Vì bất ngờ bị anh hôn như thế, Hạ An cứng đờ không động đậy, cô chớp chớp đôi mắt.
“Nhắm mắt lại đi em.” Anh ngừng một giây để nói, nhưng môi anh vẫn không rời khỏi môi cô.
Khi thấy mí mắt Hạ An vừa khép lại, môi anh nhếch nhẹ hiện lên ý cười.
Trời ạ! Tim cô bị anh làm cho tan chảy hết lần này đến lần khác, khiến cô không thể chối bỏ được.
Hạ An lam tham muốn được vùi sâu vào lòng anh, quyến luyến hơi thở của anh, quyến luyến hơi ấm trên người anh mang lại.
Cô không biết anh đối với cô như thế nào, không rõ tình cảm của anh, chỉ biết anh muốn cô đều thuận ý mà theo anh. Bởi vì cô yêu người đàn ông này.
Mỗi lần cô hạ quyết tâm tránh né anh, từ từ buông bỏ đoạn tình cảm này thì anh lại đến gần gũi, thân mật với cô, khiến cô tiếp tục hi vọng. Cô thật sự rất sợ sau này phải xa anh, khi đó chắc cô sẽ nhớ anh chết mất.
Hạ An bị anh hôn đến nỗi không còn chút sức, mềm nhũn nằm trong lòng anh.
Nụ hôn của anh nóng bỏng như lửa đốt, dần dần lướt xuống cần cổ trắng nõn của cô.
Thân hình xinh đẹp chẳng mặc gì ngoài chiếc sơ mi rộng thùng thình của anh, rất nhanh anh đã cởi bỏ được chiếc áo cản trở ném xuống đất.
Hai bầu ngực trắng muốt phơi ra ngoài, trong mắt anh hình ảnh này vô cùng hấp dẫn. Bàn tay anh lập tức bao phủ lên xoa nắn theo ý mình, sau đó anh cúi xuống ngậm lấy nụ hồng bé xinh đang dựng đứng, vừa ngậm mút vừa cắn nhè nhẹ mơn trớn vòng quanh bầu ngực.
“Ưmm.” Cô hít sâu một hơi thở gấp gáp, tay bấu chặt lên vai anh.
Ngón tay anh mơn trớn lướt qua từng nơi nhạy cảm của cô, ngón tay trượt xuống bên dưới, vạch ra hai cánh hoa ở giữa bông hoa đã ẩm ướt.
Nghĩ đến cục cưng trong bụng, cô liền lên tiếng kháng cự.
“Ưm... tôi không muốn nữa đâu, còn cục cưng...” Cô vừa mới cùng anh làm chuyện đó trong xe đã rất mệt rồi, giờ mà chiều theo ý anh nữa thì sẽ ảnh hưởng đến bé con mất.
“Hạ An, tôi sẽ không làm chuyện đó nữa đâu, tôi chỉ muốn hôn em một chút thôi.” Anh lên tiếng dỗ dành.
Vừa dứt lời anh hôn khắp người cô không bỏ sót chỗ nào, một lần nữa ngậm lấy bầu ngực cô ra sức mút mát như trẻ con, Hạ An càng ưỡn người né tránh thì càng làm cho cơ thể cô vào sâu trong miệng anh hơn.
Sau đó.... anh cúi người xuống nhìn vào màng thịt mềm mại hồng hào, đang chảy ra dòng nước óng ánh, đẹp đến mê người, Phương Hàn cảm thấy khó có thể thỏa mãn.
Không cần sự cho phép của cô, anh cúi đầu ngậm lấy nơi đó, đầu lưỡi thăm dò vào bên trong, ngang tàng mút chặt lấy cánh hoa mềm mại trước mặt, cuốn mút hết vào trong miệng những thứ ngọt ngào về cô.
“Ưm...” Hạ An thật sự không chịu nổi, những ngón tay cô nắm chặt ga giường.
Cô cảm nhận được đầu lưỡi trơn láng của anh đang len lỏi vào trong cơ thể mình, hết này đến lần khác đi vào sâu hơn, cánh hoa ẩm ướt của cô không ngừng run rẩy. Hạ An chưa bao giờ nếm trải sự cuồng nhiệt đến thế này, vừa thẹn thùng, vừa lúng túng, không biết nên làm thế nào.
Phương Hàn cảm nhận được cô đang run rẩy, biết cô không chịu nổi nữa, liền buông ra, bờ môi xấu xa của anh hôn trên bắp chân cô, di chuyển lên phía trên, dừng lại ở phần bụng cô.
“Hạ An... em có thích tôi thế này với em không? Hửm?” Hạ An ý thức mơ màng liền gật đầu sau đó nghĩ kĩ lại lời nói của anh cô liền lắc đầu.
Cô gái này vừa gật đầu vừa lắc đầu, anh làm sao biết ý của cô thế nào, sau đó anh cố chấp hỏi lại lần nữa.
Không ngờ đến anh sẽ hỏi như thế, còn hỏi đến hai lần bằng giọng điệu rất dịu dàng.
