Giang Hạo không mất ý thức hoàn toàn, chỉ không có sức vì thuốc mê, anh biết Từ Nhật Thăng mang mình và Tiêu Thiên Ái lên một chiếc tàu chở hàng, nhưng tàu không chạy.
Sau đó anh nghe thấy tiếng Từ Nhật Thăng ngoài boong tàu: “3 2 1... Nổ đi.” Sau đó tiếng nổ lớn từ trên bờ truyền đến, anh bị tiếng nổ làm tỉnh táo, len lén nhìn ra ngoài qua khe hở, khỏi đen trên bờ bay lên nghi ngút, trong khói còn có đốm lửa, trong không khí ngập tràn mùi cháy khét và lưu huỳnh. Từ Nhật Thăng làm nổ toàn bộ nhà kho ở cửa biển.
Giang Hạo bình tĩnh nhìn những thứ này, may mắn nhà kho ở cửa biển là nhà kho bị bỏ hoang, tổn thất lúc này là vì chiến thắng về sau.
Từ Nhật Thăng nhìn ánh lửa trên bờ, cười lớn: “Thẩm Hình, tôi xem lần này ông còn làm được gì? Ông bắt ba tôi sáu lần nhưng tới lần thứ sáu mới bắt được ông ấy, mà tôi chỉ cần dùng một lần đã chôn ông và toàn bộ người của ông trong biển lửa, ông nên cảm ơn tôi đã cho ông chết an yên như vậy, hahaha!”
Tàu bắt đầu chạy, không biết đi tới đầu,
Giang Hạo dùng dao trong tay áo cắt dây trói, anh nghĩ, không biết tình hình bên đội trưởng Thẩm thế nào, có bị thương vong không. Anh đi tới trước mặt Tiêu Thiên Ái, đưa tay kiểm tra hơi thở của cô ta, may là chỉ bị bất tỉnh thôi. Anh thở dài, nếu lần này Tiêu Thiên Ái bị thương thì anh lại nợ cô ta một lần nữa. Ngủ ngoan ở đây một giấc, hi vọng lúc em mở mắt đã nằm trên giường bệnh, anh sẽ cố gắng hết sức, Giang Hạo thầm nghĩ.
Tàu chạy về phía Đông, chân trời xuất hiện chút ánh sáng, Giang Hạo cảm giác tốc độ tàu chậm lại, có lẽ đã sắp cập bến. “Thả tôi ra, đám người chết tiệt các anh đang làm gì thế hả?” Đột nhiên tiếng Kiều Tâm Duy vang lên ở bên ngoài, tim Giang Hạo nhảy dựng, không phải cô ở cùng đội trưởng Thẩm ư? Sao lại ở trên tàu? Đây là tình huống anh không lường trước được Tay Kiều Tâm Duy bị trói sau lưng, cổ áo sơ mi bị mở rộng vì lôi kéo, lộ ra áo ngực màu trắng sữa bên trong.
Bốn tên trên tàu là đám đàn ông nhiệt huyết, quanh năm phiêu bạt khắp nơi với đại ca, chúng không có tình nhân cố định, muốn giải quyết sinh lý toàn phải đi kiếm gái. Bây giờ vì nợ máu của đại ca mà nhịn mấy tháng trời, chúng đã có lòng xấu với Kiều Tâm Duy từ lâu rồi. Kiều Tâm Duy ngồi xuống đất, lưng dựa vào cửa, cô thấy rõ ánh mắt dâm tà của đám người kia.
“Có kêu cũng vô ích, đây là địa bàn của bọn anh, không ai tới cứu cô em được đâu.”
“Cút ngay, mấy người dám đụng vào tôi thì tôi sẽ cho mấy người biết tay” Kiều Tâm Duy gào to, trong giọng nói mang theo chút bi thương. “A, cô em muốn làm gì bọn anh nào? Cô em, ít gồng sức mà hưởng thụ đi. Nhị ca, anh lên trước hay em lên trước?”
Người đàn ông được gọi là nhị ca kia có vết thương trên mặt, gã vừa đi vừa cởi thắt lưng: “Tao con mẹ nó vừa ý nó từ lâu rồi, tao thích nhất là mấy thiếu phụ phản kháng.” Đầu của Kiều Tâm Duy như muốn nổ tung, nếu như bị bọn họ luân phiên làm nhục thì cô thà chết còn hơn, cô đá đạp chân khắp nơi: “Đừng tới đây, nếu mày dám đụng vào tao thì Giang Hạo sẽ không bỏ qua cho mày.”
