“Sao cô lại gả cho Giang Hạo, dù là Nguyễn Tân, tôi cũng sẽ không làm như thế...”
Cố Vinh Sâm kịp thời dừng lại, trong một phút giây mất lý trí, anh ta xém chút nữa đã thốt ra suy nghĩ của mình.
Kiều Tâm Duy không hiểu lắm, cô nhìn anh ta và hỏi: “Tổng giám đốc Cố, anh nói gì vậy, tôi không hiểu?”
Cố Vinh Sâm cất vài câu mập mờ, cuối cùng anh ta gượng cười lắc đầu, gương mặt ngập tràn sự bất đắc dĩ: “Không có gì, cô cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Trong một giây, lòng Kiều Tâm Duy khủng hoảng vô cùng.
Cố Vinh Sâm tỏ thái độ vừa không cam lòng vừa bất đắc dĩ, rõ ràng như mặt trời ban trưa.
Ngay lúc đó, Nguyễn Tân đi vào: “Tổng giám đốc Cố, sao anh lại có thể nhanh hơn tôi vậy?”
“Ừ, đối diện bệnh viện có cửa hàng.”
“Có kết quả xét nghiệm rồi, tôi đã đưa cho bác sĩ đây.”
“Được.”
Kiều Tâm Duy im lặng ăn vài miếng bánh mì.
Cố Vinh Sâm ngồi bên cạnh, cả hai đều lặng thinh, bầu không khí khá xấu hổ nhưng không thể nào thay đổi được.
Bác sĩ nhanh chóng đến và kê dịch truyền dựa trên kết quả xét nghiệm, sau đó, y tá giúp cô truyền dịch.
“Thuốc này sẽ giúp cô hạ sốt và giảm khó chịu trong người, trước khi hết phát ban thì cô phải ăn kiêng, không được ăn đồ quá cay hay quá nhiều dầu mỡ.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Trước khi đi, bác sĩ đẩy gọng kính đang hơi lệch trên sống mũi cao của mình, ông nhìn Nguyễn Tấn và Cố Vinh Sâm đầy ẩn ý, sau đó mới rời đi.
Kiều Tâm Duy không phải đứa ngốc, đêm hôm khuya khoắt ít người, một người phụ nữ được hai người đàn ông chăm sóc, người khác nhìn vào sẽ nghĩ thế nào đây? Không bị người quen bắt gặp còn đỡ, nếu là người quen chẳng phải sẽ gây hiểu lầm hay sao?! Thế là cô nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, Tổng giám đốc Cố, hai anh về nhà đi, tôi ngủ một giấc đến sáng mai, chỗ này còn có y tá trông coi, không có chuyện gì đâu.”
Nguyễn Tấn và Cố Vinh Sâm đều có thể cảm nhận được cảm giác tương tự của đối phương, hai người cũng biết mình ở lại thì không ổn lắm, nên cũng không nằng nặc nữa.
Nhưng vừa ra bệnh viện, cả hai đã ngả bài với nhau ngay.
Giữa màn đêm mênh mông, nhiệt độ xuống thấp lạnh đến cắt da cắt thịt.
Trong cơn gió rét buốt ấy có hai người đang đứng cùng nhau, cả hai cùng thở, cùng nhà ra những làn khói trắng mờ mờ.
“Tổng giám đốc Cổ, Giang Hạo, chồng của Tâm Duy là bạn tốt nhất của tôi, tôi không muốn có ai nghĩ xấu về cô ấy.”
Nguyễn Tấn nói thẳng vào vấn đề: “Đều là người trưởng thành cả, cùng là người thông minh, cái gì nên chơi, cái gì không nên chơi, tôi nghĩ không cần tôi nói rõ ra đúng không?”
cố Vinh Sâm bật cười sảng khoái, trời quá lạnh, nụ cười của anh ta cũng đông cứng rồi: “Đương nhiên là tôi biết vấn đề này, nhưng Tổng giám đốc Nguyễn à, anh cũng không thể mượn danh nghĩa bạn bè để quan tâm cấp dưới thái quá như thế chứ, chẳng lẽ anh tưởng sự lo lắng của anh vẫn thuộc phạm vi bình thường à? Chẳng lẽ anh cảm thấy người khác không nhận ra hả? Nếu người bạn tốt nhất của anh là Giang Hạo thấy anh mơ tưởng về vợ mình như vậy, anh ta vẫn sẽ xem anh là bạn tốt à?”
