Lọc Truyện

Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Từ lúc Hoa công công tới xin một ít dưa muối, Ngưu thị hào phóng cho hắn cả một tô bự, gần đây cũng không có tới Thẩm trạch lần nào nữa.

Hai ngày này Chu Lê luôn cảm thấy ngực sưng to, có đôi khi cương cứng như đá. Ban đầu nàng còn tưởng rằng mình bị bệnh lạ. Trong lúc vô tình nói với Ngưu thị, Ngưu thị mới cười nói cho nàng biết. Đây không phải bệnh lạ gì, chỉ là vú căng sữa quá gây ra mà thôi.

Nếu thật sự cảm thấy không thoải mái, nặn ra một ít đổ đi thì được rồi.

Một ngày này ngủ trưa dậy, cương cứng đến nỗi dưới nách cũng có chút đau, nên nhờ Thẩm Việt đi lấy một cái chén sứ tới, mở y phục nặn ra một chút mới dễ chịu.

Nước sữa trắng đục nhộn nhạo trong chén sứ trắng, trong không khí lưu chuyển hương sữa nhàn nhạt, Thẩm Việt bưng chén lắc đầu: “Tiểu Tranh và Tiểu Đào thật không biết cố gắng, hai đứa đều bú không hết, nhìn nè, nhiều như vậy, đổ thật lãng phí.”

Chu Lê vừa thắt đai lưng bên hông, vừa nói: “Nương nói chờ bọn chúng lớn một chút, ăn uống cũng nhiều hơn thì tốt hơn thôi.”

Thẩm Việt bưng chén quơ quơ, sữa nhẹ nhàng chuyển động quanh thành chén: “Vì sao tiểu hài tử thích ăn cái này ta, chẳng lẽ là ngọt?”

Chu Lê thắt xong đai lưng, ngước mắt nhìn về phía hắn, cười nói: “Nếu không chàng nếm thử đi?” Nàng chắc hắn không dám nếm, người đã lớn như vậy, chẳng lẽ không biết xấu hổ ăn sữa của hài tử?

Ai ngờ, Thẩm Việt nghe vậy nhíu mày: “Phu nhân nói cũng đúng.”

“A?” Dọa cho Chu Lê hoảng sợ, “Chàng đừng……”

Đã không kịp ngăn cản.

Thẩm Việt đưa chén đến bên môi, mùi sữa tới gần hơi thở, càng thêm nồng nặc.

Chu Lê vốn cho rằng hắn muốn uống một ngụm lớn, trong lòng còn đang cảm thấy thẹn thùng, đang nghĩ ngợi, liền thấy hắn thả chén xuống dưới, sau đó đổ một giọt ra lòng bàn tay, đưa đến miệng nhẹ nhàng liếm.

Chu Lê hiếu kỳ nói: “Thế nào? Có mùi vị gì? Ngọt không?”

Thẩm Việt nhấp nhấp dư vị nơi đầu lưỡi một phen, mới nói: “Ừm…… Không phải rất ngọt, chỉ có một chút vị, rất nhạt, hơi giống mùi đậu phộng mài thành tương, rồi bỏ thêm một muỗng đường.”

“Đậu phộng?”

Thẩm Việt buồn cười nhìn về phía nàng: “Tò mò như vậy, không bằng tự nàng nếm thử xem.” Nói xong, cầm chén đưa đến trước mặt nàng.

Chu Lê liên tục xua tay: “Không được không được, ta không thử.”

Thẩm Việt tấm tắc hai tiếng: “Của mình mà còn ghét bỏ nga?”

Chu Lê không nhìn hắn, cầm lấy quyển thoại bản trên gối mở ra đọc: “Ta không có da mặt dày như chàng.” Miệng đang cắn tới chữ "Dày", chợt thấy cảm xúc ôn nhuận rơi xuống trên má.

Nàng vội vàng bụm mặt ngẩng đầu, dỗi hờn nói: “Chàng! Chàng lưu manh!”

Thẩm Việt đã bưng chén, cười vang đi ra ngoài cửa phòng.

Chu Lê nhìn bóng dáng hắn nhỏ giọng mắng một trận mới từ bỏ, tiếp tục đọc thoại bản.

