“Được rồi được rồi, anh nằm xuống đừng lộn xộn nữa.”
Tâm Duy không lay chuyển được anh nên cũng uống thuốc, sau đó đi ra ngoài lấy túi chườm đá.
Lần cảm lạnh này của Giang Hạo tới nhanh, cũng rất nặng, anh nằm trên giường chậm rãi nhắm mắt lại, thật sự quá mệt mỏi, cơ thể mệt, lòng càng mệt.
Lúc tỉnh lại, cũng không biết là mấy giờ, đèn trong phòng đã tắt, chỉ có một ngọn đèn ngủ đầu giường còn sáng, dưới ánh đèn mờ mờ, anh nhìn thấy Kiều Tâm Duy đang gục trên mép giường, bàn tay nhỏ bé cầm tay anh.
Không có một hