Trên đường về, Giang Hạo yên lặng lái xe, Kiều Tâm Duy thức thời ngồi im, cô không dám lắm mồm nói với ba mẹ chồng việc Giang Hạo sắp xếp cho Tiêu Thiên Ái ở nhà khách quân đội. Anh không nói, cô cũng không dám nói. Dòng xe cộ trên đường thưa thớt, đèn đường hai bên không ngừng lùi lại phía sau. Kiều Tâm Duy ngắm sườn mặt mang vẻ nặng nề của anh, thoắt sáng thoắt tối, thoắt tối thoắt sáng.
Rất lâu sau, Giang Hạo bỗng nhiên nói: “Cảm thấy anh rất buồn cười phải không? Em cũng giống mẹ anh, cảm thấy anh rất ngu xuẩn phải không?” Nghe giọng anh vừa khổ sở vừa khàn khàn, bỗng nhiên Kiều Tâm Duy cảm thấy trái tim đau đớn, giống như tâm trạng khi cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên trần truồng ôm quấn lấy nhau lúc trước. Cô đau lòng cho chính mình khi đó, cũng đau lòng cho Giang Hạo bây giờ. Cô lắc đầu nói: “Không phải, em không nghĩ vậy. Chắc chắn mẹ cũng không có ý này, mẹ muốn tốt cho anh.”
Giang Hạo lại không nghe vào mà khẽ cười, tự giễu nói: “Em đừng an ủi anh, uống cho anh tự xưng khôn khéo, kết quả là bị người khác tính kể đến trên đầu mình, chính là anh. Nhưng mẹ nó anh lại còn không tin cô ta sẽ làm như vậy, anh đúng là quá ngu xuẩn, chậc.” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Giang Hạo tỏ ra không tự tin, cô cầm tay anh, chân thành nói: “Bây giờ để anh nhìn rõ cô ta cũng tốt, sau này giúp thì giúp, nhưng phải chú ý một chút, em nghĩ, lần này cô ta nhất định cũng nếm được bài học...” Cô suy nghĩ, lại nói, “Có lẽ, cô ta quá muốn níu kéo lại anh, bởi vì quá yêu anh, không muốn mất anh, cho nên không tiếc lợi dụng anh.”
Giang Hạo cầm lại tay cô, mười ngón tay đan xen, anh hối hận nói: “Anh xin lỗi, vì cô ta mà làm em đau lòng nhiều lần như vậy.”
Kiều Tâm Duy chu môi lên, nũng nịu nói: “Uh-huh, như vậy còn được, cũng không nhiều lần lắm, quan trọng là cô ta giở nhiều thủ đoạn như vậy cũng không chia rẽ được chúng ta, nên không sao, em không trách cô ta.”
Tâm tình của Giang Hạo rộng mở thông suốt, đúng vậy, quan trọng là việc này không ảnh hưởng đến tình cảm của họ, đường đời va chạm chỉ càng làm họ thấu hiểu nhiều hơn về đối phương, chỉ càng khiến họ thêm thân mật khăng khít. Anh đảo vô lăng tấp xe vào ven đường, phanh kít lại, xe dừng lại, anh giơ tay kéo cô qua, ôm lấy mặt cô mạnh mẽ hôn. “Ấy da, không thể về nhà rồi hôn ư?”
“Không thể, suyt, ngoan nào...”
****
Thẩm Đại Hải trăm triệu lần không ngờ, mình còn chưa kịp ra tay, cái cố nghệ sĩ đàn cello tự cho là thanh cao này đã tự mình rơi đài, được thôi, vậy đừng trách ông ta đá thêm một cước nữa. Sảnh hòa nhạc ở tầng cao nhất trong khách sạn lớn Bác Lan chắc chắn sẽ đổi chủ, lúc này đây, ông ta muốn nâng đỡ một cây rụng tiền ngoan ngoãn biết nghe lời.
