“Nếu không phải chúng ta quen biết dưới thân phận đối lập thế này, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cô, so với con ả tàn tật kia, cô càng đáng được yêu hơn.” Đây là câu cuối cùng Từ Nhật Thăng nói với cô, cô còn chưa kịp
tiêu hóa, đã bị hắn đẩy mạnh xuống biển rộng. Tách khỏi sự ồn ào, tách khỏi lòng người đầy mưu toan và lợi dụng, dưới biển hoàn toàn tĩnh lặng. Kiều Tâm Duy muốn gọi Giang Hạo, nhưng vừa há miệng là liên tiếp bọt khí thoát ra. Trong nước biển trong vắt, Giang Hạo kéo Tiểu Thiên Ái về phía thượng du, cô cách họ càng lúc càng xa, tầm mắt của cô càng ngày càng mơ hồ. Giang Hạo: “Em biết bơi không?” Kiều Tâm Duy: “Không biết.”
Giang Hạo: “Cái này không biết, cái kia cũng không biết, vậy em biết cái gì?” Kiều Tâm Duy: “Nếu cái gì em cũng biết thì cần anh làm gì nữa?”
Giờ phút này, cô cảm nhận được một cách sâu sắc cảm nhận của Văn Thanh trước khi chết, nhìn người mình yêu đến tận xương tủy cách mình ngày càng xa mà lại không thể kêu, không thể cử động, đã hoàn toàn tuyệt vọng. Thậm chí cô còn có phần hâm mộ Vân Thanh, ít nhất Vân Thanh cũng không biết Trần Kinh Nghiệp ngoại tình, còn cô, tận mắt nhìn thấy Giang Hạo phấn đấu quên mình đi cứu một người đàn bà khác. Để bắt được Từ Nhật Thăng, đã mấy lần Giang Hạo bỏ lại cô, nhưng vì cứu Tiêu Thiên Ái, Giang Hạo cũng không thèm bắt Từ Nhật Thăng nữa, cô chỉ có thể cười ha ha.
Cô khẽ giãy giụa, nhưng tay chân đều bị buộc chặt, cô không thoát được, chỉ có thể để mặc cơ thể mình chìm sâu xuống. Giang Hạo, nếu ở bên Tiêu Thiên Ái mới có thể cảm nhận được hạnh phúc chân chính, vậy thì, em chúc anh hạnh phúc. Trên bờ kè chữ T, Thẩm Hình ra lệnh, trực thăng số một và số hai cứu người, số ba tiếp tục đuổi bắt Từ Nhật Thăng. Giang Hạo kéo Tiêu Thiên Ái lên mặt nước, anh quay đầu lại nhìn nhìn mặt biển, mặt biển đã trở nên bình lặng, lòng anh bắt đầu phát run: “Tâm Duy, Kiều Tâm Duy!” Anh gào to với mặt biển, đột nhiên sinh ra nỗi khủng hoảng xưa nay chưa từng có. Mấy cậu lính bắn tỉa chạy đến trước, từng người lần lượt nhảy xuống biển, Giang Hạo giao Tiểu Thiên Ái cho một tay súng bắn tỉa trong đó, quay đầu lặn tiếp xuống biển, Tâm Duy, anh sẽ cứu Tiểu Thiên Ái trước, nhưng anh nguyện chết cùng em. Một chiếc máy bay trực thăng đảo quanh trên mặt biển, bên dưới ca nô của Từ Nhật Thăng có một cái lỗ, giờ phút này nước đang liên tục bị tràn nước vào, ca nô đang chìm xuống. Mặt biển mênh mang, Từ Nhật Thăng đã sớm không biết tung tích đầu.
Thẩm Hình ở lại trên bờ kè chữ T để chỉ huy, Tiêu Thiên Ái được cấp cứu đã tỉnh lại, mà Kiều Tâm Duy vẫn chưa có tin tức, anh ta cau mày nhìn mặt biển, sử dụng bộ đàm trao đổi với hạm trưởng tàu chiến: “Đúng vậy, chúng tôi yêu cầu viện trợ, Từ Nhật Thăng trốn xuống biển không rõ tung tích, không xác định được hắn có thiết bị lặn hay không... Vâng, vâng... Mặt khác, Thủ trưởng Giang đã đi cứu người rồi, tình huống trước mắt chưa biết... Đúng vậy, là bà Lâm Thái Âm cũng là người nghĩ sao nói vậy, đã mở miệng rồi, bà dứt khoát nói: “Không phải chỉ là một Tiểu Thiên Ái thôi sao, một người tàn tật thì con sợ cái gì, không phải là con vẫn sợ trong lòng Giang Hạo không quên được cô ta đấy chứ, không quên được thì không quên được. Con gấp cái gì, cô ta có thể dao động địa vị vợ cả của con ư? Cô ta muốn chơi thủ đoạn thì con cũng có thể chơi, cô ta muốn quyến rũ Giang Hạo con phải cho cô ta thấy sắc mặt ngay, lấy phong thái vợ cả của con ra, sợ cái gì, có mẹ chống lưng giúp con rồi!” Hạng Linh nhìn Lâm Thái Ấm, lại nhìn Kiều Tâm Duy, lúc này mới vỡ lẽ hỏi: “Tâm Duy, Giang Hạo nó... có người bên ngoài ư?” Vẻ mặt của bà không thể tin nổi, cũng càng thêm đau lòng cho con gái của mình.