Thời gian gặp nhau luôn rất ngắn ngủi, Giang Hạo tiễn Kiều Tâm Duy tới cửa, anh không thể làm gì dưới ánh mắt của bảo vệ nên chỉ có thể ôm cô một cái.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, mấy ngày nữa anh có kì nghỉ đông, có thể về ăn Tết với em.”
“Được, vậy anh phụ trách dọn dẹp nhà cửa, em là người phải đi làm tới đêm ba mươi đấy.”
“Cần gì phải liều mạng như vậy? Anh bảo Nguyễn Tấn cho em nghỉ sớm.”
“Sao thể được, mọi người đều bận vì dự án trung tâm thương mại này, sao em nghỉ được chứ? Em muốn cố gắng làm việc với mọi người, hơn nữa em còn trông mong nhận được lương thưởng cuối năm đây này, năm nay khổ như vậy thì phải có lương thưởng cuối năm chứ.”
“Xem em kìa, chỉ vì mấy ngàn đồng mà bạn tới đêm ba mươi hả?”
“Chậc chậc, Thủ trưởng, xin anh thông cảm cho tâm lý của công nhân bình thường khi nhận tiền thưởng được không? Liều mạng cả năm là vì mấy ngàn đồng này đấy.
Nếu bị trừ vì xin nghỉ mấy ngày thì em phát điên mất, em muốn nhận tiền thưởng cuối năm, em đang định dùng tiền đó để mua áo khoác ở trung tâm thương mại, em để ý cái áo đó lâu rồi.”
Giang Hạo nhìn vẻ quật cường của cô thì có hơi đau lòng: “Em không cần phải liều mạng như vậy, em là người đã có chồng rồi.”
“Có chồng thì sao chứ? Có chồng thì không được đi làm à? Cô Diêu từng nói, tôi nghiêm túc làm người, cố gắng làm việc là để có thể đứng cạnh người tôi yêu, mặc kệ anh ấy là người giàu có hay chẳng là gì hết, tôi vẫn có thể dang hai tay ôm anh ấy.
Anh ấy giàu có thì tôi không thấy mình trèo cao, anh ấy nghèo nàn thì chúng tôi cũng không quá nghèo khó.
Đây là ý nghĩa khi người phụ nữ cố gắng làm việc, em cảm thấy câu nói này rất đúng, nên nhớ từng câu từng chữ như vậy đó.”
“Cô Diêu? Là ai thế?”
“Diêu Thần đó.”
Giang Hạo không nói gì, những lời đó rất ý nghĩa, nhưng anh lại không muốn cô khổ như vậy, anh nhìn một lúc rồi đột nhiên nâng mặt cô hôn lên trán một cái, anh thì thầm: “Kiều Tâm Duy, sao anh lại yêu em nhiều thế chứ?”
Một năm sau cưới, anh rất vui vì lựa chọn lúc trước của mình, từ việc anh vốn chỉ qua loa với ba mẹ đến bây giờ phải lo lắng vì cô, anh cảm ơn ông trời đã ban tặng cho mình duyên phận này.
Chuyện hôn nhân luôn phải xem duyên phận, gặp người thích hợp và đúng thời điểm là chuyện tốt.
Nhớ tới việc anh và Tiểu Thiên Ái quen biết nhiều năm, đã từng rất yêu nhau nhưng cuối cùng lại không thể bên nhau, là có duyên nhưng không có phận.
Mà trước khi kết hôn, anh đã gặp rất nhiều cô gái, dù chỉ để cho xong chuyện nhưng anh vẫn muốn tìm một cô gái hợp mắt hợp duyên để cưới, chỉ có cô, chỉ mỗi cô đã khiến anh cảm thấy đúng người từ cái nhìn đầu tiên.
Là cô, chỉ mỗi cô, cái cảm giác đó rất khó diễn tả.
Cô khác với những cô gái sinh ra trong hào môn, cho dù là sung sướng hay gian khó, cô đều chưa căm hờn cuộc đời mình, cô nhìn những tủi nhục, chưa bao giờ từ bỏ hi vọng.
Càng ở chung, anh càng yêu cô, sao có thể không yêu cô gái đáng yêu này được? Trong trời gió lạnh, Kiều Tâm Duy nở nụ cười, câu nói này của Giang Hạo trái tim cô ấm hơn những công cụ sưởi khác: “Vậy anh yêu em cẩn thận vào, đó là điều em muốn nhất.”
Giang Hạo động lòng, cúi xuống hôn môi cô, anh không quan tâm tới mấy nhân viên bảo vệ này nữa.
