Đột nhiên rút ngắn khoảng cách khiến Thời Niệm hoảng loạn không thôi.
"Không.....Ư ư, tôi"
Hơi thở trên môi mát lạnh nhưng lại nóng bỏng, như thiêu như đốt, tiếng kinh hô cũng bị nuốt mất, đầu lưỡi dùng sức mà quấn lấy cô, hận không thể cắn nuốt cô vào trong bụng.
Thời Niệm trừng lớn mắt, khó tin nhìn người đàn ông trước mặt, lấy lại tinh thần liền liều mạng đẩy ra, khiến hắn nổi giận, tàn nhẫn dùng sức cắn cô.
"Ư... Anh thả tôi.... Cố.... Cố"
Thời Niệm ăn đau, môi dưới vị cắn sưng lên, nụ hôn này không hề ôn nhu, mà ngang ngược cường ngạnh, mang theo vài phần hoảng loạn, đôi tay gắt gao quấn quanh vòng eo, dùng sức đè lên người cô, hai người đều không thể hô hấp.
Sức Cố Thành lớn kinh người, Thời Niệm cơ hồ đã dùng toàn lực, nhưng vẫn không thể động đậy được.
Sau một lúc lâu,
Môi Cố Thành rời đi, Thời Niệm hai chân mềm nhũn, yếu ớt dựa vào vai Cố Thành, thở hổn hển.
"Bác sĩ Thời," Cố Thành cười, một tay vòng qua eo Thời Niệm, một tay cào nhẹ vào lòng bàn tay cô, cánh môi hơi cong, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai: "Nhớ ra chưa?"
Tiếng mưa vẫn dồn dập không ngừng, cách đó không xa còn nghe được tiếng còi ô tô, những người qua lại khách sạn dường như đều ghé mắt vào nhìn bọn họ.
Thời Niệm nhắm mắt lại.
Đột nhiên, cô đứng thẳng dậy.
"Bang____", một cái tát đánh ra, xung quanh một mảnh an tĩnh, an tĩnh đến mức tưởng như có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thời Niệm ngẩn người, nhìn tay mình, có chút run run.
Người phụ trách khách sạn vốn định mang ô đến đứng hình tại chỗ, không dám tiến lên cũng không dám lộn xộn.
Cố Thành ngược lại không chút để ý mà cười, ngón cái xoa khóe môi, nhìn cô gái trước mặt.
Đôi mắt vì phẫn nộ mà trở nên sáng ngời, trên khuôn mặt trắng nõn nhiễm một màu phiếm hồng nhàn nhạt, môi dưới cắn chặt, trên môi tựa hồ còn có dấu vết hắn để lại.
Thật là xinh đẹp.
Nếu có thêm chút máu thì sẽ càng kiều diễm hơn.
Hai tròng mắt Cố Thành tối lại, yên lặng đè ép cảm xúc trong lòng.
"Anh điên rồi à?" Thời Niệm cắn môi, cảm giác đầu lưỡi có chút tê dại, môi ẩn ẩn đau, cả người đến bây giờ vẫn còn ngơ ngẩn, nhìn người đàn ông trước mặt, dù đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng vẫn không kiềm được tức giận.
"Anh có biết đây là chỗ nào không?"
Đây là cửa lớn của khách sạn đấy!!!
Phía xa là các tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, hai bên đường tấp nập người xe qua lại, còn có cả người đi ra đi vào khách sạn.
Ai cho hắn cái gan ở đây mà làm, làm, làm, làm ra chuyện này với cô!
Thời Niệm vô cùng tức giận, trên ngực phập phồng, từ cổ đến mặt đều đỏ ứng như bị hấp chín, cánh môi bị cắn thủy nhuận bất thường.
Hoàn toàn không giữ được thái độ bình tĩnh thường ngày.
Cố Thành câu môi, cười mà như không nhìn Thời Niệm.
"Thì ra thứ em để ý chỉ là địa điểm thôi sao?"
Cho nên,
Sâu trong nội tâm, cô đã nguyện ý, nguyện ý để hắn hôn cô, nguyện ý cùng hắn là bất cứ chuyện gì, không phải sao?