Trong sân ngoài cửa, hai nha hoàn chăm sóc hoa cỏ nghe tiếng cười sang sảng, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy Thẩm đại nhân của bọn họ khi vén mành đi ra còn tươi cười đầy mặt, chờ sau khi tấm mành kia rơi xuống ở sau lưng hắn, khóe miệng cũng rơi xuống theo.

Lại khôi phục bộ dáng thường ngày ở trước mặt bọn họ.

Chờ Thẩm Việt ra khỏi sân, hai nha hoàn bắt đầu nhỏ giọng nói thầm:

“Đại nhân biến đổi sắc mặt thật là nhanh.”

“Đúng vậy, ngày thường đối với chúng ta tuy rằng ôn hòa, nhưng vẫn ngầm lộ ra vẻ uy nghiêm, có khi nào thấy hắn cười như vậy?”

“Có lẽ đại nhân chỉ đối với phu nhân như vậy thôi, nên thấy hai ta ở chỗ này, đương nhiên phải thu liễm một ít.”

……

Chu Lê ở cữ xong, mùa thu cũng trở nên càng rõ rệt hơn. Chờ sau một tháng khi nàng bước ra cửa phòng, ngoài ý muốn phát hiện, trong sân đã có rất nhiều lá cây bắt đầu úa vàng.

Thẩm Việt lại lần nữa mời Vương đại phu ở Hạnh Lâm y quán đến, tái khám cho Chu Lê, xem thân thể nàng khôi phục như thế nào rồi.

Vương đại phu đóng cửa phòng kiểm tra một phen, rồi mới gọi Thẩm Việt tiến vào, dặn dò: “Thân thể phu nhân khôi phục cũng không tệ, không bị dính bệnh hậu sản nào, miệng vết thương cũng gần như lành rồi. Hiện giờ đã ở cữ đủ tháng, về sau cứ thường xuyên đưa nàng đi ra ngoài hít thở không khí, phơi nắng, cho bay đi ẩm thấp đọng lại một tháng qua.”

Thẩm Việt đều ghi nhớ.

Vương đại phu thu dọn hòm thuốc, nói tiếp: “Mấy cái chuyện phòng the, làm nam tử cần phải nhẹ nhàng một chút, phải tránh lâu ngày không đụng chạm bây giờ lại thành mãnh hổ vồ mồi, phụ nhân sinh hài tử xong, bộ xương không giống như trước nữa, chịu không được lăn lộn.”

Vương đại phu làm nghề y nhiều năm, thấy nhiều sóng to gió lớn, nói tới những việc này, mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, ngữ khí ngược lại cứ nhàn nhạt bình bình.

Nhưng còn Thẩm Việt và Chu Lê sau khi liếc nhìn nhau, Chu Lê xoay người đi, cố tình sửa sang lại xiêm y. Mà Thẩm Việt cũng không được tự nhiên ho khan một tiếng, thấy Vương đại phu cõng hòm thuốc lên, liền nói đưa đại phu ra cửa.

Chờ đưa đại phu xong, Thẩm Việt lại đi vòng trở về, thấy Chu Lê còn ngồi ở mép giường, chôn đầu nắm làn váy, tóc mai rơi xuống rải rác, bay bay trước gò má nàng, một tháng không ra cửa, làn da nàng còn trắng hơn lúc trước vài phần, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, có vẻ càng thêm mềm mại nhu hòa.

Tựa hồ còn chưa phát hiện hắn đã trở về, Thẩm Việt bỗng nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu đùa nàng, lập tức chậm bước chân lại, rón ra rón rén tới gần, đợi khi đi đến bên người nàng, bỗng nhiên cuộn ngón tay lại búng lên đầu nàng một cái.

Chu Lê ăn đau, kêu “Ai nha” một tiếng, duỗi tay che trán, ngước mắt trừng hắn: “Chàng làm gì vậy chứ?”

Thẩm Việt ngồi vào bên cạnh nàng: “Không làm gì, chỉ muốn sờ nàng một chút.”

“Chàng sờ là sờ như thế này ấy hả? Ta cũng phải sờ chàng!” Nói xong, lập tức muốn búng trán Thẩm Việt.

Thẩm Việt sao có thể để nàng thực hiện được, né sang một bên tránh đi.

Hai người xoay nháo đến một chỗ, đồng thời cùng ngã vào bên trong giường, trong lúc nhất thời tiếng cười đùa trong phòng không ngừng.

