Đối với Chu Tiểu Y, hôm nay đúng là gặp đại nạn. Nói cho cùng, cô ta vẫn còn nhỏ, mưu mô còn chưa đủ lớn đến mức có thể giải quyết sạch sẽ hậu quả, cho nên bị đâm thọc thành cái sàng.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, trong cả khách sạn lẫn ngoài đường.
Nguyễn Tấn đã không còn lời nào để nói, tâm trạng của anh lập tức nhẹ đi, đúng là nền đi uống rượu chúc mừng.
Vân Thanh lạnh lùng cười rộ lên: “A, tôi đã nói con yêu tinh này không đơn giản mà, Tổng Giám đốc Nguyễn à, sau này nhớ mở to mắt nhìn người cho rõ nhé, con gái càng trong sáng càng đáng sợ. Tâm Duy, cậu không sao chứ?”
Kiều Tâm Duy xua xua tay, cổ hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói rồi, Vân Thanh đỡ Kiểu Tâm Duy muốn đi, thế nhưng, Chu Tiểu Y như phát điên vọt tới trước mặt các cô, ngăn cản đường đi. Cô ta chỉ vào Kiểu Tâm Duy lớn tiếng mắng, “Đều tại cô, đều tại cô, Kiều Tâm Duy, tôi đắc tội cố chỗ nào mà cô muốn hại tôi như vậy, tôi cũng chưa nói cho chồng cổ chuyện cổ và Nguyễn Tấn chung chạ với nhau, thế mà cô lại còn theo dõi tôi, cô chờ đó, tôi sẽ không để yên cho cô đâu?”
“Cô nói bậy cái gì đấy?!” Nguyễn Tấn muốn phát điên lên, yêu thầm thì yêu thầm thôi, sao lại biến thành chung chạ rồi, hai chuyện này khác nhau hoàn toàn: “Sao cô lại có thể nói hươu nói vượn như vậy hả, tôi và Kiều Tâm Duy trong sạch, cô đừng ăn không nói có”
Chu Tiểu Y mặc kệ hết, bây giờ cô ta chính là cá chết lưới rách. Vì thế, cô ta quay sang nhìn Giang Hạo đứng phía sau, chỉ tên nói họ mà gào: “Giang Hạo, anh và Kiều Tâm Duy mới quen biết được bao lâu chứ, anh cứ tin tưởng cô ta như vậy ư? Cô ta thất tinh sớm chiều ở chung với Nguyễn Tấn, tình trạng mờ ám không rõ ràng kéo dài biết bao lâu. Nếu không phải anh, người cưới cô ta nói không chừng chính là Nguyễn Tấn rồi, Nguyễn Tấn vẫn luôn thích cô ta, cả lúc say rượu ở cùng tôi cũng gọi tên Kiều Tâm Duy.”
Nguyễn Tấn muốn ngăn cản không kịp nữa, Chu Tiểu Y đùng đùng nói một hơi, thêm mắm dặm muối.
Vân Thanh không tin nổi chuyện này, vì cô đã từng tác hợp cho họ nhưng Nguyễn Tấn tỏ vẻ không có hứng thú. Cô ấy đi tới tát Chu Tiểu Y một cái, lanh lảnh mà lại gọn gàng: “Đồ yêu tinh, đã lăng loàn rồi mà còn ở đây mồm mép lừa đảo. Giang Hạo, tôi có thể chứng minh Tâm Duy và Nguyễn Tấn trong sạch, cái gì mà mờ ám không rõ ràng, cái gì mà chung cha chứ, vốn không hề có chuyện đó.”
Mặt Chu Tiểu Y đau điếng, năm dấu ngón tay in hằn, cô ta khóc lóc gào to: “Vậy cô hỏi Nguyễn Tấn, hỏi anh ta đi, hỏi anh ta xem.”
