Thời Niệm nhìn chằm chằm Cố Thành, không nhúc nhích.
Cố Thành nhìn lại cô.
"Bác sĩ Thời, ngực tôi đau quá."
Ngực hắn quả thật rất đau, những lời Cố Đình nói như xát muối vào tim hắn, người ta mắng hắn, chửi hắn, hắn cũng biết đau lòng, trái tim nhức nhối không thôi.
Thời Niệm thở dài trong lòng, duỗi tay nắm lấy cổ tay hắn, thoáng dùng sức, kéo hắn lên.
Cố Thành rất tự giác mà nắm chặt tay cô, cằm dựa trên đỉnh đầu Thời Niệm, cười ngâm ngâm nói:
"Cảm ơn bác sĩ Thời."
Thời Niệm giãy ra, ngẩng đầu cảnh cáo hắn: "Nếu tối nay muốn ở nhà tôi thì phải nghe lời tôi, không được chạy loạn, tôi cho anh ngủ ở đâu thì anh phải ngủ ở đó, không được phản kháng, có được không?"
Cho hắn nằm tạm trên sofa một buổi tối là được.
"Phản kháng?"
Cố Thành bật cười, nhìn Thời Niệm, ý vị sâu xa nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định không phản kháng." Cô muốn làm gì hắn cũng được hết.
"....."
Mở cửa ra, hai người đổi giày xong, Thời Niệm đỡ Cố Thành ngồi trên sofa, ném túi sang một bên, đứng dậy nói:
"Anh ngồi ở sofa nghỉ một lát, tôi đi đun ít nước."
Cố Thành một tay chống thân mình, nghiêng người dựa vào đệm mềm phía sau sofa, hai chân thon dài để bên sườn, nhìn theo bóng Thời Niệm, khóe môi vô thức cong lên.
"Được."
Nhân lúc nấu nước, Thời Niệm về phòng thay quần áo, lúc đi ra đã thấy Cố Thành nhắm mặt dựa vào sofa, hình như là ngủ rồi.
Thời Niệm ngưng một lát, không gọi hắn dậy, tự mình cầm hai chiếc cốc thủy tinh, cho mật ong vào, đổ nước lạnh, lại thêm chút nước nóng, mu bàn tay chạm vào thành cốc, cảm thấy độ ấm vừa phải, lại nhìn người còn đang ngủ kia, do dự một chút rồi tự mình uống trước mấy ngụm.
Uống xong nửa ly nước mật ong, dạ dày cũng thoải mái hơn nhiều, Thời Niệm thở ra một hơi.
"Anh có muốn uốn một chút rồi ngủ tiếp không?" Thời Niệm vỗ nhẹ người đang nằm nghiêng bên dưới, "Uống chút nước mật ong sẽ thoải mái hơn nhiều."
Cô gần như không uống chút nào mà còn như thế, Cố Thành uống không ít, dạ dày nhất định là rất khó chịu.
Cố Thành nhíu mày một cái, môi khẽ động đậy.
"Cái gì cơ?" Thời Niệm không nghe rõ, ghé sát vào một chút, "Anh nói gì thế, tôi không nghe rõ."
"Ừ à..."
Cố Thành nhắm mắt lại, tụt người xuống, ngửa mặt nằm trên sofa. Ánh sáng ấm áp từ đèn phòng khách tỏa xuống khiến cả người hắn trông có vẻ mềm mại hơn, môi mỏng mím chặt, bộ dáng vô cùng quyến rũ.
Lại ghé sát vào một chút, thậm chí còn có thể nhìn rõ lông mi đối phương, vừa dày vừa dài.
Thời Niệm nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Cố Thành đẹp quá, đẹp khiến người ta....
"Bác sĩ Thời?"
Giọng nói chứa ý cười vang lên từ trên đỉnh đầu, người đàn ông vốn đang ngủ say không biết gì giờ này lại mở bừng mắt, một tay chống đầu, ung dung nhìn cô.
"Cô đây là.... Muốn làm gì tôi thế?"
