Mọi người lại thổn thức, lần họp lớp tạm thời này, vì Tôn Dung Tuyên mà trở thành đại hội phê phán.
Đầu của Tôn Dung Tuyên bị ấn chặt, mặt dán lên Coca, cô ta giãy giụa, nhưng sức lực không hơn được Đặng Tiểu Chi. Cô ta cắn môi, đôi mắt mở to nhìn lưng của Kỷ Tiểu Hải, cô ta mong ngóng người đàn ông này có thể đứng ra giúp mình một phen. Đặng Tiểu Chi thấy cô ta không lên tiếng, tiếp tục mắng: “Mày là cái đồ tiểu tam chuyên nghiệp không biết xấu hổ, Tâm Duy và Tiểu Hải đang tốt đẹp như vậy mà mày cũng chen chân được, tao nhổ vào, loại người như mày chính là chuột chạy qua đường, mọi người đuổi đánh.”
Lúc này, một cô bạn học khác nhân cơ hội nói khẽ: “Lúc học cấp ba cô ta còn từng quyến rũ thầy giáo dạy toán, vợ của thầy toán bể đứa con tám tháng tới gây sự lúc bọn tôi tập thể dục buổi sáng, chuyện này mọi người trong lớp cấp ba của bọn tôi đều biết, làm cho thấy toàn bị sa thải thẳng thừng.”
Lưu Kim Nặc từ phía sau đi lên, tóm cánh tay cô ta bẻ quặt ra sau lưng: “Tiểu tam hèn hạ, Tâm Duy đối với máy tốt như vậy, mày không có việc làm thì cậu ấy tìm giúp mày, mày phạm sai lầm có cậu ấy gánh giúp mày, mày không có chỗ ở cũng nhờ cậu ấy cho mày chỗ, mày còn nhẫn tâm phá hỏng chuyện của cậu ấy và Tiểu Hải, mày đúng là không biết liêm sỉ, đồ hèn hạ, đồ hèn hạ. Tiểu Hải ly hôn đúng lắm, là đàn ông đều không chịu đựng được đôi giày rách như mày. May mắn thay, Tâm Duy của chúng ta tốt sổ, để cậu ấy gặp được người chồng hiện giờ, cậu ấy tốt hơn mày nhiều, cái gì cũng hơn mày, tốt số đã định sẵn rồi, không thay đổi được đâu.”
Tôn Dung Tuyên cứ như vậy bị Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi nhục nhã một trận, cô ta không lên tiếng, cũng không đánh trả, không có chút dũng mãnh như khi đánh nhau với Kỷ Tiểu Hải. Ở đây dù là phòng bao, nhưng không ngăn cách kín hết, trong ngoài đều có thể thấy, bên này bỗng nhiên có tranh chấp, khách khứa bên ngoài dĩ nhiên có thể nhìn thấy. Kiều Tâm Duy không xem nối nữa, cũng không thể vì cô mà để xảy ra chuyện gì, cô đứng dậy kéo Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi: “Bỏ đi bỏ đi, hôm nay khó lắm mọi người mới gặp nhau, đừng làm nhau khó xử.”
Lưu Kim Nặc nói: “Thể thì phải chấp hành hình phạt kia đi, không phải đã nói trước rồi ư, uổng, mày không uống hết thì đừng hòng đi.”
Ánh mắt của Tôn Dung Tuyên ngờ nghệch, sắc mặt càng thêm tái nhợt, vài sợi tóc rối dính ở trên má, cô ta bỗng nhiên nở một nụ cười không rõ ràng, sau đó thình lình ngã xuống đất xỉu.
“Tôn Dung Tuyên, cô sao vậy?” “Tiểu tam ti tiện, đừng có nằm trên đất giả chết, mày chết thật cũng không có ai tội nghiệp mày đâu.” “Đệch, đồ đã làm ra vẻ, muốn giả chết ăn vạ chúng ta đấy.” “Tôn Dung Tuyên, tự đứng dậy đi, ở đây chẳng ai kéo mày đâu.”
Mọi người anh một câu tôi một câu mắng chửi, Kỷ Tiểu Hải chỉ quay lại nhìn cô ta một cái, cảnh như vậy anh ta đã gặp vô số lần, sớm đã chai lì rồi.
Kiều Tâm Duy nhìn Tôn Dụng Tuyển nằm dưới đất, sắc mặt của cô ta xanh mét, môi tím ngắt, người cũng run rẩy, không giống như giả vờ: “Đừng ồn ào nữa!” Cô hét lớn, sau đó ngồi xổm xuống đẩy đẩy Tôn Dung Tuyên: “Dung Tuyên, Dung Tuyên, cô không sao chứ?” Giây tiếp theo, Tôn Dung Tuyên há miệng “ọe” một tiếng nôn hết ra, căn phòng hỗn loạn cả lên. Tuy nhiên, sau khi cô ta nôn xong thì lại tỉnh lại, chỉ là sắc mặt càng thêm tiều tụy. Không ai biết cô ta bị làm sao, là ăn nhầm thứ gì hay là người không khỏe, không ai quan tâm. Có bạn học vỗ tay nói: “Tôi thấy hôm nay dừng lại ở đây thôi, Tiểu Hải, chuyện của hai người thì tự các cậu tự xử lý sẽ tốt hơn, các bạn học khác muốn về thì về, không về thì chúng ta chiến tiếp ở Cashbox” thế nào?” (*) Giống kiểu Karaoke NNice của Việt Nam.
“Được.” Mọi người lập tức giải tán. Lưu Kim Nặc kéo Kiểu Tâm Duy muốn đi Cashbox, Kỷ Tiểu Hải ở bên trong đuổi theo ra, anh ta vừa chạy vừa nói: “Tâm Duy, có thể nói chuyện không?”
