Buổi quay rất thuận lợi, mỗi cái cau mày hay nụ cười của Kỷ Bân Bân trên màn ảnh đều rất đẹp, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Kiều Tâm Duy không biết nội tâm của một cô gái xinh đẹp như vậy lại xấu xa đến thế. Có lẽ đây là kiểu người hai mặt mà mọi người thường nói.
Kỷ San San ở cạnh nhìn, cô ta giả vờ đi tới cạnh cạnh Kiều Tâm Duy.
“Ồ, cô??” Sao cô lại đứng đây, không phải vừa nãy còn đứng bên kia à? Kiều Tâm Duy giật mình nhưng kinh nghiệm lúc nãy làm cô phản ứng lại: “Cô Kỷ còn có chuyện gì à?” Kỷ San San cười nhạt: “Nếu đã trùng hợp vậy thì tôi muốn hỏi cô một chuyện, không biết có được không?”
Đã nói tới mức này rồi thì tôi có thể nói không à? “Cô Kỷ cứ nói thẳng đi.”
“Haha, không có gì quan trọng hết, tôi chỉ muốn hỏi tình huống của Tiêu Thiên Ái thôi, mấy năm trước cô ấy rời đi nên chưa gặp, vốn định đi xem buổi biểu diễn của cô ấy nhưng vé lại không có ai, khó lắm mới mua được một tấm vé thì cô ấy dā...?”
Kỷ San San làm vẻ tiếc hận: “Thật ra khi scandal xuất hiện tôi đã biết cô ấy đang ở cùng Giang Hạo, người khác không rõ nhưng chỉ cần ai biết quan hệ trước kia của họ thì đều đoán được. Trước kia họ là cặp đôi đáng ngưỡng mộ của trường, sau này còn chuẩn bị kết hôn nữa cơ mà.” Kiều Tâm Duy nhìn trường quay chằm chằm, không muốn nghe cái chuyện này, đành nói: “Cô Kỷ, nếu cô muốn gây xích mích cho quan hệ của tôi và Giang Hạo thì bớt nói chút đi, hai người họ đã chia tay lâu rồi, sau này cũng không thể nữa.”
Nghe được giọng điệu của Kiều Tâm Duy không ổn, tâm trạng khó chịu mà nguyên nhân thì hẳn là bị chọc trúng chỗ đau. Kỷ San San tự cho mình đã đâm trúng chỗ đau của cô, nói tiếp: “Đương nhiên rồi, bây giờ Giang Hạo đã kết hôn với cô, Tiêu Thiên Ái chỉ là quá khứ thôi.”
“Cô muốn nghe cái gì?” Kiều Tâm Duy không thích nói chuyện kiểu vòng vo. Kỷ San San hỏi khẽ: “Nghe bảo chân cô ta chữa được, có thật không?”
Hóa ra là hỏi chuyện này, trời mới biết chân Tiểu Thiên Ái chữa khỏi hay không có liên quan gì với tình cảm của hai người họ trước kia.
“Chuyện của cô ta thì hỏi cô ta chứ, tôi không rõ.” “Giang Hạo biết đấy, vòng bạn bè chúng tôi đều nói chuyện này, không biết đôi uyên ương số khổ bọn họ thế nào.”
Kiều Tâm Duy cười lạnh, còn vòng bạn bè, còn uyên ương số khổ, nhọc cho cô ta nghĩ nhiều như vậy để chọc vào nỗi đau của cô: “Nếu cô chắc chắn Giang Hạo biết rõ thì hỏi anh ấy đi, cô có sổ của anh ấy còn gì? À, đúng rồi, lúc cô tìm anh ấy nhớ gọi vài lần vì bình thường anh ấy không nhận số lạ đâu, gọi nhiều có nghĩa là có việc gấp, lúc đó anh ấy mới nhận.”
Gương mặt xinh đẹp của Kỷ San San thoạt trắng thoạt xanh, đang định mượn chuyện Tiêu Thiên Ái để kích thích Kiều Tâm Duy, nhưng ai ngờ cô ta lại bị kích thích ngược, chuyện năm ngoái đã làm cô ta mất mặt quá thể. Kiều Tâm Duy như nhìn thấu tâm tư của cô ta, nói: “Sao sắc mặt tệ vậy? Bị chồng tôi mặc kệ cũng đâu mất mặt mấy, con gái thị trưởng cũng bị anh ấy bơ còn gì, ai bảo chồng tôi giỏi quá chứ.” Kỷ San San trở thành người câm, không ngờ Kiều Tâm Duy lại dám nói câu này, quả nhiên người phụ nữ có thể bắt được Giang Hạo không phải hạng đơn giản gì.