Cách hắn gần như vậy, đều sắp dính trên người hắn rồi, còn nói là không muốn làm gì.
Hắn mới không tin.
Cố Thành ngồi dậy, Thời Niệm theo bản năng lùi lại phía sau, lại bị bàn tay đặt trên hông giữ lại.
Không thể động đậy.
Khoảng cách giữa hai người nháy mắt được kéo gần, chóp mũi sắp chạm nhau, khi nói chuyện hơi thở ấm áp còn quanh quẩn nơi đầu mũi, là mùi gỗ đàn quen thuộc, còn có mùi rượu nhàn nhạt dễ ngửi.
"Bác sĩ Thời," Cố Thành cười khẽ, đồng tử đen đặc kinh người, cánh môi trằn trọc dán lên môi cô, nỉ non: "Cô định làm gì thế?"
"Tôi....."
Thời Niệm có chút hoảng hốt, nhìn vào mắt Cố Thành, đôi mắt thâm thúy mà chuyên chú.
Nháy mắt đã thất thần.
"Tôi muốn...."
"Cô muốn gì thế?", giọng nói dịu dàng trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai, hơi thở ấm áp như muốn đem đối phương hòa làm một, mê hoặc cô, "Hả?"
Thời gian như kéo dài vô tận, hô hấp đan xen lẫn nhau, ái muội khiến lòng người rục rịch.
"Tôi muốn," Thời Niệm nhắm mắt lại, ra sức cấu vào lòng bàn tay, "Uống ly nước mật ong."
Cố Thành: "......."
Nói xong, Thời Niệm lập tức ngồi thẳng dậy, cầm ly mật ong lên một hơi uống hết sạch.
Cố Thành im lặng, nhìn vành tai người con gái trước mặt đỏ bừng, cong cong môi.
"Còn một ly nữa này, anh uống đi."
Thời Niệm nói xong thì chật vật chạy vào phòng tắm, "Bá" một tiếng đóng sầm cửa kính mờ của phòng tắm, vốc một vốc nước lạnh hất vào mặt.
Sau một lúc lâu,
Thời Niệm ngẩng đầu, nhìn người đang đỏ bừng mặt trong gương, nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên, cô giơ tay tát mình một cái, trong lòng âm thầm mắng chửi, trước mặt Cố Thành làm ra loại chuyện thế này, quả thật là không cần mặt mũi!!!
Cứ như thể 800 năm rồi chưa thấy đàn ông không bằng, thiếu thốn đến mức này rồi sao!!!! A!!!
Thời Niệm nhắm mắt lại, cúi đầu, lại hất nước lạnh lên mặt, đến lúc mặt đã bớt nóng mới dừng lại.
Thật ra đây là chuyện bình thường thôi, Thời Niệm nhìn mình trong gương, bình tĩnh phân tích.
Gần đây cô vất vả chuyện công việc, áp lực lại nhiều, không có chỗ phát tiết, nhìn thấy một người khác phái độc thân, giá trị nhan sắc còn cao sẽ nảy sinh một chút.... Xúc động.
Cũng là bình thường.
Từ áp lực bên ngoài tác động cùng với hoàn cảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ làm cho chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ sinh dục tăng lên, hoạt động sinh lý sẽ có một chút xúc động không kiềm chế được cũng là điều dễ hiểu.
Khắc chế được thì là người bình thường, không khắc chế được thì chính là.....
Thời Niệm lấy khăn lau từ giá trang điểm bên cạnh, bình tĩnh lau khô mặt.
Cô là người bình thường, cô là bác sĩ, cô là đại biểu ưu tú... số một của bệnh viện.
Bình tĩnh, trầm ổn lại giỏi giang, sẽ không dễ dàng bị mấy chuyện lung tung quấy nhiễu.
Dù chỉ là một mảnh huyết nhục mơ hồ, cô cũng có thể chuẩn xác mà tìm đúng mạch máu, phát hiện ra nơi đang chảy máu.
Nhìn người trong gương đã hoàn toàn khôi phục lại, Thời Niệm thỏa mãn, xoay người "Xoát" một tiếng, kéo cửa phòng tắm ra, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị hình ảnh trước mắt dọa sợ.