Suy nghĩ như vậy, thật khiến người ta...
Hưng phấn.
Thời Niệm cả kinh, vừa hoảng vừa loạn, không biết phải phản bác lại Cố Thành làm sao.
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là như vậy, cô chỉ là không thích bị người ta soi mói, càng không thích bọn họ bàn luận về mình.
Cho nên, Cố Thành ở đây hôn cô, thứ khiêu chiến giới hạn tiếp thu của cô là sự khó chịu khi bại lộ giữa chốn đông người.
Còn chuyện Cố Thành hôn cô....
Thời Niệm nhắm mắt lại, xoa huyệt Thái Dương căng đau, xúc cảm trên môi vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không giống với sự đụng chạm đơn thuần tối qua.
Môi dưới tới bây giờ vẫn còn ẩn ẩn đau.
"Bác sĩ Thời, em" Cố Thành cười, đang định bước đến gần một chút đã bị Thời Niệm đưa tay cản lại.
"Anh tránh xa tôi một chút!"
Thời Niệm che miệng, vô thức lui về sau hai bước, Cố Thành không thể đến quá gần cô được, quá gần thì cô sẽ không biết phải làm sao, hoàn toàn không thể không chế được sự tình phát triển.
Dù sao thì,
Hai người trở thành cái dạng này, Thời Niệm cảm thấy trách nhiệm của mình trong đó không nhỏ.
Tươi cười trên mặt Cố Thành phai nhạt dần, nhìn cô chằm chằm, thấy cô lùi về sau từng bước một, hắn nói rất nhỏ:
"Em đang sợ hãi sao?"
Giống như Cố Đình, sẽ sợ hãi hắn, sợ hắn làm tổn thương cô sao?
Cô không nên sợ hắn mới phải, cô không được phép sợ hãi, sao cô có thể sợ hãi chứ?
Cô là Thời Niệm, là bác sĩ Thời, là Thời Niệm yêu hắn nhất, là Thời Niệm luôn ở phía trước che chở hắn, sao cô có thể sợ hắn chứ?
Thời Niệm không trả lời, lại lùi về sau hai bước, mãi đến khi lưng chạm phải cột trụ của khách sạn mới thôi.
Sợ hãi sao?
Không sai, chính là sợ hãi.
Cô sợ Cố Thành còn dám cưỡng hôn cô ở giữa đại sảnh thì cô kẽ không khống chế được mà.... Ra tay đánh hắn!
Cô không muốn đả thương hắn, cái tát kia là lần đầu tiên cô đánh người đấy.
Cố Thành đúng là biệt khiêu chiến điểm mấu chốt của cô.
Thời Niệm hít sâu một hơi, cảm thấy mặt cũng đã bớt nóng, mãi mới bình tĩnh một chút, nhìn Cố Thành, nhấp nhấp môi, cẩn thận lựa lời, mở miệng nói:
"Lần trước là lỗi của tôi, đã có chút, có chút," ngưng lại một chút, "hành động mạo phạm anh."
Cố Thành im lặng, không chớp mắt nhìn cô.
"Vừa rồi anh cũng," Thời Niệm khó khăn miêu tả, thậm chí còn có chút xấu hổ, dứt khoát bỏ qua vấn đề này, "Hiện tại chúng ta coi như không ai nợ ai."
Thời Niệm nắm chặt tay, cố gắng áp xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Nếu muốn tính toán thì cô mới là người bị hại đấy.
Tối hôm qua, cô chỉ là bất cẩn chạm phải môi hắn thôi, hôm nay hắn lại quang minh chính đại....
"Không ai nợ ai?"
Cố Thành cười khẽ, rũ mắt xuống, môi mỏng hơi mím, trong mắt có ánh sáng lạnh lướt qua, đáy lòng có lệ khí đen đặc như sương mù, cả người buồn bực không thôi.
Áp lực lại nặng nề.
"Cố Đình đã nói gì với em?"
Mưa bắt đầu nặng hạt, tí ta tí tách rơi trên mặt đất, bắn ngược lên, từng vũng nước đọng lại, mơ hồ phản chiếu bóng người bên trên.
Thời Niệm nhìn vũng nước đọng.
"Không nói gì nhiều, tùy tiện hàn huyên đôi câu."
Đôi câu? A.
Cố Đình là loại người chỉ nói hai câu sao? Cô ta thấy Thời Niệm, e là hận không thể nói hết tất cả về hắn, những gì cô ta biết, những gì cô ta nghĩ, những gì cô ta nhớ, tất cả những chuyện xấu hắn làm, toàn bộ đều nói cho Thời Niệm nghe.
Nhưng mà,
Cố Thành nheo mắt, sớm muộn gì cô cũng biết, chẳng qua là sớm hơn một chút mà thôi, cũng không sao cả.
"Sợ không?" Cố Thành nhìn cô chằm chằm, không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô, "Em có sợ không?"
Sợ à?
Thời Niệm mắt hơi lóe, không trả lời.
Sợ cái gì chứ? Cố Thành sao? Thẳng thắn mà nói, cô không hề sợ mấy chuyện này. Điều cô sợ chính là tình hình không thể khống chế, giống như vừa rồi, cô cũng không biết mình muốn cái gì.
Ý niệm duy nhất trong đầu lúc đó là Cố Thành không nên chọn địa điểm ở đây?!!!
Thời Niệm nhấp môi, khom lưng nhặt đồ đạc rơi trên đất, xoay người nhận lấy ô trong tay người phụ trách của khách sạn, căng ra, chuẩn bị rời đi.
"Bác sĩ Thời," Cố Thành nhìn cô, "Thời Niệm, em nhận ra tôi đúng không?"
Vừa mới xuống một bậc thang, Thời Niệm dừng lại, nhưng không quay đầu.
Giọt mưa va vào chiếc ô, tích táp, xung quanh an tĩnh một lát.
"Đúng vậy."
Ngay từ đầu cô đã nhận ra Cố Thành, từ ánh mắt đầu tiên ở trung tâm thương mại cô đã biết là hắn, ở bệnh viện cũng là cô cố ý giả vờ như không quen biết.
"Bởi vì chán ghét tôi sao?" Giọng Cố Thành rất nhỏ, nhỏ đến mức Thời Niệm quên mất người này vừa rồi có bao nhiêu ngang ngược, theo bản năng mà an ủi hắn:
"Tôi không hề chán ghét anh."
Cô thật sự không chán ghét Cố Thành, chỉ là lần đầu tiên gặp lại nên chào hỏi, nhưng cô lại bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Cô có thể giải thích thế nào chứ? Chẳng lẽ giữa phòng bệnh, phải là trò trước mặt Cố Đình, làm trò trước mặt toàn bộ đồng nghiệp, chỉ vào Cố Thành nói "Xem này, đây là bạn học thời trung học của tôi." Hay là lúc mua phòng phải nói với mấy nhân viên phòng địa ốc, "Xem này, đâu là bạn học thời trung học của tôi." Hay khi cô làm ra mấy chuyện không tốt lắm với Cố Thành phải quay qua lấy lòng hắn, "Đừng giận, chúng ta chính là bạn học thời trung học mà, nghe nói trước kia anh còn thích tôi nữa hả?"
Đây không phải là lời nên nói, cô cũng không thốt ra được mấy câu như vậy.
Đã xa cách nhiều năm như vậy, bỗng nhiên gặp lại thì cũng có là gì đâu?
"Vậy thì là thích."
"...."
Thời Niệm xoay người lại, Cố Thành vốn cao hơn cô nhiều, hiện tại cô còn đứng thấp hơn một bậc thang, cách biệt không ít, đành phải ngửa đẩu nhìn hắn.
"Không phải sao?"
Cố Thành nói xong lại tiến lên một bước, cúi thấp đầu.
Thời Niệm nháy mắt căng chặt thân mình, hơi ngửa ra sau, quên mất mình đang đứng trên bậc thang, dưới chân bước hụt, cả người đổ ập về sau, theo bản năng mà ném cây dù đi, bắt lấy cổ áo Cố Thành....
Hạt mưa tí tách rơi trên mặt, Thời Niệm phản ứng lại, phát hiện tay cô đang vòng qua cổ Cố Thành, cằm dựa trên vai hắn, bên tai còn phảng phất tiếng hô hấp của hắn.
Thân mình cô cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
"Bác sĩ Thời," Cố Thành nghiêng đầu, thân mật nói: "Em thích tôi."
Là cô chủ động trước, không phải sao?
Tôi thích cái đầu anh!!!
Lần đầu tiên trong đời Thời Niệm có xúc động muốn chửi tục, vội vàng hít sâu vài hơi, mãi đến khi bình tĩnh lại mới lau mặt, nhặt cái ô trên mặt đất lên, đi xuống bậc thang, cuối cùng quay đầu nhìn Cố Thành, gằn từng chữ một:
"Cố Thành, tôi không thích anh."
Bớt nói lung tung, cô có thích hay không mà trong lòng cô không biết sao?
Cố Thành đứng bên trên, khóe miệng mang theo tươi cười nhàn nhạt.
"Em thích tôi."
Môi Thời Niệm giật giật.
"Em chủ động ôm tôi, chủ động hôn tôi," Cố Thành chậm rãi bước xuống, Thời Niệm nhịn không được lui về sau, lại bị giữ chặt cổ tay, "Còn đối với tôi"
"Được rồi," Thời Niệm lập tức ngắt lời Cố Thành, dùng hết sức bình sinh mới rút được tay ra, nhìn Cố Thành, trong lòng có chút chua xót, "Tôi không thích anh."
"Anh tin hay không thì tùy."
Thời Niệm nói xong, không dám nhìn Cố Thành, xoay người bước vội đi.
____
Trên lầu đối diện, Cố Đình mặc áo ngủ, chân trần giẫm lên thảm, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn Thời Niệm cầm cô nhanh chóng rời đi, lại nhìn Cố Thành vẫn đang chôn chân tại chỗ, nhịn không được cười to.
"Ha! Tao còn tưởng không có ích gì, ai ngờ lại có tác dụng lớn như vậy chứ?"
Cô ta biết ngay là bác sĩ Thời không thích Cố Thành mà, sao mà thích hắn được cơ chứ? Bất kể là ai, chỉ cần nghe những lời cô ta nói thì đều không thể thích Cố Thành cho được.
Ai lại đi thích một kẻ điên.
Người đứng bên cạnh Cố Đình đeo gọng kính nạm vàng, ngũ quan tuấn tú, hào hoa phong nhã, nhìn hai người dưới lầu, tầm mắt cố định trên người cô gái che dù, híp mắt lại.
"Cô ấy chính là.... Thời Niệm?"
Lần trước lúc ở Giang Đô đã có chút ấn tượng, nghe nói là Cố Thành thích một người, không rõ diện mạo nhưng từ xa nhìn lại có thể thấy dáng người không tồi, hình như còn là bác sĩ?
Cố Đình "Ừ" một tiếng, xoay người quay về giường, nhón chân, từ quầy rượu lấy ra một bình rượu, tự rót một ly, đưa về phía người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, nói:
"Uống một ly không?"
Cố Vũ thu hồi tầm mắt, bước tới gần, cười lắc đầu: "Không được, em không uống rượu đâu."
Cố Đình cầm lấy chiếc ly chân dài, một ngụm uống sạch, nhìn Cỗ Vũ, trào phúng nói:
"Mày đúng là kén chọn, ngay cả rượu cũng chê."
Cô ta và Cố Thành đều là ngàn ly không say, sao tới Cố Vũ lại thành không thể uống rượu thế này?
Quả nhiên không phải là cùng một mẹ sinh ra, cũng có chút khác biệt.
Cố Vũ không để tâm, chỉ cười cười, đặt quà mình mang đến trên đầu giường, "Chị cả này, đây là quà em mua từ nước ngoài về cho chị đấy, tốt cho việc điều dưỡng thân thể, có thể bổ sung canxi, cải thiện sắc tố da, còn có...."
Cố Đình không để ý hắn, chỉ tự mình uống rượu.
Cố Vũ nhìn cô ta, "Em còn mang từ nước ngoài về mấy bình rượu ngon, khi nào em mang đến cho chị nhé."
"Rượu ngon?" Cố Đình nghe vậy thì bật cười: "Của mày?" Cô ta nằm vật ra giường, hai chân gác trên thành giường, lười biếng nói: "Mày mua nổi à?"
Cố Vũ chẳng qua chỉ là phó giáo sư đại học, một cái quỷ nghèo, hắn có tiền mua không mà dám ở trước mặt cô ta nói đến rượu tốt?
Nực cười.
Cố Vũ tươi cười hơi cứng lại, không nói gì nữa.
"A Thành năm nay cho mày bao nhiêu tiền hoa hồng?" Cố Đình bỗng nhiên nhớ tới tài sản của Cố thị đa phần đều nằm trong tay Cố Thành, Cố Vũ muốn lấy tiền, nhất định phải được Cố Thành cho phép, nếu không tiền của Cố thị một đồng hắn cũng đừng mơ động đến.
Cố Vũ cười cười, không để tâm nói: "Em không biết, mấy chuyện này em không để ý."
"Không để ý?" Cố Đình giống như nghe được chuyện gì buồn cười, ôm bụng cười lăn lộn trên giường, chỉ vào Cố Vũ, "Cậu đang kể chuyện cười cho tôi nghe đấy à?"
Cố Đình hất hất cằm, chỉ vào đống quà tặng trên giường, "Nếu mày thật sự không để ý thì mày có thể tặng tao nhiều đồ như vậy sao?"
"Em chỉ là" Cố Vũ mở miệng.
"Nếu mày thật sự không để ý," Cố Đình ngắt lời hắn, bò dậy, đứng ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống Cố Vũ, "Mẹ mày không phải cũng ở đây sao? Sao mày lại không đi thăm bà ta trước?"
Vậy mà lại đến đây thăm chị cả là cô ta đầu tiên, đừng tưởng rằng cô ta ngu ngốc cái gì cũng không biết.
Cố Vũ thở dài, cười khổ nói: "Có phải bây giờ em nói cái gì chị cũng không tin phải không?"
Cố Đình cười lạnh, "Mày giải thích với tao làm gì? Tao không quan tâm," nói xong lại nằm xuống, "Dù sao Cố thị cũng không phải tao làm chủ."
"Không sao cả," Cố Vũ an ủi cô ta, "Chỉ cần chị chăm sóc tốt cơ thể, đến lúc đó cái gì cũng chưa muộn."
Cố Đình không đáp lại hắn, dựa vào đầu giường chậm rì rì uống rượu.
Cố Vũ thấy thế cũng biết không thể nói thêm gì nữa, bèn đứng dậy:
"Vậy chị chú ý giữ sức khỏe nhé, em đi trước đây."
Đi?
"Đừng có gấp," Cố Đình gọi hắn lại, cười gian xảo, "Ít nhất cũng phải gặp Cố Thành chứ, khó lắm mới tới một lần, không gặp hắn đã đi rồi, vậy không phải thật đáng tiếc sao?"
Con mụ điên này?!
Cố Vũ mặt hơi tái, ngay sau đó liền khôi phục như thường, cười nói:
"Cũng tốt, lâu rồi em chưa thấy A Thành."
"Phụt" một tiếng, Cố Đình bật cười, nhìn Cố Vũ, cười đến nước mắt cũng chảy ra, "Cố Vũ, tao phát hiện mày rất kỳ quái, sao mày cứ nghĩ một đằng nói một nẻo thế hả? Không mệt sao?"
Thích là thích, không thích là không thích, cả ngày nói mấy lời trái lương tâm mà không khó chịu à?
