Thời Niệm bội phục, tình huống này mà Cố Thành còn có thể mặt không đổi sắc muốn ăn cơm với cô.
Được thôi.
Chạy một đường, vừa mệt vừa đói, cô lúc này quả thật không còn sức lực.
Thời Niệm vịn tay Cố Thành, tự mình sa ngã, nói:
"Về sau tôi đền cho anh áo mới, được rồi chứ?"
"Được," Cố Thành đồng ý rất nhanh, tựa như sợ cô đổi ý, còn cố ý bồi thêm một câu: "Vậy lát nữa em viết giấy cam đoan cho tôi."
"Anh...." Thời Niệm chán nản, "Tôi còn có thể nợ anh được sao?"
Cố Thành đứng bên cạnh, liếc cô một cái, chậm rì rì phun ra một câu:
"Lời nói gió bay."
Mới phá có cái áo khoác đã cứng rắn bắt cô viết giấy cam kết, sớm biết thế vừa rồi cô ném luôn áo khoác của hắn đi cho xong!
Thời Niệm trừng mắt liếc hắn, tức giận nói: "Biết rồi, lát nữa viết cho anh được chưa!"
Nam nhân nhỏ nhen!
Lúc này quán ăn xung quanh bệnh viện đều đang trong giờ mở cửa, hai người chọn đại một quán đi vào.
Thời Niệm đã đói đến mức bụng dán vào lưng, không nhịn được oán giận ngoài mặt với Cố Thành:
"Tôi vốn dĩ đang chuẩn bị đi ăn cháo, đều bị anh câu hết thời gian."
Nếu không phải hắn từ đâu xông ra, tự dưng bắt chuyện với cô thì có khi cô đã tìm được cửa hàng cháo kia rồi, bây giờ có khi còn đang ngồi húp cháo trong đó.
"Cháo?" Cố Thành rót cho cô cốc nước, "Em thích ăn cháo à?"
Thời Niệm uống một ngụm nước, "Ừ, ăn cháo tốt cho dạ dày."
Lại nhìn Cố Thành, ẩn ý nói:
"Ít nhất là tốt hơn uống rượu."
Cố Thành cười cười, "Không thích uống rượu sao?" Bắt hắn cai rượu đúng là làm khó hắn mà, hắn vốn dĩ là loại người không rượu không vui, lại còn ngàn ly không say.
Thời Niệm nâng cằm, "Có thể không uống thì đừng uống, uống nhiều không tốt cho sức khỏe."
Đôi khi xã giao thì không có biện pháp, giống như lúc liên hoa khoa hay họp thường niên ở bệnh viện gì đó, cô có lúc cũng không tránh được phải uống rượu.
Khoa của cô toàn là nữ thì còn tốt, bên ngoại khoa đều là bác sĩ nam, uống rượu còn nhiều hơn mấy lần.
Cố Thành im lặng, không biết từ chỗ nào lấy được giấy bút, đặt trước mặt Thời Niệm, ấn bút vào tay cô.
"Viết đi."
Thời Niệm sửng sốt, "Viết cái gì?"
"Giấy cam kết," Cố Thành thúc giục, "Nhân lúc đang có thời gian thì viết đi."
Tôi nhớ kỹ cả rồi, viết giấy làm gì nữa chứ," Thời Niệm lẩm bẩm, không tình nguyện mà cầm bút, nhìn Cố Thành, "Sao trước đây tôi không phát hiện anh nhỏ nhen thế nhỉ?"
Một chút thiệt thòi cũng không nhịn được, dù sao số lần cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hắn lại có thể ngày nào cũng đem ra nói, như thể sợ người ta không biết vậy.
"Hiện tại phát hiện cũng chưa muộn," Cố Thành cất gọn đồ đạc cho cô, hất hất cằm, "Mau viết đi."
Tật xấu thật nhiều.
Thời Niệm bĩu môi, dù sao mì cũng chưa bưng lên, phải ngồi chờ thêm một lúc, thôi thì viết cho hắn đi, liền cúi đầu xoát xoát vài nét trên giấy, ghi cái tiêu đề.
>
"Không viết thế được," Cố Thành ngăn cô lại, "Đừng viết >."
"Sao lại không được?" Thời Niệm khó hiểu, "Tôi thấy ổn mà."
Giấy nợ, biên lại mượn đồ gì gì đó đều như nhau, cô đợi hai ngày nữa lại đặt trên mạng cho hắn một cái áo mới là được, chú ý nhiều làm gì.
"Không dễ nghe chứ sao," Tiếng của Cố Thành vô cùng ôn như, dỗ dành cô: "Ảnh hưởng không tốt đến em, đổi cái dễ nghe một chút."
Thời Niệm nghe vậy thì ngẩn người.
"Đổi thành cái gì? Biên lai mượn đồ? Giấy vay tiền? Hay là viết luôn tôi đem áo khoác của anh giẫm trên đất?"
Nói xong Thời Niệm nhịn không được bật cười, ánh mắt xinh đẹp cong thành hình trăng non, trong suốt như ngọc, sóng mắt lưu chuyển rực rỡ lấp lánh.
"Hay là tôi viết luôn nhé," Thời Niệm nhìn hắn, cười khanh khách, "Không cần tiêu đề nữa?"
Cô định viết là không cẩn thận coi áo khoác của Cố Thành như giày mà giẫm hết một đường, rồi bị người đàn ông nhỏ nhen này mang thù, cứng rắn bắt đền một chiếc mới, cô là vì quá tốt bụng nên đã đồng ý.
Cố Thành một tay nâng cằm, khóe môi cong lên, nhìn Thời Niệm không chớp mắt, ý cười nhẹ nhàng, trong mắt như được tẩm một làn nước ôn nhu, môi mỏng khẽ mở:
"Không được."
Thời Niệm nhìn Cố Thành mà xuất thần, tâm sinh ra ý xấu, Cố Thành và Cố Đình rất giống nhau, thậm chí hắn còn đẹp hơn Cố Đình vài phần.
Nếu không mở miệng bắt đền cô, hẳn sẽ càng đẹp hơn....
Không được???
Thời Niệm hồi thần, mày đẹp nhăn lại, "Anh lại cảm thấy ở đâu không tốt?"
Cố Thành nhận bát mì từ chủ quán, đặt sang một bên, "Viết thế không ổn, bây giờ tôi đọc, em viết, cứ viết theo những gì tôi nói là được."
Thời Niệm trợn trắng mắt, "Tôi muốn đi ăn, không viết!"
Kể cả lúc đi học còn chưa bị kỷ luật như bây giờ đâu, còn cái gì mà hắn nói thì cô viết, hắn đang dạy học trò đấy à?
"Vẫn còn nóng lắm," Cố Thành ngăn cô lại, rất kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tôi giúp em vớt một ít ra bát trước, em cứ viết đi, chờ em viết xong lại ăn là vừa, thế nào?"
Thế nào?
Chẳng ra làm sao!
Thời Niệm xụ mặt, không trả lời.
Cố Thành nhìn cô, vô cùng kiên nhẫn, thanh âm từ tính dỗ dành: "Viết đi, rất nhanh, nói mấy câu mà thôi."
Thời Niệm mím chặt môi, hung tợn trừng hắn vài lần, dữ dằn nói:
"Nhanh lên!"
Cọ tới cọ lui, chậm muốn chết, người này sao chả nhanh nhẹn tí nào thế!
Cố Thành thấp giọng cười, "Quá nhanh..... thì không tốt đâu."
Thời Niệm đỏ bừng mặt, cắn chặt răng, gằn từng chữ một:
"Cố! Thành!!!"
Thấy cô bị chọc tức không nhẹ, Cố Thành không đùa nữa, nghiêm mặt nói:
"Viết đi viết đi, đừng lề mề nữa," nói xong lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Chờ lát nữa về không biết là mấy giờ rồi."
"....."
Thời Niệm hít sâu vài lần.
"Bên trên viết ba chữ >," Cố Thành chỉ vào góc trên cùng tờ giấy, "Viết chỗ này đi."
"Giấy cam kết?" Thời Niệm lẩm bẩm, "Ba chữ này kỳ quá đi!" Nghe như cô đảm bảo với Cố Thành cái gì ấy.
Nhưng mà,
Thời Niệm cũng không có tâm tư so đo với hắn, chỉ muộn nhanh chóng viết cho xong, cúi đầu ngoáy vài nét bút liền viết xong.
"Tiếp đi."
"Tôi, Thời Niệm," Cố Thành nhìn cô viết từng chữ một, "Đừng quên xuống dòng viết lùi đầu dòng."
Thời Niệm dừng lại, vốn định viết thế, tự nhiên bị Cố Thành nhắc nhở, vô cùng bực bội, viết luôn lên hàng bên trên.
Cố Thành nén cười, không dám chọc cô nữa.
"Vì làm hỏng áo khoác của Cố Thành, cảm thấy vô cùng hổ thẹn."
Thời Niệm đề bút.
[ Cố Thành đem giày của tôi đá vào đài phun nước, không còn cách nào, tôi chỉ có thể tạm thời mượn áo khoác của hắn, đáng tiếc đối phương quá mức nhỏ nhen, khăng khăng đòi bồi thường, tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp ứng yêu cầu vô sỉ của đối phương, phải viết lại tờ 'giấy cam đoan' này.]
Cố Thành cong khóe miệng.
Hắn biết ngay mà, muốn Thời Niệm viết theo ý hắn, quả nhiên là không thể.
"Tiếp đi!" Thời Niệm ngẩng đầu, nhìn Cố Thành, "Anh còn yêu cầu gì thì nói luôn ra đi."
Nếu cô mà nghe theo thì hôm nay cô đổi họ.
Cố Thành im lặng.
Thời Niệm câu môi, dứt khoát viết theo ý mình.
[Nhanh chóng đáp ứng bồi thường một chiếc áo khoác mới.]
Cố Thành nói chen vào: "Bổ sung thêm một câu ở cuối đi."
"Thêm cái gì?" Thời Niệm nhìn hắn.
Cố Thành cười, "Ít nhất cũng phải viết nếu không làm được thì xử lý thế nào chứ?"
"Có cái gì mà không làm được?" Thời Niệm lẩm bẩm, nhìn Cố Thành, nghĩ cũng thấy đúng, không nghĩ nhiều, cúi đầu viết lên giấy:
[ Nếu không làm được thì ]
Thời Niệm do dự một chút, không nghĩ ra ý tưởng nào.
"Hay là để tôi tự viết cho?" Cố Thành "tốt bụng" đề nghị, "Chỉ bốn chữ thôi."
Tự viết? Thôi cũng được.
Cách cửa kính, dưới ánh đèn lờ mờ của quán ăn, cô gái cúi đầu múa bút thành văn, người đàn ông đối diện một tay chống cằm nhìn cô, ánh mắt ôn nhu như nước, thỉnh thoảng nói một câu.
Hình ảnh thập phần hài hòa.
"Được rồi," ký tên xong, Thời Niệm thở phào, "Cho anh."
Cố Thành cầm lấy tờ giấy, kiểm tra không có sai sót gì, vô cùng trịnh trọng cất đi.
Thời Niệm liếc hắn một cái, cười cười: "Anh còn xem là thật đấy à?"
Cố Thành im lặng, chỉ nhìn cô sâu kín.
Đồ vật quan trọng như vậy đương nhiên phải cất kỹ, miễn cho về sau cô không nhận tội.
Thời Niệm ăn được một nửa, bỗng nhiên nhớ tới phó giáo sư Cố, Cố Vũ, muốn hỏi Cố Thành một chút nhưng không biết mở miệng thế nào.
Do dự một lát, Thời Niệm thử tìm một đề tài tương đối ổn, nghe giống như nói chuyện phiếm, thuận miệng hỏi:
"Gần đây Cố Đình sao rồi?"
Cố Thành không ăn, vẫn đang ngồi thêm gia vị cho Thời Niệm, thuận tiện trộn đều, nghe thấy vậy thì dừng tay, nhìn Thời Niệm:
"Làm sao thế?"
Đang êm đẹp, nhắc đến Cố Đình làm gì?
"Không, không có gì," Thời Niệm mắt hơi lóe, cười gượng hai tiếng, "Tôi tự nhiên nghĩ đến nên hỏi một chút thôi."
Chắc do tối nay tâm tình tốt nên ngữ khí của Cố Thành vô cùng bình tĩnh.
"Vẫn tốt, chưa chết được."
Thời Niệm có chút xấu hổ, không còn mặt mũi hỏi tiếp.
Dù sao bản thân cô cũng không thích người khác hỏi chuyện gia đình mình, Cố Thành không muốn nói cũng là bình thường.
Cơm nước xong liền trở về Giang dô, lúc đi thang máy, Thời Niệm cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, nhịn không được mà vịn vào thang máy.
"Sao thế?" Cố Thành đỡ cô, nhíu mày hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thời Niệm xua tay, không giải thích, một tay xoa bụng, một tay đặt trên cánh tay Cố Thành.
Hình như ăn nhiều quá rồi.
Cố Thành bật cười, đưa một bàn tay qua.
"Tôi xoa giúp em."
Thời Niệm lập tức hất văng tay hắn ra.
"Anh đừng có mà động tay động chân!" Hai người bọn họ làm gì thân như thế, bớt lôi kéo làm quen!
Cố Thành cười khẽ, "Động tay động chân?"
Thời Niệm trong lòng vốn có ý xấu, phản bác cũng yếu ớt vài phần: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Cố Thành cười vui vẻ, hơi nghiêng sườn mặt, cố ý để Thời Niệm nhìn.
"Trên mặt tôi, trên người tôi, còn có"
"Xin lỗi," Thời Niệm nhanh chóng cướp lời, nhìn Cố Thành, ánh mắt chân thành, thái độ thành khẩn, "Tôi hiểu lầm anh."
"Thôi," Cố Thành đè xuống khóe miệng, ngữ khí vân đạm phong khinh, vô cùng rộng lượng, nói:
"Tôi cũng quen rồi."
Thời Niệm: "...."
Bởi vì bị Cố Thành vô sỉ chọc tức nên lúc xoa bụng dùng sức vô cùng lớn.
Lúc thang máy đi lên có mấy hộ gia đình tiến vào, nhìn thấy hai người, không nói gì.
Cố Thành vẫn luôn chú ý Thời Niệm, thấy cô dùng sức lớn như vậy thì không nhịn được.
"Em nhẹ một chút."
Thời Niệm hừ một tiếng, không muốn tiếp chuyện hắn, chỉ mạnh mẽ xoa bụng mình.
Hộ gia đình đứng phía trước quay đầu lại liếc hai người, tầm mắt dừng ở bụng Thời Niệm.
Cố Thành thu lại ôn hòa, ánh mắt lạnh vài phần.
Thời Niệm giật thót một cái, bỗng nhiên cảm thấy hộ gia đình này có chút quen mắt, hình như mấy lần trước cũng gặp trong thang máy, còn có cả Cố Thành....
"Em bé cũng có rồi?"
Không khí vô cùng yên tĩnh.
Hai người đều bị dọa sợ, thế nên không ai lên tiếng phản bác lại, mãi đến khi hộ gia đình kia ra khỏi thang máy còn có thể nghe được tiếng thì thầm:
"Hai lần trước đã thấy không bình thường, vài tuần nay không thấy hai người đó đi chung, tôi còn tưởng là chia tay ròi, ai ngờ quay đi quay lại đã có thai rồi, nhanh thật."
"Loại tình huống thế này có thể không nhanh được sao?"
"....."
"....."
Sau một lúc lâu,
"Sao anh không phản bác?"
"Tôi quên mất, thế sao em không nói?"
".....Tôi cũng quên."
Lại yên tĩnh vài giây, Thời Niệm ngửa đầu, nhìn Cố Thành, chậm rì rì nói:
"Từ giờ trở đi, hai chúng ta coi như không quen biết, anh thấy thế nào?"
Cố Thành cười, hỏi ngược lại: "Em thấy sao?"
Thời Niệm bụm mặt.
Đừng hỏi, hỏi lại hối hận, vô cùng hối hận.