Dưới sự chứng kiến của nhiều phóng viên, nghi thức kí hợp đồng tiến hành rất thuận lợi, Thẩm Đại Hải đúng là chỉ đến chơi mà thôi, người kí hợp đồng thật sự là Cố Vinh Sâm và Nguyễn Tấn. Hai người đẹp trai ngang tuổi nhau kề vai kí kết khiến không ít cô nàng háo sắc cười tít mắt, lúc hỏi phỏng vấn cũng run cầm cập.
Thẩm Đại Hải vui vẻ vỗ tay, không biết ông ta chạy tới cạnh Kiều Tâm Duy lúc nào nữa: “Tôi nên gọi là cô Kiều hay bà Giang đây?”
Kiều Tâm Duy cố gắng né sang một bên: “Lúc làm việc thì nên gọi tên tôi đi.”
“Haha, được, cô Kiều đúng là phần rõ công tư.” “.” Kiều Tâm Duy cực kỳ ghét người đàn ông trung niên mặt dầu này, ấn tượng vốn không tốt mà cứ vậy thì khiến người ta khó chịu biết bao. Thẩm Đại Hải thấy rõ sự khó chịu của cô, biết điều nói: “Được được, tôi không trêu cô nữa, cô Kiều, gần đây Tiêu Thiên Ái khỏe chứ?” “Không biết.”
“Không biết? Thủ trưởng Giang để ý cô ấy lắm mà, sao cô lại không biết?”
“Không biết là không biết.”
Thẩm Đại Hải là kiểu người gió theo chiều nào thì lay theo chiều đó, chỉ cần là người có giá trị ông ta đều nịnh bợ, chỉ cần ông ta muốn nịnh bợ thì dù bị đối xử lạnh nhạt, dù đối phương không có địa vị giống mình thì ông ta vẫn chấp nhận. Như bây giờ, dù biết rõ Kiều Tâm Duy không thích mình nhưng ông ta vẫn nói chuyện như không có gì.
Ông ta cảm thán: “Nghe giọng điệu của cô Kiều khá khó chịu, xem ra Thủ trưởng Giang chọc cô khó chịu rồi, ôi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Thủ trưởng Giang là người trong tình đó. Nhưng đàn ông mà, luôn có chút suy nghĩ không hay ho, nhìn thoáng ra một chút, dù sao cô vẫn là vợ chính thức của anh ta.”
Ông ta nhìn bộ dạng thờ ơ của Kiều Tâm Duy, tiếp tục khuyên nhủ: “Hơn nữa cô tức giận vì chuyện này thì chẳng khác gì tạo cơ hội cho họ cả, chỉ cần rút ngắn khoảng cách của họ là được, em gái à, nghe tôi đây, phụ nữ hào phóng một chút mới có được sự tôn trọng của đàn ông.” Kiều Tâm Duy nghĩ thầm, đàn ông luôn có thể tìm đủ cái cớ cho bản thân mình: “Tổng Giám đốc Thẩm, tôi biết rồi, cảm ơn.”
Thẩm Đại Hải cười cười: “Không cần khách sáo.”
Kết thúc buổi kí kết, Kiều Tâm Duy cầm hợp đồng giống như châu báu, có trời mới biết cô quý trọng cơ hội này cỡ nào. Lúc mới vào công ty, cô và Kỷ Tiểu Hải cùng vào, lúc đó cô nghĩ chỉ cần Kỷ Tiểu Hải tốt là được, cho nên cô thường giúp anh ta sau khi hoàn thành việc của mình, thành quả thì anh ta hưởng, chức cũng là anh ta được thăng.
Cô bị người trong công ty cười nhạo, đồng tình, cũng được nịnh bợ, cô đã huấn luyện bản thân không quan tâm vinh nhục rồi. Cảm ơn quá khứ đen tối kia đã mang đến ánh sáng rực rỡ cho cô ngày hôm nay.
Nguyễn Tân đi đằng trước, đột nhiên quay đầu muốn nói gì đó, nhưng thấy cô đang chìm đắm trong niềm vinh dự này, anh không đành lòng quấy rầy. Cô cúi đầu, tay ôm chặt tài liệu, ánh mắt rất dịu dàng, thỉnh thoảng còn cười khẽ, đây là nụ cười ngọt ngào thắm sâu trong lòng.
Anh lại nhìn ngẩn người.
Đột nhiên cô ngẩng đầu, Nguyễn Tấn ho nhẹ hai tiếng để che giấu cảm xúc không ổn của mình: “Khụ khụ, Tâm Duy, tiến độ của quay quảng cáo như thế nào rồi?” “Hôm qua đã quay hết rồi, phần còn lại là của bên biên tập hậu kì.” “Ngày mai đội bên Vạn Đạt sẽ tới, họ có khoảng mười người, làm xong thì đưa cho mọi người xem rồi sửa chữa theo ý của hai bên, sau đó tính toán thời gian ra mắt.” “Tôi đã hỏi rồi, khoảng ba đến năm ngày là được, sẽ kịp vào buổi họp thứ ba tuần sau.”