Hình như không ngờ đến anh thay đổi như vậy, mới hành động lời nói dịu dàng đến như vậy, với cô có chút không thực, trái tim Hạ An đập mạnh.
Không nghe thấy Hạ An trả lời, Phương Hàn ngừng động tác yêu thương của mình, trườn lên nhìn cô, ôm cô chặt vào ngực, dùng ánh mắt sâu hút chứa đầy sự ần cần lẫn quan tâm của anh nhìn khuôn mặt đang ngây ngốc của cô.
Ôm cô trong lòng không hề mang theo một chút ham muốn nào, chỉ có dịu dàng và thương yêu.
“Sao em không trả lời, hay em khó chịu ở chỗ nào sao?”
Mặt Hạ An đỏ lừng, cô xấu hổ muốn kéo chăn che thân thể đang trần truồng của mình lại, nhưng cái chăn ở rất xa, đã vậy cô đang ở trong ngực, mặc cho anh nhìn tuỳ ý.
Cô cắn môi, hàng mi run run thẹn thùng lắc đầu: “Tôi không khó chịu chỗ nào hết... chỉ là thấy trong người không có sức thôi.”
Phương Hàn nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô mà trái tim rung động không thôi. Anh cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai cô, thấy cô cắn môi đỏ, anh thỏ thẻ nói: “Nếu em không trả lời được câu đầu, tôi sẽ bỏ qua nhưng tôi có một câu hỏi, và muốn nghe câu trả lời từ em... nếu em không trả lời, tối nay sẽ phạt em, không cho em mặc áo mà để thân trần thế này đi ngủ.”
Hạ An trợn mắt nhìn anh, cô không quen khoả thân khi ngủ, để thân trần truồng thế này chắc chắn cô sẽ không ngủ được. Anh thật quá đáng mà! Lúc nào cũng tìm cách ức hiếp cô. Nghĩ rồi cô gật đầu đồng ý, nói nhỏ: “Anh hỏi đi, tôi sẽ trả lời.”
“Có phải... em muốn rời xa tôi không?” Giọng anh trở nên nghiêm túc.
Hạ An im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi không muốn vậy... nhưng mà... tôi lấy thân phận gì ở lại đây? Anh và chị Giản Đình sắp kết hôn rồi, tôi không muốn... không muốn làm người thừa."
Đúng... cô chỉ là người thừa. Người thứ ba còn được anh yêu, còn người thừa chỉ có sự chán ghét, Hạ An cảm thấy khổ sở khi nói đến vấn đề này.
“Em nghĩ như vậy sao? Nếu em không muốn đi thì cứ ở lại, không phải là người thừa gì cả, mà ở lại với thân phận là mẹ của con tôi.” Phương Hàn nói xong liền ôm cô chặt hơn, xung quanh đều là hơi thở thuộc về cô, trong hơi thở này cũng có hương vị ngọt ngào từ cô. Đáy lòng Phương Hàn được cảm giác vô cùng thỏa mãn lấp đầy.
Đây là tình yêu sao?
Anh thật sự không biết mình yêu Hạ An đến mức nào, chỉ biết cảm giác này thật tuyệt, tuyệt hơn nhiều so với tình cảm của anh và Giản Đình.
Cảm giác này như bị trúng độc vậy, rất điên cuồng không thể kiềm chế, chỉ muốn tất cả những gì thuộc về cô, nếu có thể anh chỉ muốn mãi mãi ôm cô như thế này, không bao giờ buông tay.
“Có thể để tôi mặc áo vào được không?” Hạ An lên tiếng cắt ngang những suy nghĩ từ trong lòng của anh.
Anh buông cô ra, đi xuống nhặt áo sơ mi lên đưa cho cô. Cô xoay lưng né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, nhanh chóng mặc áo vào.
“Chúng ta ngủ thôi em.” Phương Hàn đưa tay tắt đèn ngủ rồi ôm cô nằm xuống.
Trong bóng tối Hạ An nằm trong vòng tay anh. Cô không ngủ được cũng dám nhúc nhích, không biết anh ngủ chưa, cô cũng không dám hỏi, chỉ nghe tiếng hít thở đều đều của anh.
Dù ngày mai có ra sao cô cũng không quan tâm nữa. Hạ An lấy hết can đảm đưa tay ôm lấy anh, vùi sâu vào lòng anh, sau đó chìm trong giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau...
Hạ An mơ màng tỉnh lại, bên cạnh không có anh mà chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng của anh, không còn vòng tay ấm áp, Hạ An cảm thấy hụt hẫng trống trải, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà tan biến.
Cô vội vàng bước xuống giường, sốt ruột đi đến mở cửa phòng, khi nghe thấy tiếng động từ phòng bếp cô mới yên tâm, tối qua không phải giấc mơ, nỗi trống trải của cô dần dần biến mất.