Đặng Tiểu Chi trừng anh ta, nói: “Tâm Duy, đừng để ý đến loại người này, ngựa tốt không nhai lại cỏ.” Lưu Kim Nặc lái xe đến cửa, Đặng Tiểu Chi kéo Kiều Tâm Duy lên xe, nhưng Kỷ Tiểu Hải vẫn còn nói chuyện, vẫn là những lời đó: “Tâm Duy, em cho anh chút thời gian, năm phút là được... Tâm Duy, em nghe anh nói một chút đi, anh bảo đảm đây là lần cuối cùng, Tâm Duy...”
Kiều Tâm Duy ngồi trong xe rất chua xót, vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, Đặng Tiểu Chi kéo góc áo của cô hỏi: “Anh ta luôn tìm cậu như vậy à?” “Không có, đã rất lâu rồi chúng mình không gặp mặt, cũng không liên hệ.” Lưu Kim Nặc nói: “Nếu anh ta dám lấy thân chắn xe, mình cũng dám đâm anh ta.” Nói rồi, chân cô ta đặt lên chân ga.
“Cậu đừng làm bậy... Bỏ đi, các cậu đi đi, mình xuống xe nói chuyện với anh ta, không sao cả, bây giờ anh ta biết chừng mực rồi.” Đặng Tiểu Chi thở dài nói: “Chẳng lẽ anh ta còn hy vọng xa vời cậu sẽ quay lại với anh ta sao? Quá nực cười. Tâm Duy, bây giờ cậu đã kết hôn, nếu chồng cậu biết cậu và bạn trai cũ còn không rõ ràng với nhau, chắc chắn sẽ buồn bực.”
Đây là sự thật, có điều, kiểu quan hệ cắt không đứt, càng gỡ càng rối của Giang Hạo và Tiểu Thiên Ái đã khiến cô chịu đủ tra tấn, có phải cô cũng có thể để cho Giang Hạo nếm thử loại mùi vị này hay không? Kỷ Tiểu Hải chạy khá nhanh, vài bước đã tới cạnh xe, anh ta gõ cửa sổ xe nói to: “Tâm Duy, xuống xe đi, Tâm Duy...” “Fuckyou Kỷ Tiểu Hải, tưởng bà đây không dám lái xe có phải không?” Lưu Kim Nặc mắng chửi, một chân giẫm chân ga. Xe phóng vút ra ngoài, trực tiếp bỏ lại Kỷ Tiểu Hải ở đằng sau. Trong xe, Kiều Tâm Duy thở dài nói: “A Nặc, dừng xe đi.” “Cậu bị ngốc đấy à, bây giờ cậu và anh ta có quan hệ gì, chớ có rước phiền phức vào người.” Kiều Tâm Duy quay lại nhìn: “Không phải, mình cảm thấy anh ta thực sự có khó khăn cũng không chừng.” “Thực sự có cũng không phải chuyện của cậu, cậu bận tâm làm gì?!” Lúc này, điện thoại của Lưu Kim Nặc vang lên, cô bắt máy nói: “Cashbox đúng không, mình biết đường... Cái gì?!... Được rồi, bọn mình vẫn chưa đi xa, sẽ lập tức quay lại” Cúp điện thoại, cô hít sâu một hơi, nặng nề nói: “Tôn Dung Tuyên cắt cổ tay rồi.”
Các bạn học khác đều tránh Tôn Dung Tuyên rõ xa, nhưng các cô không có cách nào, hôm nay trước mặt mọi người là các cô bắt nạt cô ta, nếu thật sự cô ta vì vậy mà mất mạng, các cô cũng sẽ không dễ chịu gì. Nói cho cùng, các cô đều là người lương thiện, chẳng qua có người vẫn luôn nhẫn nhịn, có người học được cách phản kích, còn có người vẫn luôn dùng ngang tàng bạo ngược để ngụy trang vết thương trong lòng mà thôi.
Cấp cứu một tiếng đồng hồ giày vò dài dằng dặc trôi qua, bác sĩ đi ra hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?” Ba cô gái không hẹn mà cùng nhìn Kỷ Tiểu Hải, Kỷ Tiểu Hải thoái thác không xong: “Là tôi.”
“Anh là gì của bệnh nhân? Chồng à?”
Kỷ Tiểu Hải gật đầu, ít nhất trên pháp luật vẫn là vậy, anh ta không phủ nhận được. Bác sĩ nói: “Cô ấy uống hơn mười viên Tylenol, may mắn đã nôn ra được phần lớn, chúng tôi đã rửa ruột cho cô ấy rồi, còn vết thương ở cổ tay không sâu, đã băng bó xong. Rốt cuộc làm sao mà đến nỗi phải phí hoài bản thân mình như vậy? Tuổi còn trẻ, có chuyện gì mà không nghĩ thông được... Anh chăm sóc cô ấy cẩn thận đi, cô ấy đã không sao nữa rồi.”
Tất cả mọi người đều sợ bóng sợ gió một hồi, Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi muốn kéo Kiều Tâm Duy đi, loại chuyện này ăn vạ ai người đó xui xẻo. Đặng Tiểu Chi: “Kỷ Tiểu Hải, chúng tôi đi đây, cậu đường đường là đàn ông, nên gánh vác thì vẫn phải gánh vác thôi.” Kỷ Tiểu Hải chớp đôi mắt mỏi mệt, yên lặng gật đầu: “Các cậu đi đi, tôi ở lại.” Anh ta nhìn Kiều Tâm Duy, nói: “Đi đường cẩn thận.” Lưu Kim Nặc kéo Kiều Tâm Duy đi luôn: “Yên tâm, chuyện của Tâm Duy không liên quan tới cậu.”