Dù không tiện đường, nhưng Giang Hạo vẫn làm tài xế, anh nhớ cô nói “Anh không hiểu em”, vậy thì từ bây giờ anh sẽ cố gắng hiểu cô nhiều hơn. “Đừng rẽ phải, đường đó tắc đường cả tiếng cũng không ra được đâu, đi phía kia, rẽ một chút đi về phía kia kìa.”
Nhìn theo tay của cô, Giang Hạo quan sát phía trước: “Đó là đường một chiều không đi được.” “Giờ không có xe, anh đi đến đó thả em xuống rồi lại đi ngay, chưa đầy hai phút.”
Nhưng Giang Hạo vẫn kiên trì nói: “Nếu ai cũng làm như thế thì có luật giao thông để làm gì?” Anh điều khiến tay lái rẽ phải.
Kiều Tâm Duy trợn mắt lắc đầu: “Chậc chậc chậc, cứng nhắc.”
“Em nói gì thế?”
“Không có gì, anh dừng xe ở ven đường đi, em đi bộ qua còn nhanh hơn ấy.” Giang Hạo lại cố chấp nói: “Không thể dừng xe ở đây, phải băng qua ngã tư mới được.” Kiều Tâm Duy liếc nhìn đồng hồ: “Vậy em sẽ muộn mất, ôi trời ơi sao anh không lách luật, rõ ràng là có thể đi đường tắt mà. Ôi trời anh nhìn đi, đằng trước kẹt cứng rồi kìa, xong rồi xong rồi, muộn mất rồi, anh đừng mong em đến đúng giờ.”
“Im nào.” Giang Hạo quay sang nhìn cô: “Đang lái xe nên anh chưa nói xong, băng qua đường một chiều có
một góc chết, nếu xe đối diện không cẩn thận thì rất dễ xảy ra tai nạn. Không phải đường tắt nào cũng đi được đầu, hiểu không?”
Ngay lúc đó, một chiếc xe đằng sau lái về hướng đường ngược chiều. Mấy chiếc xe khác cũng kéo nhau đi theo. Kiều Tâm Duy lại nhao nhao: “Anh nhìn đi nhìn đi, họ đều đi hướng đường một chiều kìa, chỉ có anh là đồ cứng nhắc thôi, ôi trời ơi em muộn mất rồi.”
Vừa mới dứt lời thì một tiếng “két” rất lớn vang lên, ngay sau đó, những tiếng phanh xe “két két két” xuất hiện liên tiếp. Kiều Tâm Duy Quay lại nhìn thì thấy ba chiếc xe đang chạy băng băng trên đường một chiều đâm thẳng vào đầu xe ô tô đi từ hướng đối diện tới, sau đó, ba chiếc xe nối đuôi ở sau cũng bị tai nạn liên hoàn.
Cô há hốc mồm hoảng hốt, trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Nguy hiểm quá, may mà không đi vào đường một chiều.
“Nhìn đi, đây chính là hậu quả của việc đi đường tắt đấy.” “A ha ha... Hôm nay có nhiều chuyện lạ thật..” Lần này đến lượt cô câm nín. Đèn đỏ sáng lên, Giang Hạo đạp phanh xe dừng lại, anh cau mày nhìn tai nạn liên hoàn, chợt nghĩ có nên tới giúp đỡ không. Một cô gái bước từ chiếc xe cuối cùng trong cuộc tai nạn liên hoàn ra, trán sưng vù vì bị va chạm mạnh. Cô bước xuống từ ghế lái phụ rồi vòng qua ghế lái chính, mở cửa nhìn vào trong một lúc, sau đó kêu gọi người đi đường: “Anh ấy đang lên cơn hen suyễn, cứu với, cứu với, ở đây có người bị hen suyễn, cứu với!”
Cảnh sát giao thông đứng nhìn ở phía trước. Xe cứu thương không thể đến đây nhanh như vậy. Cô gái vừa kêu cứu vừa khóc, trông cô hoảng loạn mất hết cả bình tĩnh.