Nguyễn Tấn nghẹn lời, câu nói của Cổ Vinh Sâm đã đâm trúng điểm yếu của anh, từ chủ động đã chuyển sang bị động.
“Tôi chưa từng mơ tưởng tới Kiều Tâm Duy.”
Anh chắc chắn phải giải thích điều này, từ khi Giang Hạo tuyên bố hai người đã đăng kí kết hôn, anh đã cất đừng những nỗi nhớ nhưng và khao khát dành cho Kiều Tâm Duy rồi.
“Thật à, vậy thì tốt.
Tôi hi vọng anh hiểu rõ, ai cũng khó ngăn cản được lòng yêu mến mà mình dành cho người khác, bao gồm cả tôi.
Nhưng mà, tôi tự nhận sự tự chủ của mình không tệ, và tôi cũng có quan điểm đạo đức của mình, tôi biết cái gì không nên dây vào, anh không cần phải nhắc nhở.”
Ngoại trừ công việc, Nguyễn Tấn luôn xem mọi vấn đề khác như một trò chơi, anh đã quen với tự do một mình, quen với với việc rong chơi nhàn nhã, đối mặt với chuyện gì cũng thấy chẳng sao cả, có duyên gặp người mình thích thì tốt, không có duyên cũng không mấy quan trọng.
Đối với anh, tình yêu là một thứ làm cuộc đời thêm màu sắc, không có cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng anh không ngờ sẽ có người nhìn thấu suy nghĩ cỏn con này của mình, anh cảm thấy rất hổ thẹn.
Nguyễn Tấn bật cười: “Ha ha, Tổng giám đốc Cố, xem ra chúng ta đồng bệnh tương liên, anh nói đúng, chúng ta không thể khống chế được cảm xúc của mình, nhưng chỉ cần không phá hỏng hôn nhân của người khác, thì cũng chẳng mắc phải tội lỗi tày đình gì, đúng không?”
Cố Vinh Sâm cũng hào phóng cười: “Chuyện này vốn dĩ cũng không phải tội lỗi...
Hôm nay lạnh quá, Tổng giám đốc Nguyễn, tôi xin phép đi trước.”
“Được, tôi cũng đi đây.”
Cuối cùng, hai người vẫy tay tạm biệt nhau, đồng bệnh tương liên quả là từ đúng nhất để diễn tả cảm giác của hai người vào lúc này.
Đêm càng khuya, Nguyễn Tấn dừng xe ở nửa đoạn đường, anh mua hai lon bia rồi đứng trong gió rét uống từng hớp, cảm giác này thật sự sảng khoái biết bao.
Không biết từ khi nào, ba người họ ngày càng ít tụ tập với nhau.
Trước đây dù bận rộn đến mấy, họ vẫn có thời gian gặp mặt nhau, chỉ cần Giang Hạo không có nhiệm vụ, hô hào một tiếng thì anh và Trần Kinh Nghiệp chắc chắn sẽ đến đúng hẹn.
Mà bây giờ, Giang Hạo ít nói hơn, Trần Kinh Nghiệp cũng không hề lộ mặt nữa.
Cuộc trò chuyện cuối cùng trên Wechat của họ đã là ba tháng trước.
Anh không biết lý do tại sao, là anh thay đổi, hay là do họ đổi thay? Cố Vinh Sâm cũng không về nhà, anh ta lượn một vòng quanh bệnh viện.
Sau khi tìm được chỗ đỗ xe kín đáo thì dừng lại.
Trong xe vang lên giai điệu du dương và da diết, anh ta nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những ký ức trong quá khứ bị một màu đen che lấp, anh ta rất thích quãng thời gian hiện tại, cũng rất quý trọng nó.