Một lát sau, Thẩm Việt xoay người không kịp Chu Lê theo đuổi không bỏ, chủ động “đầu hàng”: “Cầu phu nhân tha mạng, tạ ơn phu nhân không giết.”

Chu Lê ấn ở trên người hắn, nhìn hắn ngoan ngoãn giơ tay qua đỉnh đầu không hề phản kháng, cười nói: “Vậy chàng để ta búng một chút.”

Thẩm Việt nhắm chặt hai mắt, làm ra bộ dạng thấy chết không sờn: “Đến đây đi!”

Chu Lê thấy thực hiện được, lập tức chuẩn bị búng tay, làm bộ sắp búng xuống trán hắn một cái, tay nhắc mạnh lên, lại không vội rơi xuống.

Nàng bắt đầu thưởng thức “mỹ nhân”, từ trước nàng đã âm thầm phát hiện Thẩm Việt là nhi lang đẹp nhất Thẩm gia thôn, trải qua mấy năm tiếp xúc, vẫn cảm thấy hắn đẹp như cũ. Nhìn mày kiếm, hàng mi dài, sóng mũi cao thẳng, còn có bờ môi, nhìn quá mềm mại, giống cái bánh đậu thủy tinh💥.

Vì thế, nàng đột nhiên cúi người, ăn một miếng bánh mềm kia.

Thẩm Việt đợi hồi lâu, cũng chưa chờ được cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, không những không có cảm giác đau đớn, ngược lại còn bị mổ một ngụm. Chợt mở mắt ra.

Lúc này Chu Lê đang cười cười, mà khi Thẩm Việt dùng sắc mặt nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, nàng thấy được sóng gió như mạch nước ngầm trong mắt hắn, lập tức lúng túng, lập tức muốn dời qua một bên, không đè hắn nữa.

Nào biết, vừa định cử động, eo đột nhiên truyền đến cảm xúc gông cùm xiềng xích, nàng rốt cuộc không thể động đậy.

Chu Lê vội nói: “Chàng búng ta một cái đổi lại một cái hôn môi, chàng không lỗ, mau thả ta ra!”

Thẩm Việt không những không bỏ, tay đặt trên eo nàng, ngược lại còn mạnh hơn vài phần.

Chu Lê đột nhiên dâng lên một loại dự cảm bất an, cảm thấy tự mình dâng tới miệng Thẩm Việt…… Lại nghĩ đến lời Vương đại phu mới vừa nói, ý của lời nói kia, tuy là căn dặn bọn họ cẩn thận, nhưng ngụ ý chính là…… đã có thể.

“A nha, bụng ta đau.” Nói xong, liền tính giãy giụa ngồi dậy.

Thẩm Việt vẫn không thả, đôi mắt ẩn chứa năng lượng sắp sửa nổ tung.

Ngay khi Chu Lê cũng cho rằng trốn không thoát, Thẩm Việt lại đột nhiên thả nàng. Chu Lê được tự do, lập tức ngoan ngoãn lăn đến bên kia.

“Trước khi xương cốt nàng chưa khỏe hẳn, đừng lại chọc ta.” Thẩm Việt đá chân một cái ngồi thẳng người dậy.

Đứng ở mép giường, liếc nhìn nàng, sóng ngầm trong mắt hắn đã biến mất, bên môi treo lên nụ cười lười nhác: “Ta không phải chính nhân quân tử gì đâu.”

Dứt lời, tạm dừng một chút, duỗi tay sửa sang lại vạt áo, nói bổ sung: “Nàng biết mà.”

Chu Lê bị hắn nhìn đến gương mặt nóng lên, nghiêng người dúi đầu vào gối, rầu rĩ nói: “Ai chọc chàng, là, là chính chàng cầm thú.”

Nghe Chu Lê nói hắn là cầm thú cũng không giận, ngược lại tươi cười, xoay người khoanh tay, cất bước đi ra ngoài phòng.

Chu Lê đợi trong chốc lát, cho đến lúc nghe được tiếng đóng cửa, mới ngẩng đầu lên.

Ngô, đi rồi sao? May mắn đi rồi. Nàng bò dậy, đôi tay che lại gương mặt, quá nóng.

