Kiều Tâm Duy phát hiện Giang Hạo có rất nhiều mặt. Lúc làm việc thì uy nghiêm, cuộc sống thường ngày thì nghiêm túc, nhưng vẫn có lúc ngây thơ trong âm thầm. Có một câu hỏi như thế này, người đàn ông có rất nhiều mặt, bạn yêu mặt nào của người đàn ông bên cạnh mình. Cô nghĩ, cô yêu mọi gương mặt khác nhau của anh.
“Ai nha ông xã, em đau lưng, ai nha ông xã, chân em đau...” Sáng sớm, trời còn chưa hứng sáng, cô đã than vãn trên giường: “Ai nha ai nha em tỉnh lại vì đau quá, ngày mai chắc chắn không khỏe lại được, sao em đi làm được chứ?”
Giang Hạo vẫn còn buồn ngủ, anh nghiêng người ôm choàng lấy eo cô: “Thì em xin nghỉ đi.”
“Không được, xin nghỉ phép vào cuối tháng chỉ mất tiền thôi, sẽ bị trừ lương đó.”
“Anh bù cho em.”
“Tiền của anh vốn là của em, đồ trong bát em rồi lấy ra đưa lại cho em thì cũng thế thôi.”
Giang Hạo mở to mắt: “Cái gì?” Kiều Tâm Duy Quay lại nhìn anh: “Anh là của em, tiền của anh sao không phải là của em à? Em nói sai hả?” Giang Hạo cười: “Không sai, không sai, hèn gì anh mua quần áo cho em thì em đau lòng như thế, thì ra là đau lòng vì tiền của mình.” “Không phải đâu, em không tiêu tiền hoang phí như anh.” “Ừ, sau này cho em quản lý tài chính, đồ nô lệ của đồng tiền.” Anh đứng dậy nhìn đồng hồ: “Tỉnh dậy rồi thì đi chạy bộ nào.”
Kiều Tâm Duy nhào vào ổ chăn co người lại: “Chạy không nổi, chỗ nào trên người em cũng đau.” “Chạy bộ phải kiên trì mới có hiệu quả, chạy một ngày nghỉ một ngày giống như em thì làm sao cũng vô dụng thôi.”
“Vậy thì không chạy là được mà, dù hôm nay anh có kéo em chạy thì em cũng lết không nổi, chân muốn bong hết cả gân rồi.”
Giang Hạo không thể suy chuyển được cô, anh nghĩ lại rồi thấy cũng ổn, cô không phải lính của anh, anh không thể yêu cầu nghiêm khắc với cô ngay lập tức được: “Được rồi, hôm nay cho em nghỉ, nhưng sau này anh không cho phép.” Im lặng một lúc, anh lại nảy lên ý tưởng mới: “Không chạy bộ thì ở nhà vận động cũng được.”
“Không được, không đồng ý. Anh đừng có làm loạn, em rất mệt mỏi.” “Ừ, em nằm là được, việc mệt thì cứ để anh lo.” “... Không cần phải nôn nóng như khỉ thể chứ?” “Ba mẹ đều ngóng trông từng ngày, em nhẫn tâm để hai vợ chồng già thất vọng à?”
Hu hu hu, xem ra là trốn không được rồi. Chủ nhật, ánh nắng vẫn đẹp như những ngày trước đó, thời tiết trở nên ấm áp, mùa xuân ngắn ngủi đã qua hơn một nửa, cơn gió đã mang theo hương vị mùa hè. Thế là, một người vợ hiền đảm đang phải cố gắng dọn dẹp nhà cửa cẩn thận.
Tủ quần áo thì rất dễ dọn dẹp gọn gàng, những bộ quần áo mùa xuân lần trước mua còn chưa kịp mặc hết, thậm chí một số bộ còn chưa cắt mác. Đau lòng quá! Phần tủ đựng đồ của anh còn dễ dọn hơn. Trong mắt cô, mấy kiểu áo sơ mi trắng trông giống hệt nhau, áo khoác và đồng phục quân đội chiếm đa số. Cô treo quần áo dày ở bên trong, còn quần áo mỏng thì chuyển ra ngoài.