Trong phòng truyền dịch, Kiều Tâm Duy đã giảm sốt và cơn ngứa nhờ hiệu quả của thuốc.
Trước mặt cô là trần nhà màu trắng và ánh đèn điện sáng lóa mắt, không gian xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nếu có tiếng ho húng hắng ngoài hành lang thì hẳn là cô cũng nghe rõ.
Cô đang nhớ Giang Hạo, cũng hy vọng Giang Hạo đang ở bên cạnh mình trong giây phút này.
Thời gian chầm chậm trôi qua, rạng sáng hôm sau, bầu trời đã nhuốm một vầng sáng mờ mờ ở phía đông.
Cố Vinh Sâm ngủ chập chờn trong xe ô tô, lúc mê lúc tỉnh.
Bỗng nhiên, trong lúc mơ mơ màng màng, anh ta trông thấy một người khá giống Giang Hạo đang đi vào bệnh viện.
Anh ta mở cửa kính xe, thò đầu ra ngoài và tập trung nhìn.
Chiếc xe nền trắng logo quân đội màu đỏ, quần áo màu đen cùng với áo khoác lông đặc trưng của quân đội, không nhầm được, chắc chắn là Giang Hạo.
Không khí lạnh giá lan vào trong xe, dường như anh ta có thể nghe thấy tiếng không khí đang đóng băng xung quanh mình.
Anh ta bật cười, rồi lại liếm môi bật cười.
Giang Hạo ơi Giang Hạo, cuối cùng thì anh cũng không bỏ được bà xã của mình.
Anh ta đóng cửa sổ lại, khởi động xe rồi rời đi.
Lúc đó, Kiều Tâm Duy đang ngủ rất ngon.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc nên giấc ngủ của cô sâu hơn bình thường.
Vậy nên, cô không hề nhận ra có người vừa ngồi xuống giường mình.
Giang Hạo chỉ nhìn cô thở dài, nhìn thấy những nốt phát ban trên mặt, anh biết chúng đã tra tấn cô rất nhiều.
Sáu giờ sáng, y tá đến kiểm tra nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân.
Cô ấy dùng nhiệt kế điện tử đo ở tai, tiếng “tích”
vang lên, Kiều Tâm Duy mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt ra thì thấy Giang Hạo, nhưng sau khi duỗi lưng, cô lại nhắm mắt lại, phải tiếp tục mơ một giấc mộng đẹp thôi.
Cô trở mình ôm chăn, miệng thì thào một câu: “Ông xã, em rất nhớ anh.”
Giang Hạo bật cười, có y tá đứng bên cạnh nên anh hơi ngượng, nói nhỏ: “Bà xã của tôi chắc còn đang ngủ mơ đây mà.”
Y tá mỉm cười rồi đi sang giường bên cạnh đo nhiệt độ.
Giang Hạo khẽ khàng leo lên giường, khuỷu tay anh chống hai bên người cô, cúi thấp xuống nhưng không đè lên.
Anh nói thầm bên tai cô: “Bà xã, thì ra em nhớ anh cả trong lúc ngủ.”
Hàng lông mi của Kiều Tâm Duy run nhẹ, lông mày hơi nhíu lại, ôi trời ơi, giấc mơ này sao lại sống động thổ, sống động đến nỗi giọng của Giang Hạo như đang vang lên bên tai.
Giang Hạo lại gần hơn chút nữa: “Mèo lười, rõ ràng đã tỉnh rồi mà còn giả vờ ngủ.”
Lúc nói chuyện, cánh môi anh chạm vào tai cô từng chút từng chút một, sự mẫn cảm từ trong xương cốt khiến cô đột nhiên mở mắt.
“Giang Hạo!”
Cô thốt lên.
“Suyt...
người ta còn đang nghỉ ngơi, đừng nói to như vậy.”
Mặc dù có rèm vải che nhưng mọi người có thể nghe thấy tiếng.
