Về nhà ăn cơm, mẹ chồng chuẩn bị rất nhiều món ngon, bầu không khí bây giờ dễ thở hơn lúc trước rất nhiều, ba mẹ chồng đã dần chấp nhận cô rồi.
Sau khi ăn xong, Giang Hạo ngồi xem bản tin thời sự ở phòng khách với ba, mẹ chồng lại kéo Kiều Tâm Duy vào phòng nói chuyện. “Tâm Duy gần đây có khỏe không?” Kiều Tâm Duy được quan tâm mà sợ: “Mẹ, con khỏe.” Mặt trời mọc đằng Tây à, bình thường mẹ chồng chẳng thèm quan tâm đến cô thế nào.
“Cái bụng của con... có gì chưa?”
Kiều Tâm Duy hiểu ngay, thì ra mẹ chồng hỏi thăm cái này, cô cười cười: “Chưa ạ.” Lâm Thái Ấm chau mày than thở: “Sao vẫn không có vậy? Cơ thể A Hạo vẫn ổn, năm nào cũng kiểm tra sức khỏe, không có vấn đề gì hết, hay là con xin nghỉ một ngày rồi đi kiểm tra với mẹ nhé?”
Thì ra mẹ chồng nghi ngờ cô không sinh được: “Mẹ, con vẫn ổn, chuyện này phải xem duyên phận thôi, con và Giang Hạo đã rất cố gắng rồi.”
“Tâm Duy, lúc đầu mẹ không chấp nhận con, nhưng chuyện A Hạo muốn làm, ba mẹ chỉ có thể cam chịu, trước giờ mẹ luôn lạnh nhạt với con là sai, con đừng để trong lòng.” Lâm Thái Ấm nói ra sự lo lắng của mình: “Con đừng vì quan hệ của mấy người già này mà gây gổ với A Hạo.”
Kiều Tâm Duy hơi cuống lên, không hiểu sao hôm nay mẹ chồng lại như vậy: “Mẹ, mẹ đừng dọa con, sao vậy a?”
Lâm Thái Ấm cầm tay cô, nói sâu xa: “Ba mẹ nghe tin tức rồi, biết người cũ của A Hạo trở về, nhưng con đừng để ý chuyện đó, sống tốt với A Hạo là được, nếu cô ta tới gây chuyện thì con đừng gây với A Hạo, cứ nói với mẹ, mẹ sẽ giải quyết.” Kiều Tâm Duy sững sờ, Lâm Thái Ấm nói tiếp: “Giờ là năm rất quan trọng với A Hạo, nó có thể lên chức không thì phải xem biểu hiện của năm nay, nếu xảy ra vấn đề trong hôn nhân vào lúc quan trọng thể này thì những cố gắng trước kia của nó đều uống phí hết. Làm trong nhà nước phải để ý tới tác phong, không thể có chỗ nào nhơ bẩn được, con hiểu chưa?”
Kiều Tâm Duy nghe lời này của mẹ chồng thì hiểu ngay, Giang Hạo luôn nói kết hôn với anh thì sẽ không bao giờ ly hôn được, hóa ra là vì con đường làm quan. Cô vốn đã khó chịu, bây giờ lại càng khó chịu hơn. Lâm Thái Ấm nhìn thấu suy nghĩ của cô, nắm tay cô chặt hơn, khuyên nhủ: “Tâm Duy, ai mà không có quá khứ chứ, nhưng con là con dâu duy nhất mà nhà họ Giang chấp nhận, con có tức gì cứ nói với mẹ, dù là A Hạo hay ai cũng được hết, chỉ cần làm con tủi thân thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ giải quyết cho con.”
Kiều Tâm Duy nhìn mẹ chồng, cho dù có chăm sóc tốt đến mức nào, thì sự tàn nhẫn của năm tháng vẫn để lại dấu ấn trên khóe mắt của bà, đôi mắt đầy tơ máu cũng lộ rõ những tang thương bà đã trải qua. Cô chợt nhớ đến mẹ mình, một người mẹ, dù họ có nói gì làm gì, thì cũng chỉ vì tốt cho con cái của mình.
Cô từng hận tại sao mẹ lại gả cho người khác nhanh như thế, sau này lớn lên mới hiểu, mẹ muốn cho cô một ngôi nhà hạnh phúc nên mới làm thế, với một cô bé mười ba tuổi, gia đình hạnh phúc là quan trọng nhất.
Cho nên bây giờ cô hiểu lý do tại sao mẹ chồng lại thay đổi thái độ với mình, mọi thứ đều vì Giang Hạo hết, cô cười nói: “Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo, con và Giang Hạo sẽ tốt thôi.”
