Tất cả mọi người ở thủ đô đều bị cô ta lừa dối. Còn cuộc sống của cô ta càng ngày càng thoải mái trong thế giới hoang tưởng tự tạo ra. Cô ta hưởng thụ tình yêu, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của các bạn học, hưởng thụ sự tự hào đầy giả I dối mà vật chất đem lại.
Tuy nhiên, Trần Kinh Nghiệp cũng không hề biết những chuyện này, anh ta chỉ biết rằng, khi gặp lại cô bé sống trong làng quê nghèo trên núi năm xưa anh từng gặp gỡ, cô ta như một đóa hoa bạch liên nở rộ. Cô ta ngây thơ trong trắng nhưng cứng cỏi, ở trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Lúc đó, anh chưa quen biết Vân Thanh, thể là hai người độc thân đến với nhau một cách tự nhiên.
Một người thì hưởng thụ thành quả, một người thì muốn thay đổi vận mệnh.
Nhưng hẹn hò nhau khoảng hai tháng, Trần Kinh Nghiệp nhận ra anh ta và Chu Tiểu Y không ở cùng một thế giới, họ không có chung chủ đề, không có chung niềm yêu thích. Chu Tiểu Y giống như một con kí sinh trùng phụ thuộc vào anh ta, hoàn toàn không có cá tính và suy nghĩ riêng của mình.
Trước khi quen Vân Thanh, Trần Kinh Nghiệp luôn chìm trong suy nghĩ chia tay với Chu Tiểu Ý theo cách nhẹ nhàng nhất. Sau khi quen Vân Thanh, Trần Kính Nghiệp mới biết hương vị của tình yêu, anh ta bị hấp dẫn mạnh mẽ bởi sự lạc quan và tự nhiên của Văn Thanh. Thế rồi, anh ta kiên quyết chia tay với Chu Tiểu Y và theo đuổi Vân Thanh
Kí ức này diễn ra từ ba năm trước, từ đầu đến cuối, Vân Thanh không hề biết sự tồn tại của Chu Tiểu Y, còn Chu Tiểu Y vẫn luôn luôn cho rằng Vân Thanh chính là người thứ ba.
Nhưng ở thủ đô này, Chu Tiểu Y không thể làm gì cả, ai cũng có thể ức hiếp cô ta. Một sự tự ti phức tạp luôn bám riết lấy cô ta, cô ta chỉ thẩm nung nấu niềm hận thù trong lòng.
Ngay lúc được một đại gia tên là Vương Vân Phong theo đuổi, cô ta đồng ý ngay lập tức. Sau đó, cô ta yêu đương, sống chung, mang thai, sinh con, rơi vào con đường sa đọa. Trong ba năm, đóa hoa bạch liên trong trắng ấy đã hoàn toàn bị phá hủy.
Chu Tiểu Y khá thích Nguyễn Tấn, bởi vì Nguyễn Tấn có tiền hơn Vương Vân Phong, bởi vì Nguyễn Tấn có can đảm để gánh trách nhiệm, quan trọng hơn nữa, bởi vì Nguyễn Tấn khá ngu ngốc. Cô ta nói rằng đó là lần đầu tiên của cô ta, thế mà anh cũng tin. Cô ta nghĩ người sẽ thay đổi vận mệnh của mình lại đến rồi, cho nên cô ta bám chặt lấy Nguyễn Lân.
Trong cuộc họp mặt diễn ra vào năm trước, cô ta không ngờ sẽ gặp lại Trần Kinh Nghiệp, và đó cũng là lần đầu tiên cô ta gặp Vân Thanh.
Tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt vẫn vang lên khắp quán bar, những người trẻ vẫn hát nhảy không hề biết mệt mỏi, khiến bầu không khí ở quầy rượu bị đẩy lên cao. Trần Kinh Nghiệp vừa uống vừa nói, bất giác anh ta cũng cảm thấy lâng lâng: “Trong ba năm, Chu Tiểu Y thay đổi quá nhiều. Đúng, là tôi xấu xa, tôi không thoát được cám dỗ, tôi có lỗi với Vân Thanh, có lỗi với anh em của mình.”
Nguyễn Tấn ho nhẹ hai lần: “Đừng nhìn tôi, cậu không hề có lỗi với tôi, chỉ là nghĩ lại chuyện này ít nhiều tôi sẽ cảm thấy..” Anh không nói nữa. Một nữ hầu hai chồng, còn là người anh em thân thiết của mình, anh thấy hơi buồn nôn: “Tôi có ăn chơi đến đâu cũng không đọ nổi Chu Tiểu Y, SO với cô ta, tôi cam chịu thua cuộc.”
Giang Hạo không tỏ thái độ gì, nhưng nhìn hai thằng bạn thân của mình bị một người phụ nữ chơi đến xoay vòng vòng, anh bắt đầu có cái nhìn cẩn thận về Chu Tiểu Y.
Nguyễn Tấn nói: “Tôi cảm thấy tâm lý của cô ta có vấn đề, cậu phải cẩn thận một chút, cậu chắc chắn đứa trẻ trong bụng cô ta là của cậu?
Trần Kinh Nghiệp cúi xuống, cùi chỏ chống trên đầu gối, hai tay ôm lấy đầu, anh ta vừa não nề vừa bất đắc dĩ nói: “Đã làm kiểm nghiệm ADN của thai nhi, chắc chắn là của tôi.”
Nguyễn Tân nặng nề thở dài, đây đúng là tin dữ. Chu Tiểu Y giống như một khối u ác tính, ai bị cô ta dính vào thì người đó coi như xui xẻo.
