Không thể nói rõ vì sao, Kiều Tâm Duy luôn có phần kiêng kị với Từ Nhật Gia, đây rõ ràng là một cuộc gặp gỡ rất ngẫu nhiên, cô cũng chỉ là ghen bóng ghen gió. Đương nhiên, chỉ là lúc có Giang Hạo ở đây thôi, trong công việc ngày thường, các cô vẫn là đồng nghiệp rất ăn ý.
Có điều, mặc kệ trong lòng Từ Nhật Gia nghĩ gì, chỉ cần Giang Hạo không có ý gì với cô ấy là được. Sau khi ra khỏi sân trượt băng, hai người đến thẳng quán nướng ở chợ đêm gần đó ăn thịt nướng. Gian hàng thịt nướng này rất náo nhiệt, khách đi khách đến cả chỗ ngồi cũng không có, đến nỗi phải trực tiếp đứng ăn. “Chẳng lẽ anh không cảm thấy ánh mắt của Từ Nhật Gia nhìn mình rất lạ à?” Kiều Tâm Duy mỗi tay cầm một xiên thịt nướng to, vừa ăn vừa hỏi: “Phù phù, cay quá!” Giang Hạo cũng vậy, hai xiên thịt của anh còn nhiều hơn của cô: “Có gì mà lạ, rõ ràng là em lòng dạ hẹp hòi.”
trong quân đội, anh là Thủ trưởng uy nghiêm, nhưng ra ngoài doanh trại, anh cũng là một người bình thường, đặc biệt là dưới sự “thuần hóa” của Kiều Tâm Duy, anh càng lúc càng bình dị gần gũi. “Anh không hiểu đâu, đây gọi là giác quan thứ sáu của phụ nữ, đàn ông các anh làm gì có chứ, có cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy thích là anh sướng điên rồi... Phù phù phù, cay quá, ông xã mua kem cho em.” Cô tinh mắt, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh quán nướng có một cửa hàng kem thủ công, mùa hè càng ngày càng gần rồi.
Giang Hạo gom hai xiên thịt nướng vào một tay, tay trống cầm lấy mấy xiên thịt trong tay cô, sau đó, anh lại cúi đầu dùng ánh mắt chỉ chỉ: “Ví tiền trong túi quần, tự em lấy đi mua đi.”
“He he, ông xã thật tốt, anh ăn không?”
Giang Hạo bất đắc dĩ nhìn mấy xiên thịt đầy hai tay mình, nói: “Em cứ ăn trước cho đỡ thèm đi, anh không còn tay để cầm nữa.”
Kiều Tâm Duy cười, duỗi tay sờ vào túi quần của anh móc ví tiền ra, tiền trong ví của anh không nhiều lắm, thẻ lại có một đống, cô vừa lật xem là thẻ gì vừa trêu chọc nói: “Đều là thẻ chào hàng của mỹ nữ chăng, hay là thẻ của nhiều ngân hàng khác nhau.” “Em thích thì cầm đi.”
“Xí, em mới không thèm, ai biết có phải thỏ trống không, em lấy mười đồng là được.” Kiều Tâm Duy rút một tờ mười tệ ra rồi nhét ví vào lại. Giang Hạo cười cười: “Thật sự không cần à? Em cũng đừng hối hận đó, nếu cho em xem số dư trong mấy cái thẻ này, bảo đảm sáng lóa mắt luôn.”
Kiều Tâm Duy cầm tiền đi mua kem, anh có bao nhiêu tiền cô không quan tâm, chỉ cần tiền của anh đừng cho người phụ nữ khác tiêu là được rồi.
Chơi sướng, ăn thỏa thuê rồi, nên dẹp đường về phủ.
Giang Hạo lái xe, Kiều Tâm Duy vừa ăn kem vừa lấy điện thoại ra xem, cô thấy trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, click mở thì biết hóa ra là lúc trước Giang Hạo gửi tới, nội dung là ba chữ ngắn gọn - anh nhớ em.