“Ôi, anh đừng vậy, họ sẽ cười anh đó.”
“Họ không dám.”
Giang Hạo cười tự tin: “Về đi, trời lạnh rồi.”
“Được, thể anh thả tay ra.”
Giang Hạo không nỡ buông, đột nhiên hỏi một câu không đầu đuôi: “Em thích cái áo nào? Anh mua cho em.”
Kiều Tâm Duy bật cười, người đàn ông này dính người thật: “Không có công không dám nhận quà.”
“Em có thể đền bằng thịt.”
“Đáng ghét!”
Giang Hạo nỉ non bên tai: “Đền thịt một tối.”
“Đi chết đi, em về đây, không đi thì Thủ trưởng Cận sẽ vác súng bắn em mất.”
Kiều Tâm Duy từ từ rời khỏi cửa quân doanh, Giang Hạo vẫn nhìn cô, đợi đến khi cô ngồi lên xe, cho tới khi xe của cô biến mất mới đi vào.
Bảo vệ vẫn đứng im không nhúc nhích.
Rời khỏi quân doanh, Kiều Tâm Duy đi thẳng tới nhà họ Giang, lúc đi ngang qua siêu thị hoa quả, thấy cam sành tươi ngon cô dừng lại mua một túi lớn.
Cô thấy ba mẹ chồng cũng đáng thương, Giang Hạo còn không có nhiều thời gian bên cạnh cô, chứ nói gì ba mẹ chồng, hai ông bà ở trong căn nhà lớn vậy hẳn là rất lạnh lẽo.
Lâm Thái Âm nghe tiếng chuông thì đi ra mở cửa: “Sao con lại tới đây?”
Nghe giọng điệu ngạc nhiên của mẹ chồng, Kiều Tâm Duy khó chịu cười: “Con tới thăm ba mẹ.”
Lâm Thái Âm liếc nhìn vào trong nhà, kéo tay cô gầm gừ nói: “Dì con ở đây, một lát hỏi gì thì trả lời khéo vào, không trả lời được thì để mẹ nói.”
Kiều Tâm Duy buồn bực hỏi: “Dì ạ?”
Xin lỗi, cô hoàn toàn không có ấn tượng về người dì mà mẹ chồng nói, bình thường cũng không gặp mà.
“Đúng rồi, con chưa gặp đâu, cả nhà mới từ Úc về, còn mang theo con dâu nữa, sắp kết hôn rồi.”
Tiếng dì ở trong nhà vang lên: “Chị, có phải nhà A Hạo tới không?”
Nếu cô nhìn không lầm thì mẹ chồng có vẻ khó chịu: “Con nói chuyện cẩn thận vào.”
Bà không an tâm dặn dò.
Kiều Tâm Duy đi theo sau mẹ chồng vào nhà, cô còn chưa nói gì thì Lâm Thái Ấm đã nói trước: “A Hạo bận chuyện ở quân đội, con dâu của chị tới, hôm qua chị vừa mới nói cam dạo này ngọt thì con bé đã mua một túi đem tới rồi.”
Lâm Thái Ấm quay sang nhìn cô nói: “Tâm Duy, sau này về đừng mua gì hết, trong nhà không thiếu gì cả.”
Kiều Tâm Duy khó hiểu, nhìn mẹ chồng ngẩn người, không biết trả lời ra sao.
“Tới đây, gọi dì đi.”
“Chào dì ạ.”
“Đây là con trai dì, Phương Chính Siêu, đây là vợ sắp cưới của Siêu Siêu, Cố Thanh.
Đây là con dâu tôi, Kiều Tâm Duy.”
Kiều Tâm Duy gật đầu với họ: “Chào mọi người.”
Trông di trẻ hơn Lâm Thái Âm nhiều, nhưng con trai lại lớn hơn Giang Hạo.
Da dẻ dì trắng nõn, trang điểm nhẹ, ăn mặc khéo léo, trang phục thời thượng nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt lại để lộ độ tuổi.
Mà Phương Chính Siêu lại ít tóc, mắt tối thui, nhìn kiểu nào cũng giống một ông chú giàu có bốn chục tuổi.
Nhưng Cố Thanh lại là một cô gái nhỏ hoạt bát, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong, trải qua chuyện của Chu Tiểu Y, cô tự nhủ các cô bé càng trẻ tuổi thì càng đáng sợ.
Kiều Tâm Duy nhìn mấy lần, cô biết như vậy không tốt.