Mọi người đều nhìn Nguyễn Tấn, chuyện tới nước này, Nguyễn Tấn cũng không muốn giấu giếm nữa, yêu thầm một người không có gì sai cả, thích một người cũng không có gì sai: “Phải, tôi thích Kiều Tâm Duy, làm sao nào? Tôi cũng không muốn phá hỏng tình cảm của cô ấy và Giang Hạo, tôi là cấp trên nhưng thích cấp dưới đắc lực của mình thì có làm sao? Chu Tiểu Y, cô còn trò nào để uy hiếp tôi nữa không, hả?”
“Em... Em...” Thể xác và tinh thần đểu mệt mỏi, Chu Tiểu Y hoàn toàn bị cô lập, giọng cô ta cũng yếu đi, vuốt bụng nói: “Em mang thai con của anh.”
Phải nhẫn nhịn chịu đựng một cái răng sâu tới cực hạn, như vậy thì lúc nhổ nó đi mới có thể càng dứt khoát hơn. Nguyễn Tấn cương quyết nói: “Đứa trẻ trong bụng cô chưa chắc đã là của tôi, dù là của tôi, cô dám sinh thì tôi dám nhận, nhưng tôi chỉ phụ trách với đứa con thôi, còn cô... không có quan hệ gì với tôi cả”
“Tân” Chu Tiểu Y đi tới túm chặt lấy tay áo Nguyễn Tân: “Em không muốn chia tay, xin anh, đừng chia tay em!”
Nguyễn Tấn giật tay lại, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo yên lặng nhìn cô ta: “Đừng gọi tên tôi, bây giờ bị cô nhắc đến là tôi thấy ghê tởm” Cuối cùng đã đợi được tới ngày này, mặc dù trường hợp có hơi khó xử.
Vương Vân Phong ở bên thấy thế, nhịp chân nói mát: “Chu Tiểu Y, cô mà không trả lại mười vạn đồng kia cho tôi, cổ có câu được thằng nhà giàu nào, tôi cũng sẽ đuổi theo cổ như vậy. Dù sao cũng không vội, tôi còn chưa đói chết, ông đây có rất nhiều thời gian”
Chân Chu Tiểu Y mềm nhũn, ngã bệt xuống đất, cô ta ngồi trên nền gạch lạnh bằng khóc lóc, đau khổ tột cùng.
Mọi người ào ào tản đi, bảo vệ đã xem đủ trò hay mới tới khuyên nhủ: “Cô à, về đi, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của chúng tôi”
Kiều Tâm Duy nghiêng cổ, lúc cô quay lại mới nhìn thấy Giang Hạo, anh đang đẩy xe lăn cho Tiêu Thiên Ái, hai người bình tĩnh đứng trong cửa xem trò hay. Tiêu Thiên Ái có fan xin chữ ký, cô vừa viết vừa cười nói với fan, mà Giang Hạo, oai nghiêm lẫm liệt đứng phía sau, giống như một sứ giả bảo vệ.
“Ngại quá, tôi còn có bạn đang chờ” Tiếu Thiên Ái cười uyển chuyển từ chối fan, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi Giang Hạo: “A Hạo, chuyện Tân thích vợ của anh, anh biết không?”
Giang Hạo vẫn luôn nhìn Kiều Tâm Duy, ánh mắt lạnh lùng: “Bây giờ mới biết.”
Thì ra là thế, Tiêu Thiên Ái mím môi gật đầu: “Ừ, không sao, em nghĩ, Tân biết chừng mực”
Đang nói, Nguyễn Tấn đã đi tới, nhìn vào mắt Giang Hạo thì hơi xấu hổ, anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết giải thích như thế nào. Loại chuyện này, có giải thích hay không giải thích đều vô dụng, mấu chốt phải xem Giang Hạo thấy thế nào.
Trần Kinh Nghiệp muốn hòa hoãn không khí một chút, vì thế vỗ vai Nguyễn Tấn trêu chọc: “Hế, cuối cùng đã đá được Chu Tiểu Y, đây là chuyện tốt, sau này không còn sợ cô ta uy hiếp, sống chết quấn lấy cậu nữa”
Nguyễn Tấn cười gượng: “Ừ”
Giang Hạo nói không nhiều, nhưng một khi đã mở miệng thì vào ngày trọng điểm: “Bắt đầu thích Kiểu Tâm Duy từ khi nào?”