“Tốt lắm.”
Hai người đi qua hành lang đến sảnh lớn, thông qua tường pha lê của sảnh lớn, bọn họ thấy Cố Vinh Sâm và Thẩm Đại Hải bị phóng viên giữ lại. “Đúng rồi, Tổng Giám đốc Nguyễn, anh có biết lại lịch của Cổ Vinh Sâm không?”
Nguyễn Tấn ngạc nhiên: “Sao em lại hỏi về anh ta?” Kiều Tâm Duy đưa tay vén tóc rối ra sau tai: “À, haha, ba tháng tiếp theo sẽ hợp tác với nhau, còn là Tổng Giám đốc của Vạn Đạt nữa, tôi sợ làm không tốt thì không lễ phép nên muốn tìm hiểu một chút.” Nguyễn Tấn bật cười, vuốt cằm, chỉ Cố Vinh Sâm ở ngoài kia nói: “Trước kia anh ta là Phó Tổng Giám đốc, nhớ vụ tham ô năm trước không? Là cái chuyện liên quan đến máy bay trong đội của A Hạo đó.”
“Ừ, nhớ.”
“Thì ra vị Tổng Giám đốc kia của Vạn Đạt là cổ đông của Mỹ Liên, bị bắt lúc đó. Thẩm Đại Hải là em trai của thị trưởng, họ phải dùng rất nhiều quan hệ mới đẻ được chuyện này xuống, vị trí Tổng Giám đốc cứ để trống mãi. Bây giờ chuyện này nhạt rồi nên Cố Vinh Sâm lên chức, giờ Thẩm Đại Hải chỉ quan tâm chuyện ở Bác Lan nên giao mọi chuyện tại Vạn Đạt cho Cổ Vinh Sâm xử lý, Thẩm Đại Hải rất xem trọng anh ta.”
Kiều Tâm Duy truy hỏi: “Anh ta luôn làm việc ở Vạn Đạt à? Không có nghề khác sao?”
“Sao em lại để ý anh ta quá vậy?” “A... Tôi không có, tôi, tôi...” Ôi, không thể nói chuyện Từ Nhật Thăng được, ghét thật, cô đành chống chế: “Vì mười năm trước tôi có gặp anh ta, lúc đó anh ta là bác sĩ tập sự cho nên khá tò mò chuyện anh ta chuyển từ y sang thương thôi.”
“À,ra là vậy, anh ta có nghề phụ không thì tôi không rõ, nhưng anh ta vẫn luôn làm việc ở Vạn Đạt, nếu không thì sao Thẩm Đại Hải xem trọng anh ta thể được.” “Ừ.” Kiều Tâm Duy càng thấy nghi ngờ, Nguyễn Tấn nói rất có lý, thấy không thể nghe thêm được tin gì từ Nguyễn Tân nữa rồi, có lẽ Cổ Vinh Sâm không phải là Từ Nhật Thăng chăng?
Trước khi vào thang máy, cô nhìn ra ngoài thì thấy Cố Vinh Sầm nhìn mình qua bức tường người và vách tường pha lê, anh ta nở nụ cười quỷ dị cứ như không cười. Cô rùng mình, có lẽ là do vấn đề tâm lý rồi. Ôi, sắp điên mất thôi!
****
Giang Hạo vén ống tay áo lên, khom người cầm cờ lê, vừa sửa vừa nói: “Không sao hết, chỉ bị lỏng ra thôi, vặn chặt là được.”
“Ồ, thể làm phiền anh rồi” Tiêu Thiên Ái ngồi trong phòng khách nhìn anh, cô ta đã ảo tưởng hình ảnh này vô số lần, hi vọng thời gian có thể dừng lại vào lúc này.
Giang Hạo đưa lưng về phía cô ta, cho dù quần áo rộng rãi cũng không che giấu được vóc người thật của anh, gien tốt tạo ra thân hình thon dài của anh, vận động quanh năm khiến anh luyện được bắp thịt rắn chắc, hèn gì có không ít phụ nữ say mê, anh sinh ra đã có thứ quyến rũ này rồi.
Nhớ đến hồi còn đi học, chỉ cần Giang Hạo đi tới đâu thì sẽ có không ít ánh nhìn hâm mộ của nữ sinh, có rất nhiều cô gái nhà giàu, thậm chí cả các cô gái nhà quyền thế, cũng có không ít tài nữ nổi tiếng trong trường đều ao ước anh, khi đó Giang Hạo còn chưa chín chắn như bây giờ, có lúc sẽ chơi đùa với các cô gái nên cô ta luôn cảm thấy không an toàn.
