Dưới sự thúc giục của em gái, cuối tuần Hạ An đến nơi xem mắt, địa chỉ là một nhà hàng sang trọng. Hôm nay Hạ An mặc chiếc váy trắng trễ vai mà Hạ Tâm mua cho cô mấy hôm trước. Do không đi quen giầy cao gót nên cô mang một đôi giày búp bê cho thoải mái, không phải cô kén cá chọn canh, nhưng nhìn đối tượng xem mắt cô chẳng có cảm giác gì cả.
Hạ An có chút lúng túng khi anh ta cứ nhìn cô như thế. Mấy năm gần đây cô đi làm tối mắt tối mũi rồi xảy ra chuyện, phải ngồi tù, sau đó cô không dám nghĩ đến chuyện yêu đương nữa.
Phương Hàn cùng đối tác làm ăn vui vẻ bước vào nhà hàng. Bắt gặp Hạ An ngồi ở đây, đối diện trước mặt cô là một gã đàn ông, ánh mắt Phương Hàn tối lại dừng trên người cô.
Lúc nãy anh có đặt phòng VIP nhưng bây giờ anh đổi ý muốn ngồi ở ngoài, tiện tay chỉ một bàn gần đó. Chỗ anh ngồi cách cô một chậu cây, anh ngồi quay lưng gần chỗ cô ngồi, gần như vậy anh có thể nghe rất rõ ràng những lời nói của bọn.
“Cô Hạ, tôi xin lỗi".
Hạ An không hiểu ý đối phương, người nên xin lỗi là cô mới đúng, tại hôm nay việc nhiều hơn mọi ngày nên cô phải ráng làm hết mới đến trễ vài phút.
“Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng, tôi bận việc một chút nên đến trễ, mong anh thông cảm".
“Không, cô hạ hiểu lầm rồi, điều tôi muốn nói không phải ý này", đối phương xua tay nói.
“Vậy ý của anh là gì?”, Hạ An hoài nghi hỏi.
“Tôi nói ra cô đừng giận. Thật ra khi được Tần tổng giới thiệu, tôi đã thất lễ điều tra một chút về gia đình cô, cô Hạ đây rất xinh đẹp tôi không dám chê, không dám chọn cao. Tôi có thể lấy một người vợ nghèo, không có công việc ổn định cũng được, tôi sẽ nuôi cô ấy, nhưng cô Hạ cũng biết ,tôi là luật sư, không thể lấy một người vợ đã từng ngồi tù, gia đình tôi sẽ không cho phép”.
Hạ An chớp nhẹ đôi mắt, nghe đối phương nói vậy, cô không hề giận, vì điều anh ta nói cô có thể hiểu được.
“Lần này gặp nhau tôi nói thẳng, vì nể Tần tổng tôi mới đến đây gặp cô, muốn nói với cô là chúng ta không thể, mong cô hiểu và đừng nói lại với Tần tổng".
“Tôi... cũng thấy vậy? ", ba chữ cuối Hạ An chưa kịp nói thì đối phương đã giành nói tiếp.
“Tôi biết cô đang tìm đối tượng để hẹn hò, thật xin lỗi, tôi không muốn làm tổn thương cô đâu, tôi thấy cô rất xinh đẹp, sau này nhất định sẽ có rất nhiều người đàn ông khác thích cô".
Hạ An không trả lời, im lặng ngồi nghe anh ta nói hết.
Người đàn ông nói một hồi, vừa nói vừa xin lỗi an ủi cô.
Hạ An mỉm cười nhẹ trong lòng có chút chua xót.
“Không sao đâu. Tôi có thể hiểu mà .....anh ưu tú như vậy, muốn tìm một người bạn gái một người vợ cũng phải ưu tú là điều hiển nhiên. Sao tôi có thể trách anh .”
Tuy Hạ An không có cảm giác với người đàn ông này, chưa từng suy nghĩ sẽ cùng anh ta hẹn hò, nhưng khi nghe anh ta nói về hoàn cảnh đã từng ngồi tù của cô, Hạ An cảm thấy bất lực, trong lòng khó chịu là điều không tránh khỏi.
Nếu có thể lựa chọn cô muốn mình có một cuộc sống tốt hơn, ngồi tù là điều cô không hề muốn.
“Cô hạ, cô đừng buồn tôi nhé", người đàn ông vẫn cố an ủi cô. “Bữa cơm này xem như tôi mời cô, tôi đã thanh toán hết rồi, cô cứ thong thả ngồi ăn rồi về sau nhé, tôi có việc gấp nên phải đi trước".