Làm sao mà hắn có thể trợn mắt nói dối là không chán ghét Cố Thành được thế? Sao có thể chứ, hắn mà không hề khó chịu, coi Cố Thành là em trai ruột thì đúng là trời cũng muốn sập đấy.
Cố Đình lại uống ngụm rượu, lắc đầu, cô ta thật sự không hiểu nổi.
Cố Vũ thở dài, "Lời em nói đều là sự thật, nhưng chị chưa bao giờ tin em, em mệt mỏi lắm."
"Hay lắm," Cố Đình nhún nhún vai, "Muốn nói gì tùy mày."
Lúc đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Cố Thành đứng ở cửa, lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ.
Cố Vũ sửng sốt, trong lòng căng thẳng.
"A Thành."
Cố Đình vô cùng hưng phấn cười tươi, "Có phải vừa bị người ta từ chối không? Đáng thương quá, em trai yêu dấu của chị, có cần chị tới an ủi không?"
Cố Vũ nhìn Cố Đình, ánh mắt lạnh vài phần.
Con mụ điên này! Sớm muộn cũng có ngày tự tìm đường chết! Có muốn chết cũng đừng lôi hắn theo!
Quả thực ngu xuẩn!
Người canh cửa hơi nghiêng người, đứng dậy, nhỏ giọng nói:
"Hai giờ trước hắn đến thăm đại tiểu thư, đồ trên đầu giường đều là hắn mang đến."
"Đúng đúng đúng," Cố Đình chỉ vào đống quà bên cạnh, "Cái này đều là Cố Vũ mang đến cho tao, mày nhìn đi, người ngoài còn biết mang đến cho chị một chút quà cáp, còn mày thì sao?"
"Mệt cho mày còn mang danh em trai ruột của tao," Cố Đình không chút khách khí trào phúng, "Một chút lương tâm cũng không có."
Cố Thành nghe vậy bật cười, nới lỏng cà vạt, ánh sáng chói lóa chiếu ra bóng người trên nền gạch, một đôi mắt âm u cười đến thập phần lương bạc, môi mỏng khẽ mở:
"Đóng cửa."
"Dạ vâng."
Cửa phòng chậm rãi khép lại, sắc mặc Cố Đình nháy mắt trắng bệch, ngón tay vô thức nắm chặt ga giường, nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới, thân mình lui về sau.
Bỗng nhiên nắm được quà trên giường, không ngần ngại ném qua, mắng:
"Mày đi chết đi! Cút! Cút! Cút!!!"
Ngay sau đó lại chỉ vào Cố Vũ đang đứng một bên, "Mày thất thần cái gì, còn không mau xông lên! Mày có đứng yên một chỗ thì nó sẽ tha cho mày chắc? Mau xông lên! Đánh nó đi!"
Cố Vũ thầm mắng vài câu, khóe miệng giật giật, rõ ràng là Cố Thành đang tức giận, hắn cần gì phải vì mụ điên Cố Đình này mà đi tìm khổ, hai chị em bọn họ tự đánh nhau bể đầu chảy máu mới tốt.
Nhưng mà,
Cố Vũ thu lại thần sắc, dưới chân vẫn bất động, chỉ nói miệng: "A Thành, thật ra"
Lời còn chưa nói hết đã nghe "Phanh" một tiếng, một quyền nặng nề nện xuống, Cố Vũ cảm thấy trên mặt đau đớn, trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo không thể khống chế mà gục xuống.
"A a a a a ____" Cố Đình thét chói ta, cầm gối đầu trên giường điên cuồng quăng quật, "Mày cút đi!"
Cố Thành câu môi, cánh tay dài duỗi ra, bóp lấy cổ cô ta, mắt lạnh nhìn xuống.
"Chị không phải luôn muốn chết sao? Tôi giúp chị."
"Khụ khụ khụ" Cố Đình liều mạng lắc đầu, cố đẩy cánh tay Cố Thành ra, gian nan nói:
"Tao.... Không..... Tao không chết được, chúng ta... cứ... thế này... tra tấn nhau đi."
Cô ta sẽ không chết, cô ta phải sống thật tốt.
Sống để tra tấn bọn họ.