Nguyễn Tấn ngẩn người, anh nhận ra Giang Hạo nghiêm túc, nhất thời anh không biết trả lời thế nào.
“Trả lời tôi!” Giang Hạo lạnh lùng nói, chính anh cũng chưa phát hiện mình đang mất tự chủ nhường nào.
Kiều Tâm Duy sững sờ tại chỗ, rõ ràng trong chuyện này, cô là người ngoài cuộc, nhưng đột nhiên lại biến thành nhân vật trung tâm, cô xấu hổ, cũng mờ mịt.
Nguyễn Tấn hít sâu một hơi, nói: “Tôi thích cô ấy là chuyện riêng của tôi, cô ấy không biết.”
Vân Thanh cũng bước ra nói: “Đúng đúng đúng, tôi có thể chứng minh hai người họ không có gì?
“Cô cầm miệng” Giang Hạo đơn thuần là cảm thấy Vân Thanh khá lắm mồm mà thôi.
Vân Thanh nhanh chóng im lặng không nói nữa.
Trần Kính Nghiệp thay thế thì giải vây thay Vân Thanh: “A Hạo, Vân Thanh cũng mới biết chuyện này thôi, nếu có ấy sớm biết tình cảm của Tân với Kiều Tâm Duy, chắc chắn sẽ không giới thiệu hai người với nhau”
Giang Hạo lạnh lùng nói: “Không phải chuyện của các cậu, tôi đang hỏi cậu ta” Anh nhìn Nguyễn Tấn, anh chỉ muốn biết anh ta bắt đầu thích Kiều Tâm Duy từ khi nào mà thôi, không hơn, cũng không có ý gì khác.
Nhưng mà, anh không biết, anh càng cố chấp như vậy, Kiều Tâm Duy lại càng khó chịu.
Giờ phút này Nguyễn Tấn cũng không còn chột dạ, anh ưỡn thẳng lưng, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Giang Hạo: “Từ lần đầu tiên phỏng vấn cô ấy ở hội chợ việc làm”
Mọi người lại kinh ngạc nhìn anh.
Giang Hạo cười lạnh: “Vậy ra tôi là kẻ vung đao cắt tình à?” Anh lại nhìn Kiều Tâm Duy, như lời Chu Tiểu Y nói, hai người này sớm chiều ở chung, Tân lại là loại người mê chơi dám chơi, cô không hề phát hiện điều gì sao? Anh nhớ rõ lúc ấy cô cũng đi xem mắt tìm chồng, mà Nguyễn Tấn lúc ấy lại còn độc thân.
“A Hạo, cậu có ý gì?” Nguyễn Tấn chất vấn.
Giang Hạo không muốn nói thêm gì nữa, anh đi tới kéo tay Kiều Tâm Duy ra ngoài: “Nhìn bộ dạng kỳ cục của em này, em không khó chịu nhưng anh khó chịu, đi bệnh viện”
“Hạo” Tiêu Thiên Ái bỗng gọi anh lại: “Mùng bảy có hòa nhạc, anh phải tới nhé, em để dành chỗ cho anh”
“Biết rồi” Giang Hạo không quay đầu lại, nhưng anh đồng ý.
Trong xe, cả hai không trao đổi gì, chỉ có tiếng radio âm nhạc phát ra ca khúc quen thuộc:
“Bạn thật sự không vui vẻ, nụ cười của bạn cũng chỉ là lớp vỏ ngụy trang, bạn đã quyết định không ghét bỏ, cũng quyết định không yêu thương thêm nữa, vĩnh viễn nhốt linh hồn mình trong lớp vỏ khóa chặt,...”
Kiều Tâm Duy nghiêng cổ nghiêng người, lẳng lặng nhìn khung cảnh cứ lùi lại mãi ngoài cửa sổ xe. Đêm Đô Thành vừa phồn hoa vừa xán lạn, nhưng có ai biết sau lưng sự phồn hoa xán lạn này, có bao nhiêu đớn đau chua xót, chẳng qua đều là vỏ ngoài vàng son mà thôi.