Khụ khụ khụ, đúng là trước nay chưa từng có mà, Kiều Tâm Duy nắm chặt di động cười ngây ngô. “Cười cái gì đấy, không đầu không đuôi.” Kiều Tâm Duy cầm di động đưa cho anh xem, anh cố ý nói: “Ồ, anh chỉ muốn hỏi là em đang làm gì ấy mà.” “Anh đang làm gì” là “em nhớ anh”, bởi vậy có thể suy đoán, anh nhớ em” cũng là “em đang làm gì”, phụt... Kiều Tâm Duy trừng anh một cái, “Học nhanh đấy nhỉ?”.
Giang Hạo khiêm tốn nói: “Là em dạy tốt, năng lực lĩnh ngộ của anh cũng cao.”
Mợ nó thật sự muốn tát chết anh, có người lại mặt dày như vậy ư! Đúng lúc này, điện thoại của Giang Hạo vang lên: “Suyt, là cấp trên của em.” Anh đeo tai nghe Bluetooth lên, bấm nhận cuộc gọi: “Alo Tân à, đã muộn thế này có chuyện gì không?” Trong điện thoại Tân nói sốt ruột: “A Hạo, không thấy Trần Kính Nghiệp đâu cả.”
“Cái gì? Sao lại thế này, cậu nói rõ ràng xem.”
Quán bar trên đỉnh núi, xe vừa dừng lại, Giang Hạo và Kiều Tâm Duy nhanh chóng xuống xe. Nguyễn Tấn nằm bò ra lan can giơ đèn pin chiếu xuống, liên tục mà gọi tên Trần Kinh Nghiệp.
đây vốn là một sườn núi nhỏ, về sau có một thương nhân người Đài Loan bỏ vốn lớn mua lại đỉnh núi này, trồng cây, làm đường, mở quán bar. Thương nhân người Đài Loan này là một người thích nhạc, ông ta đưa biểu diễn trực tiếp của dàn nhạc kết hợp vào quán bar này, tạo thành hit. Bây giờ, đây đã là quán bar độc đáo nhất về đêm ở Đô Thành, cũng là quán bar ở độ cao cao nhất so với mực nước biển ở Đô Thành.
Lúc Nguyễn Tấn nhận được điện thoại của Trần Kinh Nghiệp thì anh ta đã uống say rồi, vốn dĩ Nguyễn Tân tới đón anh ta về, nhưng anh không khuyên giải được, ngồi xuống uống hai ly, lại uống tiếp hai ly, uống mãi, anh cũng uống say mất. Sau đó quay lại thì không thấy Trần Kinh Nghiệp đầu nữa, lúc ấy Nguyễn Tân mới choáng váng, ý nghĩ đầu tiên chính là, Trần Kinh Nghiệp nhảy lầu rồi.
Ban công cũng chỉ lớn từng đó, nếu có người đi ra không thể nào anh không thấy, giải thích duy nhất chính là Trần Kinh Nghiệp nhảy từ trên lan can xuống rồi.
Nghe nói ở đây có người nhảy vực, người trong quán bar đều xúm lại xem náo nhiệt, ít nhiều đều là người đã uống rượu, cãi cọ ầm ĩ không ngừng nghỉ. Giang Hạo nghe Nguyễn Tấn thuật lại xong, lòng cũng hụt hẫng, một người sống sờ sờ không thể nào vô duyên vô cớ không thấy đâu, sự cố của Vân Thanh đã đả kích Trần Kinh Nghiệp, nói không chừng cậu ta thật sự luẩn quẩn trong lòng.
Chung quanh quá ồn ào, ồn đến mức anh không thể suy nghĩ được, bỗng nhiên, anh gào lên: “Im lặng chút đi, không có chuyện mà xem náo nhiệt cái gì, nếu thật sự xảy ra chuyện ai trong các người chịu trách nhiệm hả?”
Trong phút chốc, xung quanh lặng ngắt như tờ, ai đi đường nấy, ai kiếm mẹ người nấy.
Giang Hạo chống tay lên lan can nhìn xuống, tối đen như mực, không biết cao bao nhiêu, anh cầm một chai rượu vang đỏ trên bàn ném xuống, đầu tiên là nghe thấy một loạt tiếng loạt soạt, sau đó mới có tiếng và chạm.