Nàng thấy rất kì lạ, hai người bọn họ ngay cả hài tử cũng có rồi, sao tình huống ngày hôm nay nàng còn đỏ mặt?

Nàng lấy bàn tay làm cây quạt tạo gió, tính có thể làm mặt hạ nhiệt. Trong lúc đó nàng vẫn suy nghĩ về vấn đề này, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng đã có đáp án.

Tuy rằng bọn họ đã có hài tử, nhưng nhìn chung mà nói, lúc ấy bọn họ chỉ có một lần cùng nhau.

Có lẽ thân thể còn chưa đủ quen thuộc đối phương……

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Sau hôm nay ngày nghỉ của Thẩm Việt đã hết, sáng sớm ngày hôm sau hắn phải đi phục chức.

Trong khoảng thời gian hắn không làm việc, trong nha môn đọng lại hơi nhiều sự vụ, chờ khi hắn xử lý xong hạ chức về nhà, trời đã tối đen.

Chu Lê ở cữ một tháng, bị Ngưu thị nghiêm khắc buộc phải dựa theo tập tục xưa, bởi vậy thật sự chưa tắm rửa gội đầu một tháng, đêm này, nàng liền gọi người mang nước ấm tới, ngồi vào thùng tắm sau bình phong phòng chính.

Lúc trước nàng tắm rửa chưa bao giờ đổ nước thơm vào trong nước, lúc này đây nàng cố ý bỏ tới mười giọt vào trong. Kỳ thật chỉ cần bỏ một hai giọt áp mùi nước là đủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy cả người mình thối hoắc, vì vậy cho nhiều hơn mấy lần.

Hương hoa hồng hòa vào nước ấm, toàn bộ phòng đều tràn ngập mùi hoa, giống như tiết trời vào hè, đứng ở một khe núi hoa hồng, mắt có thể nhìn thấy, khắp nơi là biển hoa hồng.

Chu Lê cởi áo ngoài bằng lụa trên người, lại trở tay ra sau lưng, tháo yếm ngực đỏ tươi thêu hoa, tùy ý vắt trên bình phong.

Đôi chân nhỏ dài trơn bóng rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn, chậm rãi nâng lên, đi vào trong nước ấm hơi nóng mịt mù. Đặt đầu gối lên cạnh thau tắm, sau đó ung dung nhắm mắt.

Nàng nghĩ, ngày đầu Thẩm Việt phục chức, hơn nửa là phải bận đến khuya, hai đứa nhỏ vừa mới bú xong, một chút này tạm thời sẽ không cần nàng cho bú nữa, cho nên nàng cũng không nóng vội tắm rửa, quyết định ở trong nước ngâm mình một chút.

Rốt cuộc một tháng không tắm rửa, cả người đều không dễ chịu, tối nay nhất định phải tắm cho đã mới bằng lòng từ bỏ.

Thẩm Việt sau khi trở về, đi thẳng tới phòng chính, đi đến trong viện, thấy ánh đèn chiếu lên miếng lụa trắng dán vách song cửa sổ, liền hứng thú bừng bừng đẩy cửa đi vào.

Vừa vào bên trong, hương hoa hồng nồng đậm lập tức ập vào trước mặt, Thẩm Việt thầm nghĩ kỳ quái, vừa đi vào trong vừa đánh giá, phòng trong trống rỗng, không nhìn thấy Chu Lê.

Ánh mắt không tự giác nhìn về chỗ nguồn sáng. Nguồn sáng kia ở sau bình phong, chiếu rọi lên bức vẽ uyên ương nghịch nước💥 sinh động như thật, xiêm y bằng lụa mỏng được vắt trên bình phong, cùng với một cái yếm ngực hồng phấn chọc người, xa xa nhìn lại, dường như cũng có thể ngửi thấy mùi sữa trên đó.

Trong mơ hồ, giữa hình ảnh uyên ương nghịch nước, còn có một bóng dáng đang chuyển động.

Khi thì cánh tay nhỏ dài lả lướt, khi thì đôi chân thướt tha thon dài, còn có đường cong duyên dáng của góc nghiêng mặt.

Thẩm Việt chợt thấy máu cả người đều tụ vào một chỗ, đồng tử co rút, chân dài bước qua, đi đến sau bình phong.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

💥Bánh đậu thủy tinh

💥Tranh uyên ương nghịch nước
Danh sách truyện HOT