Không biết tên kia cởϊ áσ vest lúc nào mà hiện tại chỉ còn một chiếc áo sơ mi hơi mỏng trên người.
Không thể không thừa nhận, dáng người Cố Thành quả thật rất tốt, cái múi cơ bụng săn chắc chặt chẽ, vai rộng eo thon, điển hình của loại người mặc quần áo thì nhìn gầy, cởi ra mới biết là có da có thịt, dưới đường cong xinh đẹp của chiếc cằm là xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa....
Không thể nhìn tiếp.
Thời Niệm cảm giác thiếu oxy trầm trọng, đầu óc bắt đầu mê muội, nhịn không được mà lui về sau một bước, vịn vào tường phòng tắm, che mắt lại, cắn răng nói:
"Ai cho phép anh cởϊ qυầи áo!!!"
Thời Niệm bắt đầu hối hận vì đem người này về, lẽ ra cô không nên mềm lòng, trực tiếp đá văng hắn mới đúng!!!
"Tôi muốn tắm rửa." Cố Thành nói xong liền tiếp tục.
Anh muốn khỏa thân luôn mới chịu đấy phỏng!
Thời Niệm thiếu chút nữa thì nhịn không được mà mắng ầm lên, vội vàng lấy khăn tắm bên cạn xuống, nhắm mắt nhắm mũi bọc xung quanh Cố Thành.
Cố Thành giãy giụa: "Tôi không muốn."
"Anh muốn!!!" Thời Niệm trừng hắn, ra sức dùng khăn tắm quấn quanh hắn.
"Cô đừng dùng cái này," Cố Thành không cao hứng nhúc nhích, "Tôi không thoải mái."
"Anh đừng động đậy nữa!" Thời Niệm hít một hơi thật sâu, ra sức đè Cố Thành lại, lại quấn vài vòng, cuối cùng vẫn không bọc được, "Đừng lộn xộn!"
Cố Thành: "Tôi"
Thời Niệm: "Anh im miệng!"
Cố Thành: "Cô"
Thời Niệm: "Tôi bảo anh im miệng cơ mà! Đừng lộn xộn!"
Cố Thành: "......"
Vất vả lắm mới đem người ấn xuống được, Thời Niệm nhẹ nhàng thở ra, cảm giác sau lưng đã đổ đầy mồ hôi, lại cầm khăn tắm lên, bọc bên ngoài một tầng, thuận tiện dùng kẹp tam giác kẹp lại, đảm bảo chắc chắn không thể rơi xuống.
Thời Niệm vỗ vỗ tay, "Được rồi, giờ anh về sofa ngủ đi."
Cố Thành: ......
Đem hắn bọc lại như cái kén, đến tay cũng không duỗi ra được, ngay cả cổ cũng bị che khuất, cả người chỉ lộ mỗi khuôn mặt.
Nhìn Cố Thành bị bọc lại kín mít, đảm bảo từ trên xuống dưới không lộ ra một tấc da nào, Thời Niệm gật gật đầu, kĩ thuật băng bó ngoại khoa áp dụng rất thuần thục.
"Không có chỗ nào không thoải mái đâu nhỉ?" Thời Niệm nghĩ một lát, lại hỏi Cố Thành, "Có không? Nếu có chỗ nào không thoải mái thì tôi lại.... bọc cho anh một vòng nữa.
Cố Thành trầm mặc, nhìn chằm chằm Thời Niệm.
Thời Niệm hơi chột dạ.
Đột nhiên, Cố Thành xoay người trở về sofa, an an tĩnh tĩnh nằm dưới đất, quay lưng về phía cô, một chữ cũng không nói.
Vì tay cũng bị bọc vào trong nên cả người y như tàn phế, chỉ có đầu và bàn chân là có thể động đậy.
Thời Niệm mím môi, ngồi xuống bên cạnh hắn, khó có được mà chủ động hỏi han.
"Anh có muốn uống nước không?"