Bước đến phòng bếp, nhìn dáng vẻ bận rộn của anh đang chuẩn bị đồ ăn sáng, trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc, tình yêu mà cô mong ước chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nhìn thấy cô, Phương Hàn khẽ cười: “Em thức rồi sao? Mau đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, điểm tâm tôi làm xong rồi.”
Nghe anh nói cô sực mới nhớ, lúc nãy khi tỉnh dậy không thấy anh, cô liền chạy ra đây còn chưa kịp vệ sinh, chưa thay quần áo, còn chưa chải tóc đầu tóc rối nữa, chắc bây giờ bộ dáng của cô rất khó coi. Suy nghĩ như vậy, Hạ An liền ngại ngùng xoay người đi nhanh vào lại phòng.
Phương Hàn nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, anh nheo mắt khẽ cười nhìn theo bóng lưng cô khuất sau cánh cửa phòng. Nếu như lát nữa anh nói với cô anh chưa bao giờ xuống bếp vì ai cả, cô là người đầu tiên, chắc chắn dáng vẻ của cô còn buồn cười hơn lúc này cho xem.
Trước đây anh mãi đi tìm hạnh phúc, nhưng không ngờ hạnh phúc lại ở ngay bên cạnh.
Phương Hàn không nghĩ sẽ gặp cô, nhưng lại gặp trong hoàn cảnh đau lòng nhất. Vì chuyện của Giản Đình, anh không nghĩ mình sẽ yêu cô, nhưng lại yêu cô từ lúc nào không hay.
Một lúc sau...
Cả hai người cùng nhau ăn sáng, điểm tâm do chính tay anh làm. Niềm hạnh phúc ấy không cần nói cũng biết, nó chứa đầy trong lòng của hai người.
Sau khi ăn sáng xong, Phương Hàn muốn đưa Hạ An về Phương gia trước nhưng cô từ chối vì sợ trễ giờ làm của anh, nhưng anh cứ cương quyết, Hạ An đành ngoan ngoãn ngồi vào xe.
“Đường về nhà xa như vậy, không trễ giờ làm của anh chứ?” Hạ An lo lắng hỏi.
Phương Hàn cài dây an toàn cho cô rồi mới nói: “Em quên tôi là ông chủ sao? Có đến muộn một chút cũng không ai dám nói gì đâu.”
Hạ An nghe vậy mới thoải mái được một chút.
Phương Hàn đưa Hạ An về đến trước cổng Phương gia liền quay xe lại đến công ty luôn chứ không vào nhà.
Cả đêm Giản Đình ngủ không được ngon giấc, sáng nay hỏi mới biết, đêm qua anh không về nhà. Vừa nghe thấy tiếng xe anh, cô nhanh chân chạy đến cửa sổ nhìn xuống.
Thấy Hạ An bước ra khỏi xe anh, còn cười rất hạnh phúc, bàn tay Giản Đình bất giác siết chặt cuộn tròn lại, móng tay dài khảm vào lòng bàn tay của cô, nhưng cô không hề thấy đau, ngược lại lòng cô lại đau vô cùng.
Thì ra tối qua anh và Hạ An ở cạnh nhau, suy nghĩ của cô không hề sai, anh yêu Hạ An thật rồi, anh đối với cô chẳng qua là thương hại, là cảm thấy có lỗi mà thôi.
Suy nghĩ vậy khiến nước mắt Giản Đình vô thức rơi xuống, một giây kế tiếp cô đưa tay gạt nước mắt, xoay người lại, hung hăng đi đến mở cửa bước ra ngoài.
Vừa xuống lầu, Giản Đình chạm mặt Hạ An đang đi vào.
Vừa thấy Giản Đình, vẻ mặt rạng rỡ của Hạ An trở nên cứng ngắc. Không biết có phải chột dạ vì đêm qua ở cạnh anh hay không mà khiến cô không thể mở miệng ra chào Giản Đình được một câu.
“Hạ An... tối qua cô ở đâu, sao không về nhà?” Giản Đình kiềm chế hỏi.
Giản Đình đang hỏi cô, cô phải trả lời thế nào đây? Dù gì cô ấy cũng là vợ chưa cưới của anh, không lẽ cô nói thật tối qua ở cùng anh ấy. Không được, cô không thể nói thật, như vậy Phương Hàn sẽ rất khó xử, sẽ làm Giản Đình nghĩ ngợi nhiều hơn. Cuối cùng Hạ An cố gắng nở nụ cười nói: “Tối qua tôi ở nhà em gái.”
“Vậy sao? Hôm qua Phương Hàn cũng không về nhà, vậy hôm qua cô có gặp anh ấy không?”
Dù đã biết nhưng Giản Đình vẫn cố ý hỏi, cô muốn xem Hạ An sẽ trả lời thế nào.
Hạ An nhìn Giản Đình, trong lòng cảm thấy có lỗi, nhưng vẫn nói dối: “Hôm qua, tôi không có gặp anh ấy.”
Vừa nói dứt lời thì Hạ An bất ngờ bị Giản Đình giáng cho một tát tai vào má: “Chát...”