Người đàn ông kia cười lạnh: “Giang Hạo? Haha, Giang Hạo đang ôn chuyện cũ với người tình cũ tàn phế của nó đấy, nó thèm để ý đến em mới lạ!” Nói xong, gã nắm lấy mắt cá chân của cô: “Anh đây lại thích phụ nữ mạnh mẽ hơn, haha.”
Người đàn ông kia vừa cười đã lộ hàm răng ố vàng, miệng hôi thối đến mức cô muốn nôn sạch: “Thả tôi ra, thả ra!” Kiều Tâm Duy giãy không ngừng, cảm giác cả người khó chịu vì gã đàn ông này: “Đừng đụng vào tối, đừng đụng vào tôi!”
Người đàn ông kia nắm chặt mắt cá chân của cô, kéo cô tới gần, tiếng chửi mắng của cô chuyển thành tiếng cầu xin sợ hãi vô cùng, cô chưa từng nghĩ mình lại gặp chuyện như vậy, dù có bị bắt cóc hay uy hiếp thì cô cũng không sợ đến vậy. “Giang Hạo Giang Hạo, cứu em... Cút mau, đừng tới gần tạo, xin các ông đừng tới đây, Giang Hạo...”
Nhưng cô càng phản kháng, đám đàn ông kia càng hưng phấn hơn, đặc biệt gã đàn ông có vết sẹo đã không nhịn được mà cởi quần: “Haha, Giang Hạo ở đằng sau cô em đấy, nhưng hắn không để ý tới cô em, hắn không để ý cô em đâu.”
Lúc này Kiều Tâm Duy không tin gã, cho rằng gã đang nói đùa. “Cút đi, ông mà tới đây thì tôi sẽ chết ngay.” Kiều Tâm Duy nghiến răng nghiến lợi nói. Người đàn ông mang sẹo cười nói: “Đừng cố chấp như vậy, chồng cô không thèm cô nhưng mấy người bọn anh sẽ hầu hạ em sung sướng” Kiều Tâm Duy dùng hết các cách mà mình có thể nghĩ ra, thế nhưng vẫn không ngăn được bước chân của gã mặt sẹo. Cô không dám nghĩ đến đằng sau còn hai, ba người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt ghê tởm kia. Lát nữa chúng còn tham dự vào chuyện này, cô không chấp nhận nổi. Không nghĩ nhiều, cô lập tức đập đầu vào cửa, nếu như không thể ngăn cản những chuyện này cô thà chết còn hơn.
Đầu cô đau vô cùng, trước mắt đen thui, cơn đau xuất hiện, cô cảm thấy máu đang chảy từ trán xuống nhưng cô không chết, cái đâm này chỉ có đau nhưng không đủ để chết. Đùa nhau à, mấy cảnh đập đầu chết ngay trong phim đều là giả hết, đâm đầu có chết ngay đâu? Người đàn ông mặt sẹo thấy cô đâm đầu vào cửa, vội vàng kéo chân cô về phía gã: “Ai ôi, cô em xinh đẹp, em đừng làm bậy, nào nào, mấy anh thương em.” Mấy người đàn ông kia cũng tới kéo, Kiều Tâm Duy bị bọn họ kéo tới giữa boong tàu.
Cô bị trói hai tay sau lưng, hai chân bị đặt ở trên boong tàu, trán trừ đau ra thì chẳng còn cảm giác cái gì cả, cô lắc đầu khóc hổ cẩu xin, máu tươi túa ra mãi.
“Nhị ca, nhanh lên nhanh lên, bọn em chịu không nổi rồi.”
Gã mặt sẹo xoa tay, cười hèn mọn: “Em yêu, anh đến đây.”
Điều đáng tiếc là cô không chết được ngay lúc cô tuyệt vọng vô cùng, một người xuất hiện ở lối đi, hét lên với bọn họ: “Bọn mày đang làm gì vậy hả? Ai cho bọn mày làm bậy?” Bốn người đàn ông thu tay ngay, đứng sang một bên, người đàn ông mặc sẹo kéo quần lùi về sau. Kiều Tâm Duy thấy được hi vọng lúc tuyệt vọng, cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không bị làm nhục, gì cũng được, chết càng tốt. Cô nhìn về phía tiếng nói vang lên, thấy một người đàn ông cao lớn đi tới, gương mặt khá đẹp, khí thế bức người, trên trán hắn có sự thô bạo khác với Giang Hạo làm người sợ hãi khôn cùng.
Hơn nữa, cô phát hiện hôm nay chúng không đeo mặt nạ.
