“Vì bắt tôi, vì tranh công, vì nhiệm vụ, hắn có thể hy sinh cả vợ của mình, hắn mà là người tốt cái gì?”
“Vẫn tin tưởng Giang Hạo sẽ đến cứu cô ư? Hắn chỉ tới cứu Tiểu Thiên Ái nhân tiện bắt luôn tôi mà thôi, cô à, không có phần!” Hai câu này cứ tua đi tua lại trong đầu Kiều Tâm Duy, cô như một con ngốc bị Từ Nhật Thăng lối đi, cũng không biết là đến đầu.
“Đại ca, ở ngoài có ba máy bay trực thăng, chúng ta làm gì đây?”
Từ Nhật Thăng của một câu, không ngờ cảnh sát tới nhanh như vậy, Giang Hạo này đúng là cao thâm khó đoán, là hắn quá sơ suất. Hắn ngẩng đầu nhìn cung điện ngầm của mình, vứt bỏ tâm huyết nhiều năm như vậy đúng là có hơi không nỡ: “Đao Sẹo đâu?” Hắn nhìn ba người anh em trước mắt, chỉ thiếu mình Đao Sẹo. “Đại ca, đừng quan tâm Đào Sẹo nữa, nó đi xem tình hình của Giang Hạo thế nào đến giờ còn chưa về, tám phần là bị bắt rồi.”
“Đại ca, bên ngoài có tàu chiến, một chiếc tàu rất lớn” Từ Nhật Thăng nhìn về phía biển, đúng là đột ngột không kịp phòng bị mà, hắn nặng nề thở dài: “Đi, xuống khoang cứu sinh.” Nhưng mới vừa quay đầu lại, Giang Hạo đã đứng trước mặt như tường đồng vách sắt, gần như không cho hắn kịp thở lấy hơi, cảnh sát đã ập tới toàn bộ.
Giang Hạo chặn lối ra, nói: “Tôi mới từ phòng máy đến đây, các người không cần nhọc lòng làm gì nữa, ngoan ngoãn chịu trói đi!”
Đôi mắt của Từ Nhật Thăng nheo lại thành một đường chỉ, nhưng hắn há lại là người dễ dàng cam chịu số phận, hắn đã từng nhiều lần chạy thoát trước mắt bao người, cả cảnh sát quốc tế cũng không có cách nào bắt nổi, mỗi một lần chạy trốn đều là một trò chơi kích thích.
Hắn đẩy Kiều Tâm Duy lên, chọc họng súng vào huyệt Thái Dương của cô: “Tránh ra!” Kiều Tâm Duy hoảng sợ, giờ cô mới phục hồi lại tinh thần sau cơn sững sờ, Giang Hạo, là Giang Hạo. Súng của Giang Hạo vẫn không hề hạ xuống, cứ nhắm ngay Từ Nhật Thăng: “Mày cho rằng chúng mày còn chạy trốn được ư? Đừng phản kháng vô dụng, đừng làm bị thương người vô tội.” Từ Nhật Thăng cúi xuống nói với Kiều Tâm Duy: “Cô thấy chưa, cả sống chết của cô mà hắn cũng không thèm quan tâm, trong lòng hắn, cô chẳng là cái thá gì hết.”
“Tâm Duy, đừng nghe hắn châm ngòi, em đừng sợ, anh sẽ không để cho em chịu một vết thương nhỏ nào.” Từ Nhật Thăng cười khẽ: “Ha ha, phải không, bây giờ tao nổ súng, mày có ngăn cản được không?” Nói rồi, họng súng của hắn chúc xuống, bắn hai phát vào giữa hai chân Kiều Tâm Duy. Kiểu Tâm Duy bịt tai lại hét lên theo bản năng, tim Giang Hạo đập lỡ mất nửa nhịp, trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi.
“Mày ngăn được tạo không?” Từ Nhật Thăng hỏi ngược lại: “Tao bóp cò thôi là cô ta sẽ mất mạng.” Giang Hạo nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi hít một hơi thật sâu, cuối cùng, anh thỏa hiệp, thu súng lại: “Được, tạo thả mày đi.”
“Quăng súng xuống đất... Đá ra xa!”
Giang Hạo làm theo, đây lần thứ hai họ đối đầu với nhau. Từ Nhật Thăng bắt cóc Kiều Tâm Duy, dẫn theo ba tên đàn em chầm chậm di chuyển ra cửa, “Bọn mày ra ngoài trước, nhanh lên.” Hắn nói với chúng. Giang Hạo nhân cơ hội rút từ bên hông ra một khẩu súng lục, nhắm chuẩn Từ Nhật Thăng quyết đoán bóp cò súng. Tiếng “đoàng” lớn vang lên, viên đạn vượt qua khóe mắt Kiều Tâm Duy, cô sợ tới mức nhắm tịt mắt lại, đầu óc trống rỗng. Tuy nhiên, Từ Nhật Thăng đã có chuẩn bị từ sớm, cảnh giác cao độ, lúc Giang Hạo vươn tay, hắn đã biết anh muốn làm gì, hắn nhanh nhẹn né tránh, viên đạn xuyên qua tai, găm thẳng vào người phía sau. Từ Nhật Thắng trừng mắt hung tợn nhìn Giang Hạo, lại nói bên tai Kiều Tâm Duy: “Xem đi, tôi nói gì nhỉ, chống của cô vốn dĩ mặc kệ sự sống chết của cô.”