Giang Hạo khá lý trí hỏi: “Vậy cậu định xử lý thế nào?” “Tôi không biết...” “Đừng nói cậu định cưới cô ta về đấy nhé!”
“Không đâu... Tôi bảo cô ta đi phá, cô ta nói rằng cô ta đã kiểm tra rồi, bác sĩ nói thành tử cung của cô ta quá mỏng, nếu phá thai cô ta có khả năng không thể mang thai được nữa.”
Nguyễn Tấn chen vào một câu: “Phá thai nhiều lần như thế, vậy là không tệ rồi.”
Mười ngón tay của Trần Kinh Nghiệp bấu chặt vào tóc mình, cuối cùng thì anh ta có thể nói hết những muộn phiền giấu kín trong lòng. Trong cơn say, nhớ đến Vân Thanh chết thảm vì tai nạn xe cộ, anh ta nén không được đánh khóc thút thít: “Bây giờ tôi không biết phải làm sao cả. Tôi chắc chắn sẽ không cưới Chu Tiểu Y, tôi cũng không muốn đứa bé đó, sự tồn tại của đứa bé sẽ nhắc nhở về việc tôi đã phản bội Vân Thanh. Nếu Vân Thanh còn ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ giúp tôi nghĩ cách giải quyết.”
Nguyễn Tấn cười lạnh, anh tàn nhẫn nhắc nhở: “Nếu Vấn Thanh còn ở đây, nếu Vân Thanh biết chuyện này, cậu nghĩ với tính cách của mình, cô ấy sẽ tha thứ cho cậu ư?! Không chặt cậu ra mới lạ đấy!”
Trần Kính Nghiệp như sụp đổ: “Ông trời quá tàn nhẫn, dùng cách này để trừng phạt tôi. Là do tôi làm sai, muốn lấy mạng thì cứ giết chết tôi, vì cớ gì lại cướp đi Vân Thanh...” Nguyễn Tân đồng cảm hỏi: “Cho nên hôm đó, cậu mới nhảy từ trên sân thượng xuống?”
“Tôi định nhảy xuống, nhưng sợ cao sợ tối, tôi không dám. Nhưng tôi bị trượt chân rơi xuống. Đây là lời nói thật trong cơn say rượu.
Giang Hạo thở dài, trầm tư vỗ vai anh ta: “Chuyện đã ra thế này rồi, sám hối không phải là cách giải quyết tốt. Cậu cần phải suy nghĩ kĩ về dự định tương lai của mình.” Anh uống một ngụm rượu, tỉnh táo phân tích: “Đứa bé vô tội, nếu Chu Tiểu Y vẫn kiên trì muốn sinh, cậu không muốn gánh cũng phải gánh. Tôi lo là Chu Tiểu Y sẽ lấy đứa bé ra làm cớ để gặp mặt cậu thường xuyên. Cậu còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ đi bước nữa, nếu một ngày chưa giải quyết vấn đề của Chu Tiểu Y thì lại thêm một ngày không sống yên ổn.”
Trần Kính Nghiệp vừa ôm đầu vừa lắc đầu giận dữ: “Tôi không biết nên làm gì bây giờ... Gần đây cô ta luôn lấy cớ sinh con để tìm tôi, tôi không nghe máy thì cô ta cứ gọi mãi. Có lần xém chút nữa thì cô ta tìm đến chỗ mẹ, tôi thật sự rất sợ cô
ta.”
“Cứ vậy đi, cậu gọi cô ta ra cho tôi nói chuyện.” Nguyễn Tấn phẩy tay bác bỏ: “A Hạo, cậu đừng đùa lung tung, Chu Tiểu Y không phải là một đứa nghe lời, nếu cô ta có thể nghe lọt tai chỉ sau vài ba câu thì tôi và cô ta không cần vạch mặt nhau và làm lớn chuyện đến mức đó.” Trần Kính Nghiệp cũng đồng ý: “Đúng vậy, tốt xấu gì tôi cũng nói hết, nhưng cô ta cũng không chịu lọt tai câu nào.” Giang Hạo nhíu mày, anh am hiểu huấn luyện, diễn tập đánh trận và bày trận, nhưng việc đối phó một người phụ nữ thì lại không am hiểu chút nào: “Vậy không còn cách nào khác à? Đưa tiền được không?” Nguyễn Tấn vẫn lắc đầu: “Lúc đó tôi cũng hỏi cô ta bao nhiêu tiền, nhưng cô ta nói một ngày nào đó tiền cũng tiêu hết nên không muốn.”
“Vậy thì cho cô ta số tiền tiêu mà không hết.” Giang Hạo chắc chắn nói: “Loại người như cô ta, từ nhỏ sợ nghèo, không có tiền thì cảm thấy không an toàn, cô ta dính lấy các cậu là vì thay đổi vận mệnh, nói khác hơn là thoát nghèo, sống sung sướng hơn trước. Vậy thì chúng ta cho cô ta một cuộc đời tiền tiêu không hết. Con người ai cũng tham lam, tôi không tin loại người như cô ta không ham tiền. Cô ta chỉ mới hơn hai mươi, tôi không tin cô ta muốn sinh em bé để trói buộc bản thân, bác sĩ chỉ nói có khả năng, y học bây giờ phát triển như vậy, nhiều ca vô sinh cuối cùng cũng có thể sinh con bình thường, chuyện tương lai không ai biết trước được. Kinh Nghiệp, cậu khuyên cô ta theo tôi, lần một lần hai vô dụng, thì khuyên thêm nhiều lần nữa. Dù sao vấn đề nào cũng có nhiều cách giải quyết, kéo dài chỉ càng khó giải quyết thêm thôi.”
Trần Kinh Nghiệp hít mũi một cái: “Được, tôi sẽ thử xem sao.”