Người đàn ông nói xong liền cầm áo vest rời đi để lại Hạ An một mình.
Bữa cơm với đối tác, Phương Hàn ăn chẳng thấy mùi vị gì, tâm trí anh cứ lơ lửng, anh ngồi kế bên nghe hết mọi chuyện. Khi thấy người đàn ông rời đi về hướng toilet, Phương Hàn đứng dậy đi theo sau, anh muốn nhìn kĩ xem gã đàn ông kia ra trò trống gì mà dám mạnh miệng như thế.
Trong toilet, người đàn ông đang rửa tay, thấy có ánh mắt đang nhìn mình, anh ta quay lại nhìn Phương Hàn.
“Tôi thấy anh rất quen”, người đàn ông cố nhớ ra điều gì đó rồi nói tiếp: “Tôi nhớ rồi, tôi thấy hình anh trên báo doanh nhân, anh có phải là tổng giám đốc tập đoàn Phương Thị?” Người đàn ông vui vẻ nói.
Phương Hàn khinh thường, không thèm quan tâm lời anh ta nói.
“Phương tổng... rất vui được gặp anh ở đây", người đàn ông giơ bàn tay ra muốn bắt tay với Phương Hàn.
Phương Hàn lờ đi, rút khăn lau tay rồi vứt vào sọt rác, người đàn ông thấy vậy nên ngượng ngùng thu tay về.
“Phương tổng... ngài cứ từ từ, tôi xin phép đi trước", vừa nói xong định xoay người muốn đi thì nghe Phương Hàn lên tiếng.
“Cậu làm luật sư?”
Người đàn ông quay lại cười vui vẻ: “Vâng... tôi làm luật sư ở tập đoàn luật Tần Thiên, nghe tin anh là bạn của Tần tổng đã lâu, nay mới được gặp mặt”.
“Tập đoàn luật Tần Thiên?"
“Vâng".
“Vậy tôi sẽ nói với cậu một điều, cậu đã bị đuổi việc khôn hồn thì bây giờ nên về công ty thu dọn đồ rồi xéo đi.” Giọng nói nhàn nhạt, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn người đàn ông khiến anh ta có chút sợ, đưa mắt nhìn phía khác.
Phương Hàn nói xong liền rời đi, để lại người đàn ông ngây người không hiểu chuyện.
Ra đến nơi Phương Hàn vẫn thấy Hạ An ngồi đó, đang ăn uống bình thường.
Phương Hàn đi đến nói gì đó với đối tác làm ăn, cuối cùng cũng kết thúc bữa cơm, anh bước sang đối diện với Hạ An .
“Bị người ta từ chối, coi thường không đáng 1 đồng như vậy mà cô vẫn còn ngồi ăn được sao?”
Hạ An đang nhai thức ăn bỗng dừng lại. Tại sao Phương Hàn lại ở đây? Sao anh biết chuyện của cô? Chắc chắn anh đã nghe những lời người kia nói với cô rồi.
Trong lòng cảm thấy chua xót, mới bị người đàn ông kia coi thường không đáng một đồng, giờ lại gặp người mà cô không muốn gặp nhất.
Chắc chắn trong lòng anh đang cười nhạo cô. Hạ An vẫn ráng nhai hết thức ăn trong miệng, không biết vì thức ăn cay, hay trong lòng cô khó chịu mà hốc mắt cô đỏ hoe, nước mắt chực sắp tràn ra.
“Bị từ chối thôi mà... tôi không buồn đến nỗi để bụng đói đi về", Hạ An kiềm chế nói ra những từ này.
Nhìn thấy Phương Hàn, cô không dám nhìn thẳng anh vì sợ nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của anh, dù không muốn bỏ 1 bàn thức ăn ngon, nhưng anh cứ đứng nhìn cô làm sao cô có thể tiếp tục nuốt trôi.
Rất nhanh, không nói gì thêm, Hạ An cầm lấy túi xách lên xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi nhà hàng, nước mắt của Hạ An thoáng chốc không kiềm chế được thi nhau rơi xuống.
Thật ra bị người đàn ông kia cự tuyệt chỉ có một chút khó chịu thôi, cũng chẳng làm cô uất ức cũng chẳng làm cô khóc được, nhưng vì có sự xuất hiện của Phương Hàn, chỉ cần thấy sự hiện diện của anh thì bao nhiêu uất ức, tủi hờn trong lòng cô đều bùng nổ, nước mắt không sao ngăn lại được.
Phương Hàn đi theo sau quát: “Hạ An ... cô đứng lại cho tôi".