Lúc này Giang Hạo đang ở trong một rừng cây tối đen, lá cây quá dày đặc, anh nhìn lên không thấy một chút ánh sáng nào, gọi to cũng chỉ nghe tiếng vang của chính mình, cơ bản không vang ra đến bên ngoài. Anh lấy điện thoại ra, nhưng không hề có chút tín hiệu nào. Cả đỉnh núi to lớn, cây cối rậm rạp, anh chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm dã ngoại của bản thân, dò dẫm ước tính để tìm.
Bỗng nhiên, anh phát hiện có dấu vết bụi cây bị gãy, chứng minh đúng thật có người đã lăn xuống, không còn cách nào, anh chỉ có thể tay không leo xuống, cứu người quan trọng.
“Trần Kinh Nghiệp, Trần Kinh Nghiệp...” Anh vừa leo vừa gọi, nhưng không có một tiếng đáp lại nào. Đã nửa tiếng trôi qua, nửa tiếng này mỗi giây đều là giày vò, Kiều Tâm Duy ở ban công chắc đã gấp đến độ sắp điên rồi, không phải nói chỗ này không cao ư, sao chẳng có chút động tĩnh nào thể này, không phải đã có cứu hộ rồi ư, sao chẳng có tin tức gì cả?! Ánh sáng mỏng manh của đèn pin chiếu không được quá xa, trong rừng cây đều là bụi gai thấp bé, đầy gai nhọn, vừa không cẩn thận là sẽ bị thương, Giang Hạo ngậm đèn pin vào miệng, tay không tóm lấy dây mây hoặc tảng đá lớn chậm rãi leo xuống, càng đi xuống tâm tình của anh càng nặng nề, nếu Trần Kinh Nghiệp thật sự lăn từ đây xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Cuối cùng, ở một đoạn hơi bằng anh tìm thấy Trần Kinh Nghiệp đã hôn mê, ở đây vừa hay có một thân cây to đỡ lại, lòng Giang Hạo rất kích động. “Trần Kính Nghiệp, Kính Nghiệp!” Anh đưa tay dò hơi thở của anh ta, cũng may, còn thở. Anh lại cầm đèn pin chiếu lên phần đầu của Trần Kinh Nghiệp, quả nhiên, trên mặt trên trán tất cả đều bị thương, anh lại sờ thử sau đầu, tạm thời không phát hiện có chỗ chảy quá nhiều máu.
“Kinh Nghiệp Kinh Nghiệp, có nghe thấy không? Tỉnh lại, tôi là Giang Hạo, Kinh Nghiệp!” Anh muốn đánh thức anh ta, nhưng Trần Kính Nghiệp không hề có phản ứng, cũng không biết là hôn mê vì say rượu, hay là hôn mê vì rơi xuống.
Giang Hạo nhíu chặt mày, nhìn lại điện thoại lần nữa, không có tín hiệu, anh nhìn lên trên, đường dốc đứng như vậy chắc chắn là không thể đi lên được, chỉ có thể đi xuống. Vì thế, anh không dừng lại lâu, cõng Trần Kinh Nghiệp đã hôn mê bất tỉnh lên leo tiếp xuống. Trên ban công, trong bộ đàm đội trưởng truyền ra báo cáo của nhân viên cứu hộ trước đó: “Báo cáo đội trưởng, chúng tôi phát hiện một vũng máu, nhưng không nhìn thấy người.”
“Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm thấy người.”
“Rõ.”
Kiều Tâm Duy nhoài ra lan can thường nhìn xuống, dưới ánh đèn pha, chỉ có đám côn trùng vui vẻ bay thành đàn, những cái khác đều không thấy.
Đội trưởng tốt bụng khuyên nhủ: “Bà Giang, cô yên tâm, chúng tôi đã điều người từ đội khác sang, người đang nghỉ ngơi cũng gọi tới, đang đến rồi.”
Lúc này đã một giờ đêm, trong quán bar trên đỉnh núi đúng vào lúc náo nhiệt, đứng trên ban công có thể nghe thấy dàn nhạc diễn tấu trong hội trường. Bên trong là sân thượng, có thể nghe được trong đại sảnh dàn nhạc hiện trường diễn tấu. Bên trong náo nhiệt vui hết mình, mà bên ngoài, lại là lo lắng vô cùng tận.