Thấy thế, Giang Hạo không thể khoanh tay đứng nhìn được: “Em ngồi trong xe chờ, anh đến đó xem tình hình một chút.” Nói xong, anh xuống xe rồi chạy tới đó, nhanh nhẹn nhảy qua dải ngăn cách: “Thế nào rồi?”
Anh quan sát thấy tài xế đang có người lại, khó thở đến nỗi tay chân cứng đờ. Cô gái sợ hãi khóc to, không biết nên làm sao bây giờ. “Thuốc đâu?”
“Thuốc? Thuốc gì?” “Anh ta bị hen suyễn, chắc chắn sẽ mang theo thuốc xịt trong người, cô bình tĩnh nhớ lại xem nó ở đâu.” Cô gái hít sâu một hơi: “A, trong cặp anh tôi ở ghế sau.” Vừa nói, cô nhanh chóng mở cửa sau lấy cặp của anh trai mình, quả đúng là tìm được thuốc hen suyễn: “Đây đây, anh, mau lên.”
Chàng trai cầm lấy chai thuốc xịt hen suyễn giống như với lấy cọng cỏ cứu mạng, anh ta hít mạnh từng hơi.
Cuối cùng, triệu chứng dần dần thuyên giảm, anh ta cũng qua cơn nguy kịch. “Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn anh, chân thành cảm ơn anh.” Cô gái cúi người chín mươi độ nói cảm ơn với Giang Hao.
Giang Hạo xua tay nói: “Tôi không làm gì cả, đừng như thế, sau này nhớ tuân thủ luật an toàn giao thông, nên đi đường đúng luật.”
Cô gái gật gật đầu: “Vâng.”
***
Ngày đầu tiên đi làm đầu năm mới, mọi người như còn đang ở trên mây, tâm trạng ăn chơi vẫn chưa kịp biến mät.
Mã Khải Hàng: “Bảy ngày qua nhanh thật, tôi còn chưa nghỉ đủ, tối nay còn phải đi thăm người thân nữa, quá mệt mỏi.”
Tiêu Mật: “Aiz, mới đầu năm mà bụng tôi đã phì ra, nản thật, tôi phải nhanh chóng giảm béo mới được.”
Nghe những lời rên rỉ của các đồng nghiệp, Kiều Tâm Duy nói thầm: “Mấy người có gặp chuyện kinh thế hãi tục giống tôi không, tôi đã bắt gặp thể loại rắn độc thú dữ ghê gớm nhất trên đời mang tên là bạn gái cũ đó.”
Giọng nói của cô đủ cho Vân Thanh nghe thấy, cô nàng thoải mái nói: “Một bà già tàn tật thì cậu sợ gì hả, cậu mới là vợ chính thống của Thủ trưởng, ai dám ăn hiếp cậu?”
Đang nói chuyện thì Nguyễn Tân đi nhanh vào: “Chào các đồng chí, xin giới thiệu với mọi người, đây là đồng nghiệp mới.” Phía sau anh là một cô gái duyên dáng cao gầy: “Đây là Từ Nhật Gia, tốt nghiệp Đại học B, chuyên ngành Marketing, từ hôm nay sẽ làm việc ở phòng của chúng ta.”
Nguyễn Tấn vừa chỉ vừa giới thiệu từng người một: “Phụ trách lập kế hoạch dự án Vân Thanh, Kiều Tâm Duy, phụ trách mảng quảng cáo Tiêu Mật, trợ lý của tôi Mã Khải Hàng, Phùng Kim Cương, Lưu Văn Tĩnh...”
Vừa thấy mặt là cô đã nhận ra cô bé đó ngay, chẳng phải đây là cô gái kêu cứu trong vụ tai nạn lúc sáng hay sao. Cục u trên trán cô nàng vẫn còn, nhìn gần hơn thì thấy tay của cô bé còn bị thương, được băng gạc trắng.
“Chào mọi người, mọi người có thể gọi em là Nhật Gia, em là người mới, mong rằng sẽ được giúp đỡ nhiều hơn.”