Anh nhìn phía dưới hết sức chăm chú: “Không cao, có cây, nhảy xuống chắc không chết được, nhưng chuyện ngoài ý muốn kiểu này rất khó nói.” Anh quay đầu hỏi giám đốc quán bar: “Có đường đi xuống không?”
Giám đốc nghĩ một lúc rồi nói: “Có, chỗ bãi đỗ xe có thể đi ra ngoài, nhưng ở đó rất dốc.”
“Được, tôi biết.” Nói rồi, anh bắt đầu cởi nút áo khoác, vừa cởi vừa sắp xếp, “Tân, mau báo cảnh sát, gọi xe cứu thương nữa, lâu như vậy thì người không chết chắc chắn cũng bị thương, Tâm Duy, em để ý cậu ta.” Kiều Tâm Duy lo lắng tiến lên giữ chặt cánh tay anh, vội vàng hỏi: “Không đợi cảnh sát tới ư? Bên dưới tối đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, anh có chắc là không có nguy hiểm không?”. Giang Hạo xoa mặt cô, tỏ vẻ thoải mái nói: “Anh đã từng được huấn luyện rồi, không sao, em ở đây chăm sóc cho Tân, chờ lát nữa cảnh sát tới thì nói với họ là anh đã xuống. Còn nữa, em cầm đèn pin chiếu xuống dưới, anh sẽ biết ở vị trí nào.”
“Nhưng mà...”
“Được rồi, ngoan, Trần Kinh Nghiệp uống rượu say, còn chờ nữa sẽ có nguy hiểm.” Giang Hạo vỗ đầu cô an ủi: “Chỗ này không cao, có thể xây nhà thì chắc chắn có thể đi được, yên tâm, chỗ nguy hiểm hơn anh cũng đã từng đi rồi.”
Vội vội vàng vàng nói vài câu, Giang Hạo cởi áo khoác xong thì đi theo giám đốc. Cả trái tim của Kiều Tâm Duy đều treo lơ lửng, cô vịn lan can nhìn xuống, gió trên núi rất lớn, có thể nghe thấy tiếng ào ào phía dưới, còn có tiếng các loại côn trùng kêu vang. Cô ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời sao rộng lớn vô hạn không biên giới, cô chắp tay trước ngực yên lặng cầu nguyện: “Vân Thanh, nếu cậu ở trên trời có linh, xin hãy phù hộ cho Trần Kinh Nghiệp và Giang Hạo bình an lên được mặt đất.” Nguyễn Tấn ngồi trên ghế sofa ở một bên, cồn đang phát huy tác dụng, đầu anh choáng váng, nhưng cũng rất tỉnh táo, chỉ hối hận không có lập trường kiên định, chỉ hối hận không trông chừng kĩ càng Trần Kính Nghiệp.
Mười lăm phút đã trôi qua, động tĩnh gì cũng không có, Kiều Tâm Duy không chờ kịp, cô nhoài người về phía bóng đêm đen đặc hoang vu hét to: “Giang Hạo, Giang Hạo... Có nghe thấy không, Giang Hạo...”
Nhưng trừ tiếng gió và tiếng côn trùng kêu vang, một chút âm thanh gì khác cũng đều không có.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng còi cảnh sát từ xa lại gần, rốt cuộc, đội cảnh sát cứu viện đã tới. Sau khi nắm tình hình sơ lược, đội cứu viện lập tức áp dụng các biện pháp cứu hộ, hai nhân viên cảnh sát đeo dây an toàn đi xuống, hai nhân viên cảnh sát ở lại dự bị, đợi lệnh bất cứ khi nào, còn có một vị đội trưởng chỉ huy tận nơi.