Kiều Tâm Duy không ngừng gọi điện thoại cho Giang Hạo, cô không chờ được, khăng khăng muốn đi xuống: “Đội trưởng, tôi cứ đi theo đường của đội cứu viện, thêm một người là thêm một phần sức, tôi nhất định phải đi xuống.” “Bà Giang, đội cứu hộ dự bị sắp sửa tới rồi, bọn họ đến rất nhiều người, cô chờ một chút đi.”
Kiều Tâm Duy lắc đầu, “ở đây chờ đợi không làm gì hết còn không bằng để tôi đi xuống tìm xem, dù sao bên dưới có người, một lát cũng có thêm người tới, sẽ không có nguy hiểm. Đội trưởng, tôi quyết định rồi, anh trông chừng bạn của tôi hộ.” Nguyễn Tấn cũng không đồng ý, “Kiều Tâm Duy, em đừng đi, em đi A Hạo càng lo lắng, hức..” Anh nói một câu nấc một cái, người đầy mùi rượu. “Dưới đây không sâu, cũng không lớn, bọn họ còn chưa lên nhất định là đã gặp nguy hiểm gì đó rồi.” “Đó là tiêu chuẩn đối với A Hạo, đối với em mà nói thì nó vừa sâu vừa lớn vừa nguy hiểm.”
Kiều Tâm Duy vẫn kiên trì: “Tổng Giám đốc Nguyễn, anh ở đây nghỉ ngơi, tôi muốn xuống đó, tôi phải xuống.” Nếu là núi tuyết, vậy đúng thật là ngoài tầm của cô, đi chỉ thêm phiền, nhưng bây giờ người đang ở dưới chân, cùng lắm chỉ là một triền núi thôi mà.
“Nếu em quyết phải đi thì tôi sẽ đi với em.” Nguyễn Tấn đã tỉnh táo hơn nhiều, chút choáng váng này anh có thế vượt qua được, hai người bạn nối khổ của anh ở dưới đó, anh cũng không yên tâm.
Nói xong, hai người đeo bao tay, cầm đèn pin rồi đi xuống. Giang Hạo cõng Trần Kinh Nghiệp đã hôn mê leo xuống dưới, Trần Kinh Nghiệp tốt xấu cũng là đàn ông bảy mười lăm cân trở lên, Giang Hạo khiêng anh ta, xuống rất chậm, còn phải lúc nào cũng chú ý dưới chân. Đêm dài đường khó đi, Giang Hạo giẫm lên cục đá vô ý trượt chân, “vụt” ngã xuống, trên người còn đè nặng một Trần Kính Nghiệp. Vừa trượt là trượt xuống năm sáu mét, anh ôm lấy Trần Kính Nghiệp, tay kia bắt lấy dây leo bên cạnh, có cái gì là bắt cái đó. Rốt cuộc, anh tóm được một nhánh cây, cuối cùng cũng ngừng lại được.
Anh nặng nề thở ra một hơi, chỉ cảm thấy ngực đau rát, áo sơ mi đã bị đá nhọn nổi lên mặt đất cắt rách, cánh tay bàn tay không có chỗ nào lành lặn. “Trần Kính Nghiệp, Trần Kinh Nghiệp.” Giang Hạo lại gọi hai tiếng, thật sự sợ không khiêng được Trần Kính Nghiệp xuống. Lúc này, Trần Kinh Nghiệp mơ mơ màng màng ừ một tiếng rất nhỏ, càng giống như thở dài, nhưng đối với Giang Hạo mà nói, đây tuyệt đối là ủng hộ cực lớn, anh đẩy Trần Kinh Nghiệp trên lưng, nói: “Người anh em, kiên trì nhé, ông trời không lấy mạng cậu thì cậu phải sống cho tốt, cô gái mạnh mẽ như Vân Thanh sẽ không thích người đàn ông đi tìm cái chết, cậu đừng để bị cô ấy chê cười. Trong nhà còn có bốn người già cần cậu nuôi sống đấy, có nghe thấy không?” Trần Kinh Nghiệp lại nhẹ nhàng hừ một tiếng, lớn hơn trước một chút.