“Chắc chắn chắc chắn rồi, có gì không hiểu thì cứ hỏi.” Một chàng trai nói.
Nguyễn Tấn dặn dò: “Nhật Gia, cô theo Kiểu Tâm Duy học hỏi trước đi... Tâm Duy, trợ lý của em đấy, chăm sóc cho cô ấy tốt vào.” Kiều Tâm Duy sững ra: “Ơ” Tìm được người dự bị rồi à, đừng nói là Giang Hạo tự ý nói với Tổng Giám đốc Nguyễn rồi đấy nhé. Từ Nhật Gia đi đến, chào cô như một học sinh tiêu chuẩn: “Cô giáo, vậy từ nay em sẽ theo cô ạ.”
“Đừng đừng đừng, mọi người đều như nhau thôi, gọi tên là được rồi.”
Nguyễn Tấn vỗ tay: “Được rồi, ai về chỗ nấy, xốc lại tinh thần làm việc đi.” Các đồng nghiệp nhao nhao về chỗ ngồi, Từ Nhật Gia ngồi bên cạnh Kiều Tâm Duy. Kiều Tâm Duy tốt bụng hỏi thăm: “Anh trai của em không sao chứ?” Thấy Từ Nhật Gia tò mò nhìn cô, cô chủ động nói: “Sáng nay chị thấy tai nạn, hai người không sao chứ?”
Từ Nhật Gia lắc đầu: “Không sao ạ, hôm nay anh Thiên chở em đi làm, nào biết xảy ra vụ đâm xe liên hoàn này, anh trai em ở lại đó xử lý, bảo em đi làm trước... Ha Ha, anh ấy nói ngày đầu tiên đi làm không thể đến muộn.” “Ừ, tình cảm của hai anh em tốt thật.” Vừa nói, Kiều Tâm Duy bất giác nhớ đến Cảnh Thượng, cô chân thành coi anh là anh trai, người mà cô có thể dựa vào lúc gặp khó khăn. Nhưng mà, đó chỉ là hi vọng xa vời, anh em không có máu mủ chỉ khiến người ngoài hiểu lầm mà thôi.
“Đúng rồi, lúc bé ba mẹ em đều lo đi làm, là anh trai em nuôi em khôn lớn. Hôm nay may là có người tốt chạy đến giúp, nếu không thì chắc hậu quả khó lường, mỗi lần em hoảng hốt thì đầu óc sẽ rối hết cả lên lên, may là có anh ấy.”
Kiều Tâm Duy cười cười, lòng rất sung sướng, cô dịu dàng nói: “Đấy là chồng chị.”
“Sao cơ? Chị Tâm Duy nói gì cơ?”
“Khụ khụ, không có gì, em đọc mấy tài liệu này trước đi, là các dự án trước đây của công ty.” Từ Nhật Gia không cố hỏi tiếp: “A, vâng.”
Trong quân đội, Giang Hạo vẫn làm việc như mỗi ngày, nhưng rõ ràng anh không tập trung như trước đây. Anh cứ nghĩ mãi đến giờ tan tầm, thỉnh thoảng còn nhìn điện thoại, anh bắt đầu chẳng quan tâm gì đến công việc của mình. Bảng sắp xếp công tác trong năm nay đã gửi đến, nếu không tính nhiệm vụ khẩn cấp thì công việc năm nay của anh nhẹ nhàng hơn các năm trước nhiều. Mấy năm nay, anh gần như phải lao vào những công việc đầy gian nan trắc trở.
Trên hành lang, anh tình cờ gặp cấp trên của mình: “Tiểu Giang, cuối cùng cũng chịu về rồi. Bây giờ cậu đã lập gia đình, nên phải xây dựng sự nghiệp thật tốt.” Thủ trưởng vỗ vai anh, từng câu nói và ánh mắt đều chứa đựng sự cố vũ khuyến khích: “Mấy năm nữa tôi sẽ về hưu, chắc chắn cậu sẽ nhận vị trí của tôi. Cậu yên tâm làm việc ở đây cho tốt, tôi rất xem trọng cậu.” Giang Hạo chào: “Vâng, cảm ơn Thủ trưởng.” Khoảng mười giờ, Lâm Thái Ấm bỗng nhiên gọi điện thoại đến: “A Hạo, Tiêu Thiên Ái về rồi.” Giọng nói kinh ngạc của bà vang lên trong điện thoại.