Sóng gió liên tục làm ầm ĩ ba ngày, chỉ ba ngày đã đánh cho Tiêu Thiên Ái được nhận trăm ngàn cưng chiều về lại nguyên hình. Phát ngôn quảng cáo, quảng cáo công ích, tổ chức từ thiện, cùng với các buổi biểu diễn thương mại và hòa nhạc của cô ta đều dừng lại vô thời hạn, giá trị con người giảm mạnh, thậm chí còn không bằng trước khi cô ta về nước.
Xã hội này chính là hiện thực như vậy, lúc đỏ tía người người dựa vào, mà lúc trèo cao ngã đau thì tránh như tránh tà. Di động của Tiểu Nam không ngừng vang lên, hai phần ba số cuộc gọi nhận được là bị từ chối những buổi diễn đã thỏa thuận trước đó.
“Đạo diễn Trương, sao ông lại có thể làm thế, không phải đã bàn xong rồi sao, tiền các ông đã giao một nửa... Cái gì, không cần nữa? Alo alo...”
“Ông chủ Trần, hủy bỏ buổi diễn ngày mai? Tại sao vậy, đang yên lành tại sao lại hủy bỏ... ôi ôi ôi, ông chủ Trần, có chuyện chúng ta từ từ nói, đây là bỏ đá xuống giếng mà.” “Chủ tịch Thẩm, chúng ta đã ký hợp đồng ba năm, ông không thể nói dừng là dùng được... Được được được, ông nói chúng tôi đều hiểu, nhưng tình hình này sao có thể thu hồi được, thu hồi rồi chúng tôi phải ở đâu?... Alo, Alo alo, cái thằng già chó má không giữ chữ tín, sao có thể có lý đó!”
Tiêu Thiên Ái một mình ở trong phòng luyện đàn, tiếng khẩn cầu của Tiểu Nam bên ngoài vang lên không dứt, lòng cô ta không yên ổn nổi, ngay cả nghe tiếng đàn cello, trái tim cô ta cũng nhảy lên hoảng loạn.
“Tiểu Nam, Tiểu Nam, em vào đây, chị có chuyện muốn nói với em.”
Tiểu Nam mở cửa đi vào, cười khổ nói: “Có phải em làm ồn đến chị không? Để em ra ngoài nói chuyện.”
“Không cần, em lại đây.” Tiêu Thiên Ái lấy ra một tờ chi phiếu, “Cho em, đây là thù lao để cảm ơn em mấy năm gần đây làm bạn với chị, chăm lo cho chị, chuẩn bị hết thảy cho chị, không nhiều lắm, hai mươi vạn mà thôi, hy vọng em đừng chê ít.”
Tiểu Nam ngày ra tại chỗ, cô ta biết đây là số tiền ít ỏi Tiểu Thiên Ái để dành còn sót lại, “Cái này... Chị Thiên Ái, chị giữ lại đi, bình thường em đều nhận tiền lương của chị mà.” Tiêu Thiên Ái thản nhiên cười và nói: “Cầm đi, chị biết bạn trai em còn đang ở Anh chờ em, cầm số tiền này, em sớm trở về đi, hôn lễ của các em chị không tham gia được rồi, chuyện gì khác không có, chị chỉ chúc các các em hạnh phúc đến già.”
“Nhưng mà, chị...”
“Em đừng lo cho chị, trước kia lúc còn một mình chị cũng lo được cho mình đàng hoàng, bây giờ chị không có công việc, cũng không có thu nhập, không thể phát tiền lương cho em. Em yên tâm, tốt xấu gì chị cũng là người ở Đô Thành, lúc chết ba mẹ có để lại cho chị một căn nhà cũ, chị ở lại đó là được, yên tĩnh lại an toàn.”
“Thật ư?”