Giang Hạo cười cười, lời nói thoải mái hơn: “Hê, thằng nhóc cậu có phải say mèm rồi không? Được đó, chờ chúng ta ra ngoài được tôi lại tính sổ với cậu. Cậu phải kiên trì đấy nhé, chúng ta đi xuống là sẽ không sao
rồi.”
Nói xong, Giang Hạo vừa cổ vũ vừa bắt đầu leo tiếp, con đường này, hình như càng ngày càng dốc, càng ngày càng trơn.
Bên kia, Kiều Tâm Duy và Nguyễn Tấn đi theo con đường nhân viên cứu hộ tạo ra để xuống dưới tìm. Dọc đường đi, những bụi gai thấp bé đó trở thành chướng ngại vật lớn nhất, gai đó vừa nhọn vừa cứng, không cẩn thận chạm vào là sẽ bị thương. Tuy có mang bao tay, nhưng cũng không ích gì mấy.
“Kiều Tâm Duy, em đừng đi xuống nữa, để tôi đi, phía dưới dốc như vậy, còn không biết tình hình thế nào.” Nguyễn Tấn đã tỉnh bảy tám phần, anh thề sau này nhất định phải kiêng rượu. “Không, không tìm thấy Giang Hạo tối sẽ không lên.” Cô cảm thấy cả người mình đều bị gai đâm ngứa ngáy, nhưng cô không có một câu câu oán hận: “Tiếp tục tìm đi, Giang Hạo, Giang Hạo, Trần Kính Nghiệp, Trần Kính Nghiệp, anh ở đâu?...”
Một con đường nhỏ được thắp sáng trong khu rừng núi yên tĩnh, phần lớn nhân viên đội cứu hộ đều đã đến, bắt đầu trải rộng tìm kiếm.
Cõng một người đàn ông hơn bảy mươi lăm cân vốn không thể nào di chuyển được, Giang Hạo nằm rạp trên mặt đất chậm rãi trườn xuống, vừa đau vừa mệt nhưng anh cũng không dám ngừng lại, bởi vì anh cảm thấy hơi thở của Trần Kinh Nghiệp trên lưng mình càng ngày càng yếu, đây không phải là nói đùa. Mơ hồ, hình như anh nghe có tiếng người kêu gào, truyền đến từ phía trên, anh bình tĩnh lại và cẩn thận lắng nghe: “Giang Hạo, Giang Hạo.” Là tiếng của Kiều Tâm Duy, sao cô lại tới đây?! “Bọn anh ở đây!” Giang Hạo cầm đèn pin chiếu lên trên, giơ lên đầu kêu to: “Tâm Duy, Tâm Duy, bọn anh ở đây!” Trong bệnh viện, Nguyễn Tấn và Kiều Tâm Duy lẳng lặng ngồi trên ghế chờ, bọn họ chỉ bị thương nhẹ trên cánh tay, mà Giang Hạo và Trần Kinh Nghiệp vẫn chưa ra ngoài, lúc chạy tới bệnh viện, Trần Kinh Nghiệp đã lên cơn sốc, chỉ mành treo chuông.
cửa phòng khám khoa ngoại mở ra, bác sĩ dặn dò: “Vết thương trên ngực không được dính nước, ngày mai nhớ tới thay thuốc.”
“Được, cảm ơn.”
Nhìn thấy Giang Hạo ra ngoài, Kiều Tâm Duy lập tức chạy qua, “Ông xã, không sao chứ?”
Giang Hạo khoác áo sơ mi, trên người có nhiều chỗ được bằng lại, còn thấm ra máu loãng, quần còn coi như nguyên vẹn, chỉ rách mấy chỗ, áo sơ mi lại không thể, bị xé ra như cái giẻ lau, bên trên loang lổ vết máu. Cô muốn ôm lấy anh, nhưng vừa thấy người anh bị quấn băng như xác ướp lại do dự, sợ làm anh đau.
