Hạng Linh nhìn Lâm Thái Âm, lại nhìn Kiều Tâm Duy, lúc này mới vỡ lẽ hỏi: “Tâm Duy, Giang Hạo nó... có người bên ngoài ư?” Vẻ mặt của bà không thể tin nổi, cũng càng thêm đau lòng cho con gái của mình.
Kiều Tâm Duy rũ mắt rơi lệ không nói, chuyện riêng của mình, cô thật sự không muốn để mẹ lo lắng. Lâm Thái Âm phất tay phủ nhận: “Bà thông gia, con trai tôi chắc chắn không có người bên ngoài, tôi dám bảo đảm về tác phong và nhân phẩm của nó, nó chỉ có một đoạn nghiệt duyên không thể nào buông bỏ được, haizz... Tầm Duy, chắc chắn mẹ đứng về phía con, bây giờ mẹ có thể cùng con đến phòng bên cạnh, vừa lúc A Hạo cũng ở đó, mẹ đi cùng qua nói rõ ràng.”
“Giang Hạo ở đó?” Kiều Tâm Duy cười lạnh, cái gì cũng không muốn nói nữa. “Giang Hạo ở đâu không quan trọng, quan trọng là nó sẽ mãi mãi chỉ là chồng của con, quan trọng là con phải nắm được trái tim của nó.” Nói rồi, Lâm Thái Âm kéo tay cô: “Đi, con tỏ ra cường thể một chút, cho ả Tiểu Thiên Ái kia biết tay.” Không đợi Kiều Tâm Duy cự tuyệt, Giang Hạo đột nhiên đi đến: “Mẹ, mẹ đang nói bừa cái gì thế?! Tiêu Thiên Ái có thể xuất viện, con chỉ bị bác sĩ gọi đi nghe tình hình, ký tên mà thôi.” Lâm Thái Ấm trợn mắt với Giang Hạo: “Phải không, vậy còn không nhanh đến trong vợ của con đi!” Giang Hạo có rất nhiều lời muốn nói với Kiều Tâm Duy, nhưng Lâm Thái Âm vừa nói như vậy, ngược lại có vẻ như anh đang bị động. Anh ngồi xuống mép giường, cầm tay Kiều Tâm Duy, tay cô vừa lạnh bằng vừa cứng đờ, chỉ chết lặng mặc cho anh nắm.
“Cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?” Kiều Tâm Duy im lặng, mắt không nhìn anh, nếu không phải có hai bà mẹ ở đây, cô thật sự muốn bảo anh cút đi, đi tìm bạn gái cũ của anh đi. Hạng Linh là một người phụ nữ cực kỳ truyền thống, trong quan niệm của bà, phụ nữ là phải ỷ lại vào chồng, cho dù chồng ngoại tình, người làm vợ cũng chỉ có thể cam chịu. Xã hội bây giờ, chuyện này đã quá phổ biến, chồng ngoại tình, chắc chắn là vì người vợ làm không tốt. Bà khuyên nhủ: “Tâm Duy à, đừng giở tính cứng đầu, phải nghe mẹ chồng con nói, biết không?”
Giang Hạo cạn lời, sao lại cứ nghe lời linh tinh thể, anh cảm thấy người trên toàn thế giới đều hiểu lầm mình: “Mẹ, mẹ đừng nghe mẹ con nói bậy, con không có phụ nữ bên ngoài.” Hạng Linh chỉ cười nhạt: “Giang Hạo, đối xử tốt với Tâm Duy nhé, tính tình của nó không tốt, con lớn hơn, phải bao dung con bé nhiều hơn.” “..” Giang Hạo dạ cũng không đúng, không dạ cũng không xong: “Vâng, mẹ yên tâm, con sẽ không để Tâm Duy chịu uất ức.” Kiều Tâm Duy củ sức rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Giang Hạo, cô cười khổ, vén tóc mái rơi xuống trước trán, cô cảm thấy Giang Hạo thanh minh thanh nga thể nào, đều chỉ là đang nghiêm chứng câu: “Thà tin heo nái có thể leo cây cũng đừng tin mồm mép của đàn ông”. Càng khiến người ta chán ghét là, lúc Giang Hạo nói những lời này, ánh mắt và giọng điệu và cả vẻ mặt lại còn thành khấn như vậy, giống như sự thật ấy.
Không khí lại trở nên căng thẳng, bất kể Giang Hạo nói gì, Kiều Tâm Duy đều bày ra vẻ không liên quan mình, mà vẻ mặt của Lâm Thái Âm và Hạng Linh dường như đều đã nhận định sự thật là anh ngoại tình.
Lúc này, bác sĩ gõ cửa bước vào: “Đều ở đây à...” Ông lật xem báo cáo chẩn đoán bệnh, mày nhíu chặt, không tiện mở miệng. Lâm Thái Âm: “Bác sĩ Phó, con dâu của tôi không có gì trở ngại chứ? Khi nào có thể xuất viện?”
“Cơ thể không có gì trở ngại, theo dõi một đêm nếu không có chỗ nào không thoải mái là ngày mai có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi cho tốt... Cũng phải coi trọng việc ở cữ, giữ sức khỏe quan trọng nhất.”