Bàn tay không duỗi ra được, có muốn lấy cái ly cũng khó.
Cố Thành đưa lưng về phía cô, không động đậy cũng không nói chuyện.
"Anh có lạnh không?"
"Anh có đói không?"
Cố Thành vẫn không chịu trả lời, Thời Niệm có chút bối rối, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích với hắn:
"Tôi cũng là vì suy nghĩ cho trong sạch của anh thôi.
Tuy cô rất tin tưởng nhân phẩm của mình, nhưng đôi khi có những thứ không thể .... Chắc chắn.
Cố Thành giật giật mí mắt, hừ một tiếng, không nói gì.
Cô đúng là quá "tốt bụng".
"Tôi muốn" Cố Thành bỗng nhiên mở miệng, chậm rãi xoay người.
"Anh muốn cái gì?" Thời Niệm lập tức ghé lại, rất tri kỷ nói: "Bây giờ anh muốn gì, tôi lấy giúp anh."
"Tôi muốn," Cố Thành nhìn cô, thong thả ung dung nói: "Đi toilet."
Thời Niệm: "...." Đừng mơ, đêm nay nhịn đi.
"Được rồi," Thời Niệm bỏ cuộc, "Tôi cởi ra giúp anh."
"Không cần, cứ để thế đi," Cố Thành xong xong liền lui vào trong sofa, nhìn Thời Niệm trước mắt, ngữ khí lành lạnh:
"Bằng không tôi cũng lo trong sạch của mình không giữ được."
Thời Niệm: "........"
____
Lăn lộn một hồi, vất vả lắm mới rửa mặt xong, Thời Niệm ngáp một cái, đi vào trong phòng ngủ, Cố Thành đang nằm trên sofa phòng khách an tĩnh dị thường.
Thời Niệm tiện thể ghé vào xem, nhẹ giọng nói:
"Tôi tắt điện nhé."
Người trên sofa không trả lời, chỉ là hai chân hơi co lại.
Thời Niệm mím môi, sofa phòng khách quả thật hơi nhỏ so với Cố Thành, nếu nằm thẳng người thì chân sẽ thò ra bên ngoài, không thì phải cong người lại, co hai chân lên, đúng là không thoải mái cho lắm.
Nhưng cô cũng không thể cho Cố Thành vào phòng ngủ được.
Thời Niệm cắn răng tắt đèn phòng khách, ánh sáng phòng ngủ từ khe cửa chiếu ra, lờ mờ nhìn được phía sofa.
Thời Niệm nghĩ nghĩ rồi điểm nhẹ mũi chân đi qua, khom lưng cẩn thận xem một chút.
Cái chăn vốn ở trên người Cố Thành bây giờ lại bị hắn đè hơn phân nửa dưới thân, áo sơ mi mỏng manh bị vén lên một nửa.
Thời Niệm trợn trắng mắt, nhìn cái tướng ngủ này của hắn nói không chừng sáng mai liền bị cảm mạo.
Thời Niệm ngồi xổm xuống, thử kéo chăn lông dưới người Cố Thành ra.
Không kéo được.
Thời Niệm đứng dậy, vươn người qua, thử kéo đầu bên kia, quả nhiên có cảm giá buông lỏng.
"Cô đang làm gì thế?"
Cố Thành đột nhiên hỏi một câu, Thời Niệm giật bắn mình, ngã xuống.
"Anh" Thời Niệm mở miệng.
Giây tiếp theo liền trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt, nói không nên lời, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh ngốc nghếch của mình được phản chiếu trong đôi đồng tử đen bóng kia.
Đôi môi mềm mại bõng nhiên bị lấp kín, dư âm mỏng manh cũng bị nuốt mất, môi Cố Thành vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng khoảnh khắc chạm vào lại vô cùng nóng bỏng.
Thời Niệm đứng hình, ngoài cửa sổ gió rít gào, thổi lá cây xôn xao rung động.
Giông như là tiếng tim đập đùm, bùm, bùm của cô vậy.
Càng ngày càng nhanh.
Tâm loạn như ma.