Giang Hạo bình tĩnh nói: “Vâng, sao thế?”
“Thì ra con đã biết rồi, vậy sao không nói cho mẹ biết?”
“Nói cho mẹ làm gì?”
Lâm Thái Ấm vội dặn dò: “Sao con lại không để ý gì đến chuyện này hết thế, người đã chết đội mồ sống lại, chuyện này quá ảo diệu rồi! Mẹ cảnh cáo con, đừng có dan díu gì với cô ta, lo mà sống tốt với Tâm Duy đi, có nghe không hả?” Nghe thấy lời này, lòng Giang Hạo khó chịu vô cùng, cứ như thể anh đã làm gì đó có lỗi với Kiều Tâm Duy vậy: “Mẹ, vốn dĩ cô ấy không chết, ảo diệu gì mà ảo diệu, con có chừng mực, mẹ đừng quan tâm thái quá.”
“A Hạo, mẹ lo cho con, năm này là năm quan trọng, con không thể dính vào bất cứ lỗi lầm nào. Ngoại tình là chuyện không bao giờ được xảy ra, chốn quan trường kiêng kỵ nhất cái này.” Giang Hạo mất kiên nhẫn nói: “Còn chuyện gì nữa không? Không có thì con cúp máy đây.” “Ai, cái thằng nhóc này, sao lần nào con cũng vậy thế, mẹ là mẹ của con, gọi cho con là con tỏ thái độ.” “Đủ rồi mẹ, ngược lại con cũng muốn nhắc nhở mẹ, nếu không muốn con hận hai người như năm năm trước thì đừng gây phiền phức cho Tiêu Thiên Ái, con có việc, cúp máy đây.” Nói xong, anh kết thúc cuộc gọi ngay lập tức. Nếu nói thêm vài câu nữa, anh sẽ không nhịn được mà cãi nhau với Lâm Thái Ấm mất. Quan hệ giữa anh và cha mẹ anh trở nên đông cứng kể từ vụ tai nạn xe xảy ra năm năm trước, đến giờ, tình hình giữa họ cũng chỉ tốt lên đôi chút mà thôi.
Ở nhà họ Giang, Lâm Thải Ẩm tức giận cúp máy, bà than thở nói: “Ai, lão gia, mí mắt của tôi cứ giật giật, một người đã chết đột nhiên trở về, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt gì. Ông nói xem, cô ta không chết thì sao không về sớm một tí, sớm không về muộn không về, đợi đến lúc con chúng ta kết hôn thì đùng một cái xuất hiện, rốt cuộc cô ta đang bày cái trò gì thế?!” Giang Chí Trung vẫn bình tĩnh nói: “Chỉ cần A Hạo không vượt rào thì tốt rồi.”
“Không được, tôi phải đi nói chuyện với Tiểu Thiên Ái, tôi luôn cảm thấy cô ta về đây sẽ có chuyện chẳng lành.” Vừa dứt lời, bà đã cầm túi xách đi tới cửa chính.
“Đứng lại!” Giang Chí Trung quát lớn: “Quay lại, đang yên đang lành bà lại động vào thì thế nào cũng có chuyện, việc của bọn nhỏ để chúng nó tự xử lý, bà đừng nhúng tay.”
“Nhưng mà cô ta...” “Bây giờ không giống trước đây, tôi thấy A Hạo rất quan tâm đến con bé Tâm Duy ấy, bà về ngồi đi, đừng để ý làm gì.” Lâm Thái Ấm quay lại ngồi xuống, nhưng lòng bà vẫn giữ nguyên sự lo lắng đó, chỉ mong là bà đang lo xa mà thôi.