ở cữ, mọi người kinh ngạc nhìn bác sĩ, Lâm Thái Âm: “Bác sĩ Phó, ý của ông là nói, con dâu của tôi sinh non ư?” “Đúng vậy, lúc trước chưa phát hiện mang thai phải không?... Haiz, mọi việc đều phải nghĩ đến mặt tốt, chủ yếu là người lớn không sao, con thì sau này có thể có lại.” Bác sĩ nói một vài lời an ủi, nhưng một câu Kiều Tâm Duy đều nghe không vào, trừ cười khổ cô thật sự không biết phải làm gì..
Cô sờ bụng dưới của mình, đứa con vẫn luôn ngóng trông nhưng mãi vẫn chưa có, bây giờ lại dùng cách này để biết con đã tới rồi, nhưng cô còn chưa kịp chào đón thì đã phải thừa nhận sự thật rằng nó đã mất. Mùi vị này, quả thực chính là xát muối lên miệng vết thương của cô, đau tận xương cốt. Huyết áp của Lâm Thái Âm lập tức tăng cao: “Ôi trời mẹ ơi, mất rồi ư?” Tay bà đỡ trán ngồi xuống, đầu choáng váng, chân không có sức, cả người đều không khỏe: “Cháu trai tôi mong mỏi lâu như vậy, mất rồi...”
Trong lòng Giang Hạo cũng rất đau khổ, nếu anh có thể bố trí ổn thỏa cho Kiều Tâm Duy, nếu anh không vội vàng muốn bắt Từ Nhật Thăng như vậy, có lẽ, hết thảy bi kịch này sẽ không xảy ra. Anh nhìn Kiều Tầm Duy, anh muốn bước đến ôm cô, lại bị cô dùng sức đẩy ra.
“Tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy anh, cút đi!” Rốt cuộc, cô không thể đè nén được sự phẫn nộ trong lòng, gào thét to tiếng với Giang Hạo trước mặt mọi người: “Đừng giả mù sa mưa nói những lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành tôi nữa, tôi sẽ không tin nữa đâu, tôi sẽ không tin một chữ nào của anh nữa, cút ngay!”
Bác sĩ nhanh chóng khuyên nhủ: “Bà Giang, bây giờ sức khỏe của cô rất yếu, không thể kích động quá.”
Hạng Linh vỗ vai Giang Hạo, nói: “Con đi ra ngoài trước đi, để con bé yên tĩnh một chút.”
Giang Hạo hít sâu đè sự khổ sở trong lòng xuống, anh làm nhiệm vụ thực thi pháp luật theo lẽ công, anh làm việc theo lương tâm của mình, anh cho rằng hết thảy việc này không cần giải thích với bất kỳ ai, nhưng sự thật lại là, anh khiến mọi người bên cạnh hiểu lầm, anh khiến lòng cô tan nát.
“Bà xã, anh...”. “Thằng nhóc thối còn không đi ra đi!” Lâm Thái Âm vừa tức vừa gấp: “Con của vợ mình cũng không bảo vệ được, con còn có mặt mũi đứng ở đây à, cút mau đi!”
Giang Hạo bị bà cứng rắn đẩy ra ngoài, Lâm Thái Âm trừng mắt với anh, đè thấp giọng nói: “Con về nhà, mẹ bảo người giúp việc hầm canh gà rồi, vừa hay mang đến cho Tâm Duy. Con đừng đến phòng bên cạnh nữa, đừng chọc giận Tâm Duy, bằng không con bé lại cứ đòi ly hôn, mẹ nghe mà lo lắng.”
“Mẹ, con và Tiêu Thiên Ái thật sự không có quan hệ gì, rốt cuộc muốn con nói mấy lần mẹ mới tin?”
“Nói với mẹ vô ích, mẹ tin con cũng vô ích, con đi mà làm Kiều Tâm Duy tin con ấy... Chao ôi con đừng có hung dữ với mẹ, mẹ choáng đầu, mau chạy về nhà lấy canh gà tới đây đi.”
Lâm Thái Âm nói xong lại quay vào phòng bệnh, Giang Hạo dựa vào tường, sự bất đắc dĩ và đau khổ của anh không thể nào miêu tả, sao thể, Kiều Tâm Duy lại đòi ly hôn ư? Không tin anh như vậy ư, không yên tâm về anh như vậy u?
Anh bực bội cào tóc, bất đắc dĩ rời đi. Sắc trời dần tối, trong phòng bệnh, Kiều Tâm Duy ôm đầu gối yên lặng rơi lệ. Hạng Linh đã bị cô khuyên trở về, cô không cần người chăm sóc. Lâm Thái Ấm đến chỗ bác sĩ Phó, không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là bà muốn hỏi cho rõ cô còn có thể sinh con hay không, nhà họ Giang quan tâm nhất chính là chuyện này.
Còn Tiểu Thiên Ái, đến đây giả mù sa mưa ẩn cần thăm hỏi vài câu, cô vẫn trước sau không để ý tới, cô ta cũng thức thời quay về phòng bệnh của mình. Không phải có thể xuất viện ư, còn ở lại đây làm cái gì, nếu là để xuất hiện nhiều trước mặt Giang Hạo sắm vai điềm đạm đáng yêu, được thôi, nên thể, cơ hội hiếm có mà. Không bao lâu sau, Lâm Thái Ấm đã trở lại, bà ngồi xuống mép giường khẽ nói: “Mẹ cũng là phụ nữ, mẹ cũng là vợ lính, mẹ hiểu con, lúc họ được khen ngợi không có phần của chúng ta, họ bán mạng vì công việc, mà người lo lắng hãi hùng lại là chúng ta.”