Giang Hạo cười: “Không sao, đều là vết thương ngoài da, là thuốc đỏ chảy ra thôi, nhìn thì nghiêm trọng, thật ra vẫn khỏe.” Anh dang hai tay ra, một tay kéo Kiều Tâm Duy vào lòng, anh hôn lên đôi mắt cô vì khóc mà đỏ hoe, an ủi: “Thật sự không sao mà, cục cưng, anh thật sự không sao, em đừng khóc được không.”
Kiều Tâm Duy ôm eo anh, sờ khắp người xác nhận là anh không việc gì, lòng cô mới ổn định lại. Lúc tìm được bọn họ, Trần Kính Nghiệp đã mất nửa cái mạng, mà người Giang Hạo toàn là máu, ánh đèn chiếu vào trên áo sơ mi màu trắng nhìn thấy ghê người, muốn anh nằm lên cáng anh còn vênh váo cứng cỏi muốn tự mình đi.
Thấy thế, Nguyễn Tấn yên lặng tránh ra, chỗ này đã không còn chuyện của anh nữa. Giang Hạo nâng mặt cô lên, trên mặt cũng bị xước vài chỗ, không sâu, nhưng rất rõ ràng, anh dùng ngón tay chọc nhẹ, chồng ghẹo nói: “Ôi chao thế này là phá tướng rồi, không đáng giá tiền nữa, không bán đi được chỉ có thể giữ lại tự dùng thôi.” Kiều Tâm Duy “xì” một tiếng, nín khóc mỉm cười: “Anh còn nói đùa nữa, em bị doạ chết rồi đây.”
“Đừng sợ đừng sợ... Đúng rồi, Trần Kính Nghiệp không sao chứ?”
Kiều Tâm Duy ngước cằm lên, chỉ vào phòng cấp cứu đối diện nói: “Còn chưa ra ngoài, vừa rồi bác sĩ bảo ký tên, Tổng Giám đốc Nguyễn đã ký rồi, đã báo cho ba mẹ của anh ấy, haiz, nhất định là họ cũng bị dọa sợ chết khiếp mất.”
Giang Hạo vỗ vỗ vai cô, ôm lấy cô nói: “Đi, ra đó ngồi chờ, đầu gối của em còn bị bầm đấy.” Vốn định sau khi về nhà sẽ xoa dầu tan máu bầm cho cô, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ chốc lát sau, ba mẹ của Trần Kinh Nghiệp đã chạy đến, nước mắt của hai ông bà rơi xối xả, bọn họ đã đã trải qua nỗi đau mất đi con dâu cháu trai chưa chào đời, sẽ không chịu đựng nổi nỗi đau mất đi con trai nữa.
Nguyễn Tấn kể lại cho họ chuyện đã trải qua: “Chú dì à, chuyện này đều tại cháu, cháu đón Kinh Nghiệp về là sẽ không sao rồi, cháu uống rượu làm cái gì chứ!”
Ba Trần thở dài, bình tĩnh hòa hoãn: “Không trách cháu được, trong lòng Kinh Nghiệp có chỗ khổ, may là có cháu, có A Hạo, có các cháu thường xuyên ở cùng nó, nó mới tốt lên một chút.” Nói rồi, ba Trần quay đầu nhìn Giang Hạo, “A Hạo, lần này cám ơn cháu, mạng của Kinh Nghiệp là do cháu cứu, cả nhà bác đều cảm ơn cháu.”
Giang Hạo: “Chú à, chú đừng nói như vậy, Kinh Nghiệp và chúng cháu như anh em ruột, cậu ấy gặp nạn, không có lý do gì chúng cháu không giúp cả.”
Mẹ Trần khóc đến sắp ngất xỉu, vẫn dựa vào vai chồng, bà là một bà nội trợ toàn thời gian, vốn cuộc sống nhẹ nhàng, mọi chuyện suôn sẻ, người cũng khá trẻ trung, nhưng trải qua chuyến này mới mấy ngày mà nhìn ba như già đi mười tuổi, tiều tụy, tang thương, khổ sở, tất cả đều viết lên trên mặt. Nếu Trần Kinh Nghiệp xảy ra chuyện, người đầu tiên không chống đỡ được, chỉ sợ cũng là bà.