Cho dù đèn pha cảnh sát dựng lên sáng hơn nhiều lần so với đèn pin cầm tay của cô, nhưng Kiều Tâm Duy vẫn nắm chặt đèn pin như cũ, vẫn luôn chiếu xuống dưới, A Hạo, mau lên đây, A Hạo... Trong bộ đàm, cảnh sát đi xuống đang truyền tin lên: “Báo cáo đội trưởng, bên dưới không có gì, không nhìn thấy người, cũng không có bất kỳ phát hiện gì khả nghi.
“Tiếp tục tìm kiếm.”
“Bên dưới rất dốc, đường không dễ đi, dây không đủ dài, chỗ này cần phải đu dây thừng để leo xuống.” “Các cậu cẩn thận tìm lại lần nữa, bên này tôi sẽ phải người đi xuống tìm từ lối bãi đỗ xe.”
“Đã nhận, rõ.”
Kiều Tâm Duy nghe đến sốt ruột muốn bốc lửa, cô gọi điện thoại cho Giang Hạo, nhưng không có tín hiệu, phía dưới rất dốc, cần có dây thừng, nhưng Giang Hạo đi tay không xuống. Lần cứu hộ trên núi tuyết có đồ bảo hộ dày đặc và chiến hữu của anh, nhưng giờ phút này, anh chỉ có một mình, không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào.
Lại một lát sau, bộ đàm lại truyền đến tin tức: “Báo cáo đội trưởng, tìm thấy một chiếc giày da, còn phát hiện nhánh cây có dấu hiệu bị bẻ gãy, người có thể đã lăn xuống núi.”
“Tiếp tục tìm, người phía sau đã qua đó chi viện rồi.”
“Đã nhận, rõ.” Giày da, giày da của ai, Trần Kinh Nghiệp hay là Giang Hạo, trời ạ, rốt cuộc là ai lăn xuống núi?! Kiều Tâm Duy càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, cô nắm chặt di động, suy nghĩ có cần gọi điện thoại cho ba mẹ chồng hay không, đã muộn thế này, chắc hai cụ đã đi ngủ lâu rồi.
“Đội trưởng, xin anh nhất định phải cứu bọn họ, dưới chân núi rộng như vậy, các người chỉ có bốn người đi xuống tìm, không đủ, gọi thêm nhiều người đến đây đi.” Đội trưởng nói: “Chỗ nào cũng có việc hết rồi, cử hết người rồi, chồng cô cũng thật là, dù sốt ruột cũng không thể tự mình đi xuống cứu người, tình huống như thế nào cũng không biết đã mù quáng đi xuống cứu người, chẳng phải là tự mình gây phiền phức sao?” Chuyện như vậy đã gặp nhiều rồi, mỗi ngày làm việc bên ngoài chuyện lạ gì đều có, khó tránh khỏi có chút thờ ơ.
Kiều Tâm Duy nghe thể càng thêm sốt ruột: “Anh ấy đã được huấn luyện, anh ấy khăng khăng đi xuống, anh ấy cũng chỉ lo lắng cho bạn mình thôi mà.”
“Cậu ta đã được huấn luyện? Cậu ta làm nghề gì?”
“Anh ấy ở quân đoàn XX...” Trước kia Giang Hạo đã nói với mình anh giữ chức vụ gì, một chuỗi rất dài, thời gian lâu rồi không nhớ kĩ, xong rồi xong rồi. Sốt ruột quá, cô òa khóc, nghẹn ngào nói: “Anh ấy là Giang Hạo, anh ấy ở quân đoàn XX, chức vụ gì tôi quên mất rồi.”
Do quá lo lắng, đội trưởng rõ ràng hỏi là nghề nghiệp, cô lại nghe thành chức vụ, có điều, cũng may cô nghe lầm, đội trưởng vừa nghe cái tên Giang Hạo, hai mắt liền trừng lên rõ to: “Cô nói là Đoàn trưởng quân đoàn XX, Giang Hạo?”
Kiều Tâm Duy khóc lóc gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đội trưởng, cầu xin anh, gọi thêm nhiều người tới đi, thật sự không có ai thì tôi cũng có thể đi xuống tìm.”
“Haiz...” Đội trưởng giơ tay ngăn cô lại, “Cô đừng rối, tôi sẽ lập tức thông báo trong Cục.”