Ga giường vỏ chăn đều được đổi mới rồi, lúc kết hôn mua rất nhiều bộ, cô chọn một bộ màu xanh lục để thay đổi, nhìn vừa sạch sẽ lại vừa mát mắt. Bộ ga nệm cũ cho thẳng vào máy giặt là xong. Sau đó, cô chuyển sang bàn trang điểm, nước hoa Giang Hạo mua cho vẫn đặt yên trên bàn, cô không có ý định dùng. Thế là cô nhịn cơn tiếc tiền ném vào thùng rác, đừng nói lòng dạ cổ hẹp hỏi. Anh mua quà tặng dựa theo niềm yêu thích của Tiêu Thiên Ái, cô không ưa nổi. Khi lau nhà, cô ưỡn thẳng lưng, tay cầm cây lau nhà, tay đỡ eo, nhìn lại thành quả lao động vất vả của mình.
Giang Hạo đi ngang qua, cười nhạo nói: “Ừ, bụng lớn chính là như vậy.”
“Biến đi, em chỉ mỏi thắt lưng thôi.”
“Anh nói mời nhân viên vệ sinh đến dọn thì em lại không vui, một người thì đừng có oán anh đấy.”
“Aiz, nhìn người khác vì hai trăm bạc mà làm việc mệt gần chết, em không đành lòng.”
“Vậy thì em có thể cho họ hai ngàn.” “Vậy thì em càng không đành lòng.”
Giang Hạo lấy cây lau nhà trong tay cô: “Nhìn em lao lực như thế, anh cũng không đành lòng, em ngồi nghỉ một lúc đi, chuyện còn lại để ông xã em làm.” Nói đoạn, anh xoay người đẩy đẩy cây lau nhà, đây mới gọi là lau nhà chứ.
Sau khi dọn nhà xong xuôi, Giang Hạo lấy ghế ra ngoài ban công nằm xuống. Anh thư thái nằm phơi nắng, lâu rồi mới có một ngày ánh nắng dễ chịu như vậy, không thể bỏ qua được. “Ông xã, ăn dâu tây đi.” Cô bế hoa quả đến.
Giang Hạo kéo cô ngồi lên đùi mình, “Chồng, em sợ bị cháy nắng.” Kiều Tâm Duy kháng nghị, cố gắng đứng dậy. Anh đè đầu cô vào ngực mình, không cho cô đi, “Vợ.”
“Hả?”
“Sau này anh sẽ cố gắng không tăng ca, ở với em nhiều hơn chút.” Cô nghe thấy câu nói dịu dàng đột nhiên của anh, thoáng an tâm, “Ừm, em cho rằng làm ở Chính phủ là công việc tốt luôn đi 9h về 5h, không ngờ còn phải tăng ca.” “Chuyện em không ngờ còn nhiều lắm.” Anh dùng tay vuốt ve gương mặt của cô, “Tháng sau anh phải đi công tác, em ở nhà ngoan đấy.”
“Mới bảo không tăng ca mà, sao giờ lại đi công tác rồi, ôi, sao anh lại bận vậy chứ? Khi nào đi?”
“Ngày 4”
Kiều Tâm Duy nằm úp mặt trong ngực anh như con mèo nhỏ, “Ôi, em sẽ nhớ anh lắm.” Trước kia, cô không có chút cảm giác nào khi anh đi công tác, luôn cảm thấy người này khó hiểu thật, khi thì biến mất rất lâu sau lại xuất hiện vài bữa, nhưng bây giờ, mỗi khi nghe anh bảo anh phải đi công tác, cô lại lo lắng không yên.