“Từ Nhật Thăng, mày cho là châm ngòi tình cảm vợ chồng của chúng tao là có thể chạy thoát ư? Đừng mơ tưởng... Tâm Duy, em đừng nghe hắn!”
Kiều Tâm Duy nhìn Giang Hạo, cô biết lời nói của Từ Nhật Thăng đều là châm ngòi, đương nhiên cô sẽ không coi là thật, cho dù tất thảy hành động của Giang Hạo khiến trái tim cô lạnh giá, nhưng cô hiểu, Từ Nhật Thăng chính là tội phạm số một, tam quan của cô không bị đảo lộn. Nghĩ thể, Kiều Tâm Duy ôm lấy cánh tay Từ Nhật Thăng cắn phập xuống.
“Hự... Con đàn bà điện nhà cô!” Từ Nhật Thăng chịu đau.
Giang Hạo nhân cơ hội lấy súng ngắm vào Từ Nhật Thăng, thế nhưng, Từ Nhật Thăng và Kiều Tâm Duy lôi kéo lẫn nhau, anh không hạ quyết tâm được, lỡ như bắn nhầm vào Tâm Duy thì làm sao đây?! Hai tiếng “đoàng đoàng” vang lên, anh quyết đoán bắn hai phát vào hai tên đàn em phía sau Từ Nhật Thăng, mỗi phát súng trúng một tên, muốn bắt được con diều hâu xảo quyệt, chỉ có thể bắt đầu từ việc cắt bỏ cánh chim của nó trước. Kiều Tâm Duy liều chết cắn chặt cánh tay hắn không buông, lưỡi đã nếm thấy vị máu tươi tanh nồng. Cho dù trong lòng Giang Hạo chỉ có Tiêu Thiên Ái mà không có cô, cô cũng sẽ không tin một tên tội phạm truy nã gây nguy hại cho xã hội. Từ Nhật Thắng cảnh cáo: “Con đàn bà ngu xuẩn này, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị Giang Hạo vứt bỏ thôi!” Nói rồi, hắn dùng một cánh tay khác bể cô lên quăng mạnh về phía Giang Hạo, cô thét lên khi bị ném ra ngoài.
Giang Hạo nhanh chóng chạy lên hai bước đón được cô, hai người song song ngã xuống đất, Giang Hạo cứ thể trơ mắt nhìn Từ Nhật Thăng bỏ chạy, anh không kịp lo cho Kiều Tâm Duy đang rất khó khăn mà thông báo cho đội trưởng Thẩm trước, anh ấn vào tai nghe bluetooth trên tai nói: “Alo đội trưởng Thẩm, có nghe thấy không?” “Có nghe, tình hình bên trong thế nào?” “Hiện giờ chỉ còn một mình Từ Nhật Thăng đang lẩn trốn, hắn chạy về hướng bến tàu, có điều khoang cứu sinh của hắn đã bị tôi phá hủy, không có tác dụng nữa, rất có thể hẳn sẽ lái ca nô trong bến tàu để trốn đi.”
“Được rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi.” Tắt liên lạc, lúc này Giang Hạo mới chậm rãi đỡ Kiều Tâm Duy dậy, anh nhìn vết thương trên trán cô, đau lòng không thôi: “Đồ ngốc, sao lại tự làm mình bị thương như vậy chứ...”
“Giang Hạo.” Lúc này Kiều Tâm Duy chỉ muốn hỏi một vấn đề, cô nhìn Giang Hạo, vẻ mặt nghiêm túc: “Buổi sáng lúc vừa đến bờ, anh vẫn ở trong khoang tàu, khi ấy anh đã tỉnh lại chưa?” Giang Hạo ôm chặt lấy cô, nói đúng sự thật: “Xin lỗi em, Tâm Duy, chỉ là anh không muốn rút dây đồng rừng, nếu Từ Nhật Thăng không xuất hiện, anh chắc chắn sẽ cứu em, không đời nào anh để chúng làm nhục em, hãy tin anh.”
Câu trả lời này, giống như Kiều Tâm Duy nghĩ, cô hiểu những đạo lý này, nhưng trong lòng lại rất khổ sở. Ai quy định là phụ nữ phải săn sóc biết điều, ai quy định vợ của quân nhân phải lấy đại cục làm trọng, ai quy định cô phải giống Giang Hạo, lúc nào cũng có tấm lòng hy sinh việc nhỏ bảo vệ mọi người chứ? Cô chẳng muốn gì hết, cô chỉ muốn sống cuộc sống bình thường mà thôi, cô chỉ muốn chồng mình cũng yêu thương mình như cô yêu anh mà thôi.
“Tấm Duy, em ở lại đây đừng ra ngoài, anh đi tiếp ứng cho đội trưởng Thẩm, chờ bắt được Từ Nhật Thăng sẽ lập tức tới đón em ngay.” Giang Hạo đặt hết lòng dạ lên Từ Nhật Thăng, anh hôn lên trán cô: “Chờ anh quay lại.” Dứt lời, anh cầm súng đuổi theo.
Kiều Tâm Duy vẫn còn chưa hết sợ hãi, cô nhìn ba tên bắt cóc ngã trên cửa, cũng không biết chúng đã chết hay chưa, lỡ như chúng chưa chết mà tỉnh lại thì cô phải làm gì đây? Giang Hạo ơi Giang Hạo, chẳng lẽ anh thật sự không quan tâm đến em ư?