Lúc ra khỏi phòng thì thấy Giang Hạo định gõ cửa: “Hai người trốn trong phòng thì thầm to nhỏ gì thế?” Lâm Thái Ấm nói: “Còn không phải vì chuyện ôm cháu à, con trai, con phải cố gắng hơn nữa.”
Giang Hạo ôm vai Kiều Tâm Duy, nhếch mày lên cao: “Con rất cố gắng rồi, về nhà sẽ cố gắng hơn.”
“Bây giờ muộn rồi, ngủ lại nhà đi, mẹ đi nấu canh lót dạ cho hai đứa, mai mang lên công ty ăn.” Giang Hạo không trả lời, anh nhìn Kiều Tâm Duy.
“Mẹ, không cần phiền thế đâu, gần đây bọn con đang rèn luyện cơ thể, ăn tối xong sẽ đi bộ hai tiếng, ông xã, chúng ta về thôi.” Lông mày Giang Hạo chau lại, cười thầm: “Em chắc không?”
“Ừ, mấy nay không có sương mù, không khí tốt, ăn xong đi bộ tiêu cơm cũng tốt, đi thôi.” “Vậy bọn con về đây, mẹ đừng tiễn.”
Từ nhà họ Giang về nhà chỉ mất có hai tiếng, Kiều Tâm Duy lại đang tự đào hầm cho mình nhảy. Rời khỏi nhà họ Giang, Giang Hạo không nói gì, chỉ đi cầm tay cô, chỗ này rất khó bắt xe, còn phải xem số của bạn thế nào.
Kiều Tâm Duy hất tay anh ra, lạnh giọng: “Em không muốn gọi xe, đi tàu điện ngầm.” Giang Hạo biết cô khó chịu, không cho cô xả giận thì sẽ càng nổi điên hơn, anh chiều theo cô: “Được rồi, chúng ta đi tàu điện ngầm.” Tuyến số một của tàu điện ngầm luôn rất đông, mua vé, đợi ở sân ga, gió thổi luồn qua các hành lang, Giang Hạo chắn gió cho cô rồi ôm cô vào lòng. “Mẹ nói với em cái gì đấy? Chắc chắn không chỉ mỗi chuyện sinh con thôi, mặt em lộ rõ luôn.”
“Không nói à? Muốn cãi nhau à? Nếu mắng anh có thể làm em thấy tốt hơn thì cứ mắng đi.”
“Ít ra em phải nói một câu chứ, đừng để anh nói chuyện một mình được không?”
“Vợ à...?”
Lúc này tàu điện cũng đến, dòng người tấp nập như làn sóng ập đến dồn dập, Giang Hạo kéo Kiều Tâm Duy xếp hàng, che chắn không để người khác đụng vào cô.
Người trong tàu điện ngầm đông như kiến, họ đứng ở cạnh cửa, cửa tàu điện ngầm mở ra, tiếng vù vù vang lên rất lớn, cổ Kiều Tâm Duy cứng lại, cô chợt muốn khóc. Giang Hạo đứng sau lưng, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua cửa kính của tàu điện ngầm, anh ôm chặt lấy hông cô, tay bao lấy tay cô, anh cảm thấy khó chịu khi cô khóc. Ra khỏi trạm tàu, gió mát thổi vào mặt, làn gió ban đêm man mát phả tới khiến người ta cảm thấy thoải mái. “Dễ chịu hơn chưa?” Giang Hạo hỏi.
Kiều Tâm Duy lau nước mắt, dễ chịu à, đợi cô yêu anh rồi anh mới bảo với cô rằng, anh có người trong lòng, bây giờ lại nghe người khác nói anh không ly hôn với cô vì con đường làm quan của mình, cô có thể dễ chịu cho được à? Dù mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ suy sụp, năm nay cô mới hai bốn tuổi mà thôi, không lẽ phải sống một cuộc đời như vậy thật ư? Ông trời ơi, có thể công bằng chút được không, có thể làm người cô yêu cũng yêu cô có được không?
“Anh biết em kiếm cớ để đi, cũng được thôi, tâm trạng không tốt thì xả ra, còn hơn là để trong lòng.”
Kiều Tâm Duy quay đầu lại, trên đoạn đường này, Giang Hạo nói rất nhiều nhưng cô không đáp lại, bây giờ nghe được câu này, cô mới mở miệng: “Không phải vì em khó chịu vì không muốn ở nhà, mà tại phòng anh để hình Tiêu Thiên Ái khắp nơi, Tiêu Thiên Ái mà anh yêu trợn mắt nhìn em ở mọi góc độ, cô ta như đang cười nhạo em vậy, em không chịu nổi!” Giang Hạo im lặng nhìn cô, anh không biết nên nói gì cho phải, đây là lỗi của anh, cưới cô cũng có nghĩa đã phải phụ cô.