Dì rất nhiệt tình kéo Kiều Tâm Duy ngồi cạnh mình, cười nói: “Ui, vợ của A Hạo gầy quá, A Hạo không nuôi cháu à?”
“Không phải, gần đây thức đêm tăng ca nên mới gầy.”
Mặt Lâm Thái Âm không tốt, bà nhấn mạnh: “Tâm Duy là người lên kế hoạch chính, phụ trách dự án lớn ở công ty nên rất bận.”
“Ồ, không ngờ Tâm Duy lại là nữ doanh nhân, cháu làm ở công ty nào?”
“Cháu ạ?”
“Tập đoàn Viễn Đại.”
Lâm Thái Ấm cướp lời: “Là Tập đoàn Viễn Đại chỉ đứng sau Alibaba đó.”
Kiều Tâm Duy hơi cau mày, mẹ chồng làm gì vậy, cô chỉ là một thư ký nhỏ trong bộ phận thiết kế của Viện Đại thôi, cô cũng chỉ nhận một dự án tầm trung thôi mà.
Dì bật ngón tay cái khen: “Giỏi quá, mắt A Hạo tốt thật, quay một cái liếc một cái đều môn đăng hộ đối, Tâm Duy vừa có xuất thân tốt lại có năng lực, không tệ.”
Kiều Tâm Duy càng khó chịu, môn đăng hộ đối? Có ai nói cho cô biết mẹ đã nói gì với dì không? Ánh mắt dì di chuyển khắp nơi, tay sờ lên bụng cô: “Bây giờ con còn liều mạng vậy à? Không ổn đâu, ba tháng đầu phải chú ý vào, hôm nay còn rất lạnh nữa.
Chị, chị thật là, đã thế này mà còn để Tâm Duy đi làm.”
Sắc mặt Lâm Thái Âm thay đổi, thảm trừng Kiều Tâm Duy, bà vừa dặn dò đừng nói lung tung rồi mà.
“Chị cũng khuyên rồi, ôi, người trẻ bây giờ không nghe lời gì cả, nói cái gì mà khoa học, cái gì mà công việc và vận động tốt cho mẹ và con, cứ đòi đi làm thì chị cản sao được chứ!”
Kiều Tâm Duy coi như hiểu rồi, mẹ chồng muốn nâng xuất thân của cô trước mặt dì, còn bảo cô đã mang thai.
Trái tim cô bị tổn thương sâu sắc, bởi vì sự hư vinh của mẹ chồng mà phải nói dối, mà sự hư vinh của mẹ chồng là vì cô chưa đủ tốt, vì cô quá bình thường.
Nói cho cùng, cô vẫn bị nhà chồng ghét bỏ, ngoài miệng mẹ chồng bảo chấp nhận cô, nhưng trong lòng thì không.
Cô khó chịu như nuốt phải con ruồi vào mồm.
Dì còn nói: “Haha, chị, chị xem hai chị em mình này, mặc dù lúc trước em kết hôn sinh con trước, nhưng con trai chị lại cưới vợ sinh con trước con em, cháu em phải gọi cháu chị là anh rồi, nói chung nhà chị vẫn lớn hơn.”
Lâm Thái Âm đắc ý: “Em cũng sắp rồi, Siêu Siêu và Cố Thanh sắp cưới còn gì, một năm sau em cũng làm bà nội thôi.”
“Chứ sao, nên em mới để Cố Thanh chăm sóc cơ thể cho tốt, thân thể của mẹ là đất nuôi con mà, có đất tốt mới có thể sinh được đứa con tốt.”
So qua so lại, cái gì cũng phải so, tất cả đều là họa của hư vinh hết, rõ ràng chỉ là một lời nói dối rách nhưng sao cứ phải so nhỉ? Kiều Tâm Duy nhìn mẹ chồng mà không phản ứng gì, đáng ghét hơn là ba chồng cũng ở đây, mà ông lại im lặng chấp nhận để bà nói bậy, nghĩa là người ba chồng luôn tỏ ra việc rộng lượng văn minh này cũng ghét cô? Kiều Tâm Duy không muốn ở lại chút nào, cô sợ mình nhịn không được mà nói thật mất, cũng sợ mẹ chồng chêm thêm mấy lời nói dối cho mình, cô không giỏi đưa đẩy, cũng không biết nói dối, nên đi thôi.
Cô đột nhiên đứng dậy nói: “Dì, anh họ, Cố Thanh, mọi người ngồi chơi tiếp đi, cháu có việc phải đi gấp.”