“Đương nhiên là thật, em cũng không cần vì chị mà quẩn quanh với những người đó nữa, hôm nay em đến Bác Lan thu dọn quần áo giúp chị, sau đó chuẩn bị về Anh đi.” Cô ta nói dối, 5 năm trước ai ai cũng cho rằng cô ta tự sát, nhà ba mẹ cô ta để lại đã sớm không còn nữa, ở đây cô ta chỉ có hai bàn tay trắng.
Sóng gió dần dần lắng xuống, sau khi Từ Phong rút chân ra, không còn phóng viên truyền thông nào dám tiếp tục truy lùng nữa. Thời đại của Tiêu Thiên Ái đã không còn tồn tại, bất kể cô ta và vị quan lớn đã kết hôn kia có dan díu hay không, đều sẽ không có người đi truy cứu, bởi chẳng ai dám vì một tin tức không hề có giá trị mà đi đắc tội quyền quý.
Tiêu Thiên Ái, triệt để trở thành một người qua đường, từ vị trí cao như vậy ngã xuống, thậm chí cả người qua đường cô ta đều không bằng. “Alo, A Hạo, bây giờ anh có tiện đến đây một chút không?”
Giang Hạo đang ở trong văn phòng xem tài liệu, nếu anh muốn đến, cũng chỉ là vài bước chân thôi, “Anh khá bận, có chuyện gì em có thể nói qua điện thoại.”
Tiêu Thiên Ái cảm nhận sâu sắc được sự hờ hững của anh, cô ta cười nhạt, “A Hạo, em cho rằng dù người trên toàn thế giới đều vứt bỏ em thì anh cũng sẽ không thế, nhưng mà, hóa ra em nghĩ sai rồi, anh cũng giống như bọn họ.”
Giang Hạo nhíu chặt mày, anh không muốn nhiều lời làm gì, “Nếu em không có việc gì thì anh cúp máy đây.” Tiêu Thiên Ái tập trung nín thở đè nén sự bị ai khổ sở xuống, dịu giọng nói: “Có thể giúp em một việc cuối cùng được không?”
“Em nói đi.”
“Bây giờ em đã hai bàn tay trắng, Tiểu Nam cũng về Anh rồi, ở lại nhà khách lâu dài cũng không phải cách, em muốn lấy lại căn nhà cũ trước đây.”
Giang Hạo do dự, nhưng vẫn đồng ý, “Được.” Tiêu Thiên Ái muốn lấy lại căn nhà cũ trước đây, như vậy đầu tiên phải khôi phục hộ tịch, với khả năng của cô ta thì không làm được, chỉ có thể xin Giang Hạo giúp đỡ. Nhưng mà, Đô Thành phát triển biến chuyển từng ngày, căn nhà 5 năm trước đã bị phá bỏ từ lâu và xây lại rồi, nào còn có bóng dáng.
Nhưng Giang Hạo, tự anh có cách riêng. Không đến mấy ngày, Tiêu Thiên Ái nhận được tin báo chuyển nhà, lúc cô ta lại nhìn thấy Giang Hạo, suýt nữa là rơi nước mắt. “Sao thế, đồ đạc chỉ có từng này ư?” Giang Hạo nhìn hành lý của cô ta, hai cái vali không lớn, còn có một cây đàn cello.
“Ừm, đồ không dùng đến chỉ là rác thôi, mang theo cũng thừa thãi.” Chỉ khiến phải nhớ lại, thổn thức không ngừng, “Sau này em không cần biểu diễn nữa, không cần mặc lễ phục không cần trang điểm, những thứ kia đều để lại khách sạn, vốn không mang ra.”
Giang Hạo cũng cảm khái, “Em có thể nghĩ thông là tốt.” Nói rồi, anh xách vali lên đi ra ngoài.
“A Hạo...” Tiêu Thiên Ái gọi anh lại, cô ta hiểu anh, nhất định đã có chuyện gì xảy ra mới có thể làm thái độ của anh biển đổi lớn như vậy, “Xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy?”
Giang Hạo đưa lưng về phía cô ta, “Anh đưa hành lý xuống trước, sau đó lại lên đón em.”