Giang Hạo nhỏ giọng an ủi cô, “Anh phải kiếm tiền nuôi em mà, nhiệm vụ bên trên đưa ra, anh phải đi.” “Đi đâu?” Giang Hạo không nói, cô hiểu chuyện bảo, “Được rồi, bí mật không thể nói cho em biết, xem như em chưa hỏi câu này, anh phải đi mấy ngày?”
Giang Hạo vui vẻ gật gù, “Ít nhất là năm ngày, chưa xác định có kéo dài không.” Nhìn cái môi bĩu ra của cô, anh bật cười, “Tiểu biệt thắng tân hôn, anh hứa sẽ bình an trở về.”
“Được, em biết rồi.”
Ngoài ban công phơi ga trải giường vừa được giặt, gió thổi qua, ga giường bay theo làn gió thổi, mùi dầu xả thơm ngát, bên dưới là mấy chậu phong tín tử, có đóa nở rộ có hóa đã tàn. Năm tháng yên tĩnh, dịu dàng thong dong, một đời một kiếp luôn là cuộc sống mà anh mong cầu. Buổi trưa, Lâm Thái Ấm gọi điện thoại hỏi họ bao giờ về nhà ăn cơm, Giang Hạo hỏi ý kiến của Kiều Tâm Duy, cô gật gù, về thăm ba mẹ một chút cũng được.
Trên đường, Giang Hạo nhắc đến chuyện học lái xe, “Ai lại kéo dài thời gian như em chứ? Nói mấy lần rồi mà không chịu đi, xe để trong gara mãi sẽ hỏng đấy, em không tiếc à?”
“Ôi, em biết rồi, chờ mấy ngày nữa đỡ nóng rồi em đi học.” “Tranh thủ đi, đừng đợi vài ngày nữa lại kêu nóng quá không học.”
“Không có, không có.”
Đang lái xe, Kiều Tâm Duy thấy trợ lý của Tiêu Thiên Ái đứng ở đầu đường, người mà cô ta đang đẩy xe đưa đi là Tiểu Thiên Ái.
Hôm nay Tiêu Thiên Ái đã là người nổi tiếng rồi, ra ngoài rất cẩn thận, mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang, trang bị đầy đủ, nếu không phải cô biết người trợ lý kia thì sẽ không để ý cô ta mất. Kiều Tâm Duy nghiêng đầu nhìn một cái, cô muốn nhìn xem Giang Hạo có thấy bọn họ không, hihi, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, xem ra chưa thấy.
“Chồng, lái nhanh một chút, em mua ít hoa quả cho ba mẹ.” “Ồ, sao đột nhiên hiểu chuyện vậy?”
Nói xong, xe lướt qua con phố kia, nhưng chưa kịp để cô vui vẻ thì xe đã dừng lại.
“Sao thế?”
Giang Hạo không nói gì, chỉ lùi xe lại khi nhìn vào kính chiếu hậu. Xe lùi ở đoạn đầu phố, Giang Hạo hạ cửa sổ, hỏi Tiêu Thiên Ái, “Sao lại đi ra ngoài vậy? Muốn đi đâu sao?” Tiểu Nam chủ động nói, “Bọn tôi đi bệnh viện, mấy hôm nay cổ họng chị Thiên Ái bị đau.”
“Vậy tôi đưa hai người đi.” Nói xong, Giang Hạo định xuống xe, lúc này anh nghe thấy Kiều Tâm Duy nhỏ giọng nói, “Hừ, thế mà nhận ra được, đúng là hiểu ý nhau thật.” Anh liếc nhìn cô một cái rồi xuống xe.
Giang Hạo bế Tiểu Thiên Ái lên xe như cách bế công chúa, sau đó gập xe lăn của cô bỏ vào cốp sau.
Lúc lái xe, an nói, “Em trang bị chặt chẽ thật, nếu không phải thấy Tiểu Nam thì anh không biết là em luôn.” Kiều Tâm Duy nghiêng mặt nhìn anh một cái, cô biết anh đang cố ý giải thích cho cô nghe, được rồi, không khó chịu trong lòng nữa. Tiêu Thiên Ái lấy mũ và kính râm xuống nhưng không tháo khẩu trang, “Em không muốn bị người khác thấy được, không muốn lây bệnh cho người khác.”