Có lẽ đây là anh trai của Từ Nhật Gia, cô nghĩ thầm. Từ Nhật Thăng đi tới, trừng bốn tên, nhất là gã mặt sẹo, hắn lạnh giọng nói: “Bắt người đến đây là để bọn mày làm bậy à? Muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thì lấy tiền đi chơi gái, cần phải làm vậy à? Không biết điều, mau cút đi!”
Bốn người đàn ông chảy mồ hôi.
Không sai, đây là đại bản doanh của họ, hòn đảo nhỏ không người trên vùng biển quốc tế, không có trong bản đồ. Kiều Tâm Duy thở phào nhẹ nhõm, nằm yên trên boong tàu, cảm ơn trời vì đã không để chuyện đáng sợ kia xảy ra.
Từ Nhật Thăng đi tới trước, nhìn cái trán không ngừng chảy máu của cô, im lặng bể cô lên. “Này... Anh làm gì thế?” Trái tim vừa thả xuống của Kiều Tâm Duy lại nảy lên, đừng nói đám lâu la vừa đi thì boss đến chứ?
Từ Nhật Thăng nhìn cô, trực tiếp đi lên bờ, thờ ơ nói: “Tôi sẽ không làm chuyện tổn thương tới người vô tội, lúc nãy là do tôi quản không nghiêm, xin lỗi.”
Kiều Tâm Duy ngẩn người, hắn xin lỗi cô cơ à, khó tin quá. “Sao thế?” Từ Nhật Thăng liếc nhìn cô: “Nhìn tôi chằm chằm làm gì?” “À... Khụ khụ, không có gì, cảm ơn anh đã cứu tôi.” Nếu hắn đã khách sáo thì cô cũng thế, cảm ơn thôi mà.
Hắn bắt cóc cô vì báo thù, nhưng lại không làm bậy lúc người ta gặp nguy, người đàn ông này rốt cuộc là loại người gì đây? Từ Nhật Thăng không thích bị người khác đánh giá mình: “Bà Giang, cô nhìn tôi chằm chằm làm gì?”. “Haha.” Kiều Tâm Duy cười gượng: “Anh là anh trai của Nhật Gia à?” Thấy hắn gật đầu, cô hỏi: “Anh... là người tốt hay người xấu?” Vấn đề này làm Từ Nhật Thăng bật cười: “Thể cô thấy tôi là người tốt hay người xấu?” “..” Kiều Tâm Duy không biết nói gì, khá bối rối. Đây là một hòn đảo nhỏ vắng vẻ, đằng sau là rừng rậm nhưng Từ Nhật Thăng lại có khả năng lập ra một vương quốc nhỏ thuộc về mình trên hòn đảo không người này. Kiều Tâm Duy không dám nói nhiều, nếu người này đồng ý cứu thì sẽ không làm khó cô. Cô nhìn về phía trước thì thấy một căn nhà trệt ba gian bình thường, vừa đi vào đã có thang máy, thang máy không có tầng trệt mà đi xuống, vừa mở cửa ra cô đã sững người, nơi này không khác gì cung điện cả. Nhưng dưới sự hoa lệ xa hoa là nguy hiểm vô cùng, cô sợ hãi nhưng không dám biểu lộ tâm trạng của mình: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Từ Nhật Thăng nhìn gương mặt nhỏ trắng xám của cô, nói: “Được đẩy, còn biết hỏi câu này, xem ra cô tin tôi không làm tổn thương cô thật.” Kiều Tâm Duy không dám xem thường, có đàn em không thể tả như vậy thì vị đại ca này cũng chẳng khá khẩm gì, không phải hắn tới báo thù à? Bắt cóc giết người cái gì cũng dám làm, lời của hắn sao đáng tin chứ? “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cô hỏi lần nữa: “Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái đâu?” Từ Nhật Thăng bật cười: “Đàn em tôi không nói dối, họ ở trên tàu.” “Tôi không tin.” Kiều Tâm Duy nói: “Giang Hạo sẽ cứu tôi, trừ khi... anh ấy bị thương? Mau nói cho tôi biết, có phải anh ấy bị thương nặng không?”
Từ Nhật Thăng thả cô lên ghế sofa, đè vai không cho cô động đậy, cảnh cáo: “Đừng làm bẩn ghế sofa của tôi, nếu không có chết chắc.”
Kiều Tấm Duy cứng người, không dám thở mạnh, có thể làm gì ngoài ngoan ngoãn nghe theo hắn chứ? Cô nhìn hắn, hỏi khẽ: “Xin anh hãy nói cho tôi biết Giang Hạo thể nào rồi, xin anh.”