Nhưng bây giờ Kiều Tâm Duy kia đã nắm giữ trái tim anh hoàn toàn.
“A Hạo, tới đây ngồi chút đi, dì nấu canh rồi, ở lại ăn cơm trưa nhé.”
Giang Hạo thả dụng cụ lại chỗ cũ, từ chối: “Không được, trong quân đội còn có việc.” Lúc anh thủ cờ lê xuống thì nghe thấy tiếng vọng không thuộc về chỗ này, trái tim anh nhói lên. “Nhưng anh cũng phải ăn cơm chứ, trong quân đội không bận tới mức không có giờ ăn nhỉ?” “Nhưng mà...” “Đừng nhưng mà, không lẽ anh sợ người tàn phế như em à?”
“Không phải.” Giang Hạo thở dài: “Vậy cũng được.”
Giang Hạo rất quen thuộc nơi này, mọi thiết kế và trang trí ở đây đều do anh làm hết, anh biết chỗ lấy cơm, sau đó cầm bát đũa ra.
“Nào, ăn cơm... Chân em dạo này có cảm giác gì không?” “Có, ngày nào dì cũng xoa bóp cho em, có khi ngồi lâu còn thấy tê, dì bảo đó là hiện tượng tốt, nói thần kinh vận động của hai chân đang hoạt động trở lại.”
Gang Hạo vừa với cơm vừa nói: “Thế thì tốt rồi, bác sĩ nói rồi, lần giải phẫu đầu tiên là sống lại, lần thứ hai là chữa trị, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”
Kí kết xong, mọi hoạt động của trung tâm thương mại tổng hợp bắt đầu khởi động, tạo ra các tổ nhỏ làm việc tạm thời, đội của Vạn Đạt cũng đến, không gian trở nên hẹp hơn. Có đội khác nên mọi người vừa tiếp xúc cũng vừa dò xét nhau, ai nấy đều giống như được kéo dây cót, trở nên bận rộn hơn.
“Alo, tôi là Kiều Tâm Duy... Cái gì? Được được, tôi tới ngay.” Cáp điện thoại, Kiều Tâm Duy cầm túi xách chạy ra ngoài: “Tiểu Mật, tôi ra công trường một chuyến, Tổng Giám đốc Nguyễn tìm thì báo lại giúp tôi một tiếng nha.”
Vừa mới lấy bằng lái xe, lại có chuyện tai nạn kia nên cô không dám đi quá nhanh.
Học lái xe là bị Giang Hạo ép, anh bảo học lái xe có thể đi đâu tùy ý, về nhà mẹ đẻ thăm ba mẹ cũng nhanh hơn, nhưng bây giờ học lái xe xong, cô lại không có thời gian về thăm ba mẹ. Ngày nào cũng làm việc rất nhiều, vì kiếm tiền, vì cuộc sống tốt, hoặc đây là bản chất của xã hội này.
Lái một lát, xe dừng lại, tốc độ chậm hơn, cô lo lắng đỗ xe một bên, bật ga nhưng mãi không lên. Đã nghèo còn gặp cái eo mà, chuyện gì xảy ra vậy, không lẽ vứt xe trong gara lâu nên hỏng rồi? Kiều Tâm Duy rất bực bội, cô không giỏi về xe, không đi được thì phải gọi xe. Bây giờ đã ra khỏi nội thành, lại đang là giữa trưa, không có nhiều xe, còn nóng nực, dù mặt trời không nóng tới mức nướng được người nhưng vẫn rất nóng. Không còn cách nào khác, cô đành nghĩ đến việc gọi cho Giang Hạo cầu cứu.
“Alo, xe em đột nhiên không chạy nữa rồi, bật ga lại không lên, có chuyện gì vậy nhỉ?”
Giang Hạo chỉ nghe nhưng không thấy nên không rõ tình huống: “Sao lại đột nhiên không đi được? Hôm qua vẫn đi được mà.”
“Em không biết.” Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đầu, nóng quá. Giang Hạo nghĩ một lát rồi hỏi: “Lúc sáng em ra ngoài có đổ xăng không?”
“Á, em quên mất.”
“Kiều Tâm Duy, em giỏi lắm, em tưởng xe mình có thể hấp thụ năng lượng mặt trời à? Phơi nắng là được hả?”
Kiều Tâm Duy nhìn xung quanh, buồn bực, “Vậy làm sao bây giờ? Gần đây không có chỗ đổ xăng, em còn phải tới công trường nữa.”
Nói cũng khéo, đúng lúc này một chiếc xe đen lái tới, dừng sau xe cô.