“Cut! Ok, hôm nay tới đây, chị Bân Bân mệt mỏi rồi.” Bên kia đã hoàn thành công việc.
Máy ảnh vừa đóng thì vẻ mặt tươi cười của Kỷ Bân Bân biến mất, cô ta nhấc váy đi về phòng hóa trang, vừa đi vừa nói với trợ lý: “Chuẩn bị nước nóng cho tôi, tôi muốn ngâm chân, mệt quá!”
Đám người Kỷ Bân Bân đi vào phòng hóa trang, nhưng vừa vào chưa tới ba giây đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô ta.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Mau vào xem xảy ra chuyện gì.” “Tôi không đi, công việc kết thúc rồi, ai thèm để ý cô ta chứ.”
Nhân viên dọn dẹp đồ không chịu đi vào xem.
Kỷ San San nghe tiếng thét thì chạy vội vào, Kiều Tâm Duy cũng đi theo sau.
Vừa mở cửa thì thấy Kỷ Bân Bân ngồi dưới đất rất chật vật, trợ lý và chuyên gia trang điểm đỡ tay cô ta, cô ta cau mày đầy đau đớn, trên đùi, nhất là đầu gối ghim đầy thủy tinh, máu chảy đầy đất. Thì ra cô ta đi nhanh nên không bước chắc, trượt chân ngã xuống đất, đầu gối đâm thẳng vào đống pha lê bị vỡ lúc nãy.
Đây là cái ly thủy tinh mà cô ta ném bậy lúc nãy.
“Sao chỗ này lại có mảnh vỡ?” Cô ta gào lên.
Chuyên gia trang điểm sợ hãi nói: “Chị Bân Bân, lúc nãy chị ném đó.” Kỷ Bân Bân tát trợ lý một cái: “Sao cô không dọn dẹp? Đây là lỗi của cô, cô có biết đôi chân của tôi đắt lắm không? Tiền làm trợ lý cả đời của cô cũng không nhiều bằng nó đâu.”
Kỷ San San vội chạy tới: “Không sao chứ? Có cần gọi cứu thương không?”
“Đương nhiên là cần, chị bị thương rồi đấy.”
“Đợt một lát.” Kiều Tâm Duy đi tới ngăn lại: “Chị Bân Bân, chỉ là vết thương ngoài da thôi, tôi xử lý cho chị là được.” Người Trung Quốc rất coi trọng chuyện này, vừa mới khởi động hạng mục đã có người vào bệnh viện, thể thì sau này ai dám xem trọng hạng mục của họ chứ? Đó là dấu hiệu xấu.
Kỷ Bân Bân rụt chân lại, không cho đụng: “Cô đừng đụng vào tôi, vết thương sâu, cô không xử lý được.”
Kiều Tâm Duy bảo đảm: “Không quá sâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, chị Bân Bân tin tối đi, tối gắp mảnh vỡ ra rồi bôi oxy già cho chị là được, chị không phải còn có việc gấp à? Tôi bảo đảm không làm lỡ việc của chị. Huống chi chị nổi tiếng như vậy, bên ngoài còn có fans, nếu xe cứu thương đến thì sẽ rất loạn, chị không muốn làm fans của mình lo lắng đúng không?”
Kỷ Bân Bân cau mày: “Hừ, cô nói cũng có lý.” Nhưng Kỷ San San lại phản bác: “Chị, phải đi bệnh viện tiêm một mũi, mảnh vỡ gì đó không phải trò đùa đâu, thà cẩn thận chút, nếu không có sẹo thì sao bây giờ?” Kỷ Bân Bân nghe vậy thì nói: “Đúng rồi, có sẹo thì sao bây giờ, tôi không thể có sẹo được, gọi xe cứu thương”
Kiều Tâm Duy mệt tim, ngôi sao lớn luôn thích chuyện bé xé ra to.
Chuyện vốn rất đơn giản lại đòi phải làm lớn như bây giờ, xe cứu thương dừng ở cửa, nhân viên bệnh viện đẩy xe đi vào đón Kỷ Bân Bân, cô ta ngồi ở trong xe đẩy gật đầu với fans một cái, trông đáng thương tiều tụy vô cùng, khiến cho đám fans não tàn kia gào khóc không thôi.
Con đường ngắn chỉ mất mấy phút lại dài đến nửa tiếng.
Kỷ Bân Bân là một trong những ngôi sao đang nổi trong năm nay, cô ta rất nổi tiếng, nếu không sẽ không chọn cô ta để quay quảng cáo, thực lực của fans não tàn đúng là đáng sợ, từ lầu ba đến cửa đã có không ít người khóc ngất. Kiều Tâm Duy là người phụ trách chính của lần quay này, hết cách rồi, cô đành đi theo cô ta, cô không biết nói gì với đám fans não tàn kia, cũng không hiểu suy nghĩ của họ. Cô muốn mắng tỉnh bọn họ, thần tượng của các cô rất xấu xa đó, thần tượng của các cô giả tạo lắm có biết không?
Ngôi sao lớn vào bệnh viện, lý do vào viện là vì công việc, đề tài tốt thật, cảm động thật đấy. Cô chắc chắn là sắp có vài bài báo mới trên mạng rồi. Cô nghĩ, cô nên nhận tội với cấp trên thôi, dù sao cũng do cô mà ra. Trong phòng, đám người Kỷ Bân Bân ở trong, Kiều Tâm Duy là người duy nhất đợi ở ngoài, cô liếc thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện. Cô vội nhìn lại nhưng không thấy gì cả.
Có lẽ hoa mắt rồi? Cô nghĩ thầm. Tin tức truyền đi rất nhanh, trừ Nguyễn Tấn gọi điện hỏi một câu ra thì Giang Hạo cũng biết.
“Em không sao chứ?”
“Sao em có chuyện gì được, Kỷ Bân Bân bị mảnh vỡ đâm phải, xe chuyện này to ra thôi.” Giang Hạo bên kia thản nhiên nói: “Cô ta sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để xuất hiện trên mặt báo, nếu không thì sẽ không nổi như bây giờ.”
“Được rồi, nhưng loại người đó đừng bao giờ xuất hiện cạnh em, em không thích” Giang Hạo cười không ngừng, “Được rồi, quay quảng cáo xong thì kệ thôi, không ai bắt em ở chung với cô ta hết.” “Đúng rồi, bắt được Từ Nhật Thăng chưa?”
Giang Hạo im lặng, sao lại đột nhiên hỏi cái này, anh nghiêm túc nói: “Em không nên hỏi mấy cái này.”
“Em hỏi vì lúc nãy thấy có người giống anh ta ở bệnh viện, có lẽ là anh ta đó.”
“Cái gì? Em chắc không?” Giang Hạo kích động vô cùng, có thể đoán được anh rất ngạc nhiên qua điện thoại.
“Em chỉ thấy lướt qua thôi, nếu anh cần đáp án chắc chắn thì em không chắc đâu.”
“Có lẽ em nhìn nhầm rồi.” Giang Hạo dừng lại rồi nói: “Chưa bắt được Từ Nhật Thăng, bên mình phải người xuống nước nhưng không thấy thi thể của hắn, chắc là đã trốn rồi.”
“Cho dù anh ta chạy mất thì không thể xuất hiện đây được, nhất là ban ngày nữa, không sợ bị bắt à? Có thể em nhìn nhầm rồi.” “Đừng tự dọa mình, chỗ em xong chưa, cần anh đến đón không?”
“Không cần, em tự về được, cúp máy đây, bye bye.”
“Cũng được, lát gặp ở nhà.”.
Nói chuyện xong, Kiều Tâm Duy cất điện thoại, có lẽ cô nhìn nhầm rồi, nhưng lúc cô vừa ngẩng đầu thì tiếp xúc ánh nhìn với người kia, đầu óc cô trống rỗng.
“Xin chào, chúng ta gặp lại rồi, Kiều Tâm Duy.” Mặt Kiều Tâm Duy trắng bệch, cô ngừng thở, thấy người này đi tới gần mình nhưng cô lại không dám di chuyển.
“Sao thế? Không biết tôi à? Haha, tôi thích vẻ mặt này của cô, nằm trong dự đoán của tôi.”