Anh không quan tâm, lập tức đi luôn, qua mấy ngày nay, sự tức giận của anh đã vơi đi rất nhiều, chỗ nên giúp anh nhất định giúp, nhưng thân thiết thì không cần. Lúc quay lại, Tiêu Thiên Ái đã tự mình đẩy xe lăn ra, đàn cello đặt phía trước, một tay cô ta đỡ cây đàn cello, một tay lăn bánh xe, vụng về chầm chậm di chuyển về phía trước. Một giây đó, Giang Hạo cảm thấy áy náy sâu sắc, cô ta tính kế nữa thì có ích lợi gì, cả sinh hoạt như người bình thường cũng không thể nhìn cô ta gian nan như thế, bảo anh làm sao yên tâm thoải mái.
“Để anh...” Anh lập tức bước lên xách đàn cello đeo lên lưng, hai tay cầm tay vin vững vàng đẩy xe lăn, “Cần anh mới giúp em một bảo mẫu không?”. Tiêu Thiên Ái dịu dàng uyển chuyển từ chối, “Không cần đâu, chuyện sinh hoạt em có thể tự lo được, Tiểu Nam chỉ giúp xử lý công việc mà thôi, bây giờ công việc cũng không còn rồi.”
“Anh tìm việc giúp em nhé? Việc văn chức nhẹ nhàng, không đi xa nhà.”
“Cảm ơn, nhưng bây giờ em muốn nghỉ ngơi một thời gian trước đã, chờ điều chỉnh cho tốt rồi nói.”
“Tùy em, tóm lại anh vẫn nói câu đó, có gì cần giúp đỡ, cứ việc tìm anh.”
“Không phải anh định không quan tâm đến em nữa ư?” Giang Hạo không nói gì, chăm chú đẩy xe lăn.
“A Hạo, anh cho em biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không anh sẽ không bỏ lại em ở lúc em cần anh nhất, nói cho em đi!”
“Em thật sự muốn biết?”
“Anh nói đi.”
Giang Hạo hít sâu một hơi, chỉ nói một câu, “Từ Phong đã nói tất cả mọi chuyện cho anh rồi.” Tiêu Thiên Ái ngẩn ra, sắc mặt biến thành trắng bệch, cô ta á khẩu không trả lời được, chỉ cảm thấy ngực nghẹn buốt.
Ngồi lên xe, Giang Hạo lái một mạch đến một tiểu khu, đó là căn hộ anh mua từ mấy năm trước, lúc ấy là để kết hôn với cô ta, cô ta đi rồi anh vẫn luôn để không, gần như anh đã sắp quên mất. Khi đó đây vẫn là một chung cư mới tinh, mà bây giờ đã thành nửa cũ nửa mới, nhưng siêu thị, cửa hàng, bệnh viện, bến tàu điện ngầm tất cả đều đầy đủ hết, đi ra ngoài rất tiện lợi.
Năm đó cũng là vì cô ta mà mua, giờ cũng coi như thực hiện xong. Giang Hạo mở cửa, bên trong rất sạch sẽ, căn hộ chừng trăm mét vuông rất rộng rãi, hôm qua anh đã cố ý tìm người quét dọn vệ sinh một chút, còn thay rèm cửa mới, đồ gia dụng gì đó đều kiểm tra lại, cũng chưa hỏng.
“Căn nhà cũ hai phòng ngủ như của em không tìm thấy, em cứ ở đây đi, em xem thử nhà này còn cần mua thêm cái gì, có đồ gia dụng nào hỏng hay không, nếu dùng không tiện đều có thể nói với anh.” Tiêu Thiên Ái cảm động không thôi, cô ta hoàn toàn không ngờ Giang Hạo sắp xếp cho mình chu đáo đến thế, “A Hạo, cảm ơn anh, em không biết nói cái gì mới tốt, chuyện Từ Phong em rất xin lỗi, em...”