Ừ, đúng là bị bệnh, giọng cũng thay đổi rồi. Anh lại hỏi, “Sao không gọi tài xế?”
Tiêu Thiên Ái trả lời, “Hôm nay tài xế xin nghỉ, định ra ngoài đi dạo một chút, nhưng đi đâu cũng thấy toàn là người cho nên không muốn nữa.”
Kiều Tâm Duy im lặng, cô cúi đầu chơi điện thoại di động, nghĩ thầm trong lòng, cổ họng có vấn đề thật, người nào đó hẳn phải đau lòng rồi. Giang Hạo nói đúng dự đoán của cô, “Thời tiết thủ đô bây giờ khá khô, lúc chuyển mùa rất dễ bị ốm, em phải chăm sóc bản thân cho tốt vào.”
“Ừm, em biết rồi, không cẩn thận tí đã bị cảm, khụ khụ.” Kiều Tâm Duy liếc mắt trắng, mẹ nó, Lâm Đại Ngọc nhập rồi à? “Hôm nay là chủ nhật, bệnh viện đông người, có cần anh giúp cái gì không?” Tiêu Thiên Ái dịu dàng nói, “Cảm ơn, em đã hẹn bác sĩ riêng trước rồi.” Đến bệnh viện, Giang Hạo bế cô xuống xe, dặn dò một hồi mới lên xe.
“Sao không đưa cô ấy vào luôn?”
Giang Hạo vội hạ cửa kính sau khi ngửi được mùi chua, “Để mùi phai bớt, chua quá rồi.” “Hừ!” Kiều Tâm Duy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm thấy khó chịu trong lòng. Giang Hạo nhìn cô, nói với giọng điệu dạy dỗ, “Giận cái gì chứ? Lần nào gặp chuyện này em đều giận, vô vị lắm, em phải vui bởi vì dù anh được yêu thích nhưng anh chỉ thích em.”
Chỉ là thích mà thôi, cô không thèm.
Giang Hạo thấy cô không nói gì, đành nói tiếp, “Không về nhà ăn cơm nữa, nhìn mặt em thôi cũng biết hai chúng ta đang cãi nhau.”
Kiều Tâm Duy bĩu môi, nén giận bảo, “Với cô ta là yêu mà với em chỉ là thích, cô ta có được tim anh, em chỉ có thân thể của anh, hừ, em không thèm.”
Giang Hạo tránh né vấn đề này, trêu đùa, “Thân thể của anh cũng rất đáng giá đó, ngày nào anh cũng ở cạnh em còn không đủ à? Em là mẹ của con anh, em không cần thật à? Tất cả mọi thứ của anh là của em hết, em nên thấy đủ chứ.”
“Là toàn bộ ư?” Kiều Tâm Duy chất vấn, “Anh không thể yêu em à?” Giang Hạo nghiêm túc, giọng cũng nặng nề hơn, “Không nói việc này nữa, về nhà thì vui vẻ lên, nếu em còn vậy thì anh đổi hướng đấy.”
Bầu không khí trở nên căng thẳng, im lặng một lát, Kiều Tâm Duy nhỏ giọng nói, “Đi thôi, mẹ đã chuẩn bị hết rồi.”
Nhịn thôi, không phải chỉ nhìn thôi sao? Không phải chỉ là bạn gái cũ thôi à? Trước kia đã biết anh không quên được người ta, cô phải nhịn thôi, cãi nhau chỉ làm hao mòn tình cảm của nhau.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Hạo thở dài, đưa tay sờ tóc cô, cô không động đậy nhưng con mắt đỏ bừng. Người xấu, có thể khiến người ta cười, nhưng cũng làm người ta khóc.