Anh đi tới định ôm lấy cô nhưng cô lùi về sau hai bước: “Đừng chạm vào em, em không cần cái ôm thương hại này.”
Nhưng Giang Hạo vẫn cố chấp đi tới, mạnh mẽ giữ gáy, ôm chặt lấy cô, cô càng giãy giụa thì anh ôm càng chặt.
Cô đánh anh, vừa khóc vừa nói: “Giang Hạo, anh là thằng khốn, tôi cứ tưởng anh là thằng máu lạnh, nhưng không phải, tim anh dành cho người khác mất rồi, vì sao không thể yêu tôi, vì sao... Tôi nói cho anh biết, những đau đớn và tủi hổ mà anh trao cho tôi hôm nay là vì tôi yêu anh mà thôi, tôi sẽ không yêu anh nữa, tôi không muốn để ý chuyện của anh nữa, không muốn!”
Cô hít một hơi rồi nói tiếp: “Không phải anh yêu cô ta à? Chúng ta ly hôn rồi anh cưới cô ta là được, tôi thành toàn cho hai người, nhưng Giang Hạo à, anh ích kỉ lắm, vì con đường làm quan của mình mà nhốt tôi cả đời, những cưng chiều ngày thường có là cái thá gì, anh có nghĩ đến cảm giác của tôi chưa? Khó lắm tôi mới có thể thoát khỏi sự phản bội của Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên, khó lắm tôi mới học lại được cách yêu anh, nhưng anh thì sao, sao anh có thể làm như vậy hả? Sao anh không thể yêu tôi? Yêu tôi một chút thì anh sẽ chết à?”
Giang Hạo ôm xiết, để mặc cô đánh, để cô mắng, để cho cô phát tiết, từng câu từng chữ của cô như đâm vào lòng anh. “Không phải, anh không hề nhốt em cả đời, anh có để ý cảm nhận của em.”
“Vậy chúng ta ly hôn đi, anh thả tôi ra.”
“...” Giang Hạo không nói gì, anh không hề nghĩ tới ly hôn, từ đầu anh chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn.
“Vậy anh quên Tiêu Thiên Ái đi, học cách yêu em, em sẽ sinh con cho anh, chúng ta sẽ sống thật tốt.”
Giang Hạo không đáp được, anh không thể cân đo được sức nặng của hai người phụ nữ này trong lòng mình, EQ của anh không cao được như IQ. Đêm nay, Kiều Tâm Duy khóc trong lòng anh rất lâu, anh biết mình đã làm cô tổn thương sâu sắc.
Hôm sau tỉnh dậy, chuyện gì cũng qua hết, mọi thứ bắt đầu lại, họ đi làm như bình thường. Kiều Tâm Duy đau nhức cả người, cách đi rất lạ, đồng nghiệp cười trêu: “Ơ, hôm qua hoạt động mạnh à?”
Nghe thấy lời này, các đồng nghiệp đều bật cười, nhất là các đồng nghiệp nam. Mặt Kiều Tâm Duy đỏ bừng, ngồi vào chỗ, không biết giải thích thế nào, còn sợ càng giải thích càng loạn. Ai ngờ Nhật Gia lại nói: “Chị Tâm Duy, sáng nay chị chạy nhiều nên mới đau phải không? Có phải eo chân đau không?”
“Ừ, đúng vậy, cảm thấy chân đã không còn là của chị nữa rồi.” Từ Nhật Gia cầm chai dầu xoa bóp cho cô: “A, thể chị thử cái này đi, có thể làm giảm đau nhức đó, lúc bị trật xương em thường dùng cái này, tốt hơn ngay ấy, có hiệu quả lãm.” “Cảm ơn.” Kiều Tâm Duy thấy ngại, hôm trước còn hiểu nhầm, thì ra cô bé là người tốt.
“Ơ, sao vẫn chưa thấy chị Vân Thanh đến làm nhỉ?”
Kiều Tâm Duy nghiêng đầu nhìn, đúng rồi, Vân Thanh rất hiếm khi đến muộn, vì ngày nào cô cũng đi làm với Trần Kinh Nghiệp, mà chỗ làm của Trần Kinh Nghiệp rất xa nên phải đi sớm, như vậy Vân Thanh mới không đến muộn. Nhưng hôm nay đã vào giờ mười phút rồi nhưng vẫn chưa thấy Vân Thanh đến. Cô gọi cho Vân Thanh, điện thoại thông nhưng không ai nhận, khiến người ta phải lo lắng. Thầy Nguyễn Tân đi từ phòng làm việc ra: “Tổng Giám đốc Nguyễn, anh có số của Trần Kinh Nghiệp không? Em không gọi được cho Vân Thanh, anh gọi cho anh ta hỏi thử xem.”
Nguyễn Tấn vui vẻ đồng ý: “Được.”