Kiều Tâm Duy không che giấu nổi sự vui sướng của mình, cô vòng tay qua cổ anh mãi mà không chịu buông: “Ha ha ha ha, Giang Hạo, sao anh lại ở đây, em còn tưởng là mình đang mơ, trời ạ, không phải anh đang đi công tác à, sao anh lại ở đây?”
Giang Hạo ôm lấy và hôn thật sâu lên môi cô, nhìn gương mặt tiều tụy của cô, trái tim anh dâng lên sự thương yêu không dứt.
“Anh đi suốt đêm về đây, anh biết rõ em quá mà, chẳng muốn gây phiền phức cho ai, chắc chắn em sẽ không nói cho mẹ biết.
Em ngã bệnh, sao anh có thể để em ở ở bệnh viện một mình được?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Em không sao cả, chỉ là...”
Nói đến đây, giọng cô hơi nghẹn ngào: “Chỉ là em nhớ anh.”
Giang Hạo vuốt ve gáy cô, sau đó đỡ cô ngã xuống giường: “Nằm xuống, chỗ này không bằng ở nhà, chăn không đủ ấm, đừng để bị lạnh.”
Thấy cô nhìn anh cười ngốc nghếch, anh không nhịn được chạm vào khuôn mặt đầy nốt đỏ của cô: “Bà cô xấu xí của tôi ơi, tỉnh lại thì nhìn thấy chồng, có phải em cảm động lắm phải không?”
Kiều Tâm Duy trợn mắt, quay đầu để tránh rơi nước mắt: “Ai nha anh đừng có sờ bậy, bác sĩ nói đừng chạm vào nốt phát ban, bị lan ra thì khó khỏi lắm đấy.”
“Vâng vâng vâng, anh không chạm, không chạm vào nữa.”
Nói đoạn, Giang Hạo định rút tay về.
Kiều Tâm Duy lại bắt lấy tay anh đặt lên vai mình, không cho anh rút ra: “Anh sờ anh sờ anh sờ, cho anh sờ đó, dù sao cả người em đều là của anh, xấu cũng chịu thôi, anh chỉ có thể chấp nhận ngắm em mỗi ngày.”
“Ngã bệnh còn không quên nói nhảm, chỉ có em mới thế.”
“Ha ha ha, Giang Hạo, lại đây.”
Kiều Tam Duy ôm chặt lấy cổ anh, đáp lễ anh một nụ hôn thật mạnh: “Em rất cảm động, cũng vui nữa, ông xã, em yêu anh.”
“Cô bé ngốc, anh cũng yêu em.”
Giây phút đó, Kiều Tâm Duy cười như một đứa ngốc.
Anh nói lời yêu với cô, rốt cuộc cũng nói yêu cô.
Nước mắt chảy xuống, muốn ngăn cũng ngăn không nổi.
Thấy nước mắt của cô, Giang Hạo nôn nao hết cả lên: “Tại sao khóc, quá kinh ngạc đúng không, đừng khóc.”
“Đây là lần đầu tiên anh nói yêu em.”
Giang Hạo sững sờ: “Trước đây anh chưa nói à?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu nguầy nguậy: “Anh chỉ nói anh để ý đến em, anh sẽ chăm sóc em, sẽ bảo vệ em, nhưng chưa bao giờ nói anh yêu em.
Anh biết không, em chờ câu nói này từ lâu rồi.”
Lòng Giang Hạo nóng lên, anh bật cười trước vẻ ngốc nghếch của cô: “Không phải chỉ là một câu nói thôi sao, em cảm nhận được là tốt rồi, cần gì phải nói ra thành lời.”
“Không đúng, nói và cảm nhận là hai vấn đề khác nhau, em muốn nghe, người ta thích nghe mà.”
“Lớn thế rồi, em có biết xấu hổ hay không hả?”
“Không xấu hổ, anh lặp lại lần nữa đi, em muốn nghe, anh lặp lại lần nữa đi.”
Giang Hạo không lay chuyển được cô, anh nói liên tục bên tai cô: “Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...”