Vậy Giang Hạo thì sao, bề ngoài anh là một người chồng tốt, rể hiền, nhưng trong lòng anh thì sao, cho tới giờ anh cũng chưa từng nói yêu cô.
Cuối cùng, cô mở miệng: “Anh quát Vân Thanh là trách cô ấy giới thiệu em với anh à?”
“Không phải” Giang Hạo vẫn nhìn phía trước, anh nắm vô lăng lái xe vững vàng và nhanh chóng.
“Anh hối hận khi đã kết hôn với em?”
“Không phải” Anh vẫn đáp như cũ.
Kiều Tâm Duy chậm rãi xoay qua, cô muốn nhìn vẻ mặt của anh khi trả lời: “Vậy anh đang ghen tị?”
“Không phải” Anh cười khinh thường.
“Anh còn yêu Tiêu Thiên Ái ư?”
Im lặng, Giang Hạo im lặng.
“Nếu chúng ta không kết hôn, anh có tái hợp với Tiểu Thiên Ái không?”
Im lặng, vẫn là im lặng.
Trái tim Kiều Tâm Duy đau đớn dữ dội: “Vậy có muốn ly hôn không?”
Giang Hạo hơi ngẩn ra, giẫm phanh theo bản năng, anh quay sang trừng cô, gầm nhẹ: “Em lấy đâu ra lắm vấn để thế, yên tĩnh một chút có được không?”
Kiều Tâm Duy ăn canh bế môn, thật ra suy nghĩ của Giang Hạo rất đơn giản, anh phủ nhận thi chứng tỏ không có chuyện đó, mà tránh né thì chứng minh anh đã nghĩ tới rồi. Nước mặt cô tí tách rơi, vừa khóc vừa nói: “Anh không hối hận khi đã kết hôn với em nhưng anh đã nghĩ tới việc ly hôn, bởi vì anh còn yêu Tiểu Thiên Ái, anh muốn quay lại với cô ấy, nhưng ngại là với thân phận của mình thì ly hôn không phải chuyện dễ, đúng không?!”
Họng Giang Hạo rõ ràng nghẹn lại, Kiều Tâm Duy luôn ngốc nga ngốc nghếch, sao đột nhiên lại nói ra đáp án mà anh vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào?
“Dừng xe, dừng xe!” Kiều Tâm Duy kêu lên: “Có nghe hay không, dừng xe, em muốn xuống xe!”
Giang Hạo liếc nhìn cô: “Qua khúc của đằng trước là bệnh viện, sắp tới rồi.”
“Em muốn xuống xe, anh dừng xe lại!”
“Đừng phá, ở đây không thể dừng xe”
Kiểu Tâm Duy không nghe theo, kéo cửa ra: “Anh không dừng, em sẽ nhảy xuống xe!”
Giang Hạo mất kiên nhẫn, đối với tác phong lải nhải dài dòng làm ra vẻ, anh cũng chưa bao giờ chấp nhận, anh bỏ tay lái vào ven đường, đột nhiên giẫm mạnh phanh lại, tức tối nói: “Cút”
“...” Kiều Tâm Duy uất ức đến chảy nước mắt: “Anh hung dữ cái gì chứ?”
“Em có xuống hay không?” Giang Hạo bày ra tư thế của Thủ trưởng, nghiêm khắc, câu nệ, ít khi nói cười.
Kiều Tâm Duy cắn răng, lập tức đẩy cửa ra xuống xe, cô không muốn ở cùng người đàn ông ích kỷ kiêu ngạo như vậy nữa, cô sẽ mất đi lý trí, sẽ đau lòng đến chết mất.
Cô đóng sầm cửa xe lại, sau đó Giang Hạo nhấn chân ga rời đi luôn, tốc độ xe rất nhanh.
Gió lạnh buốt, ánh đèn xe nhấp nháy lóe sáng làm mờ mắt, bóng đèn nề ống đẹp đẽ dường như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô. Cô ôm lấy cơ thể mình, nín thở, chịu đựng tất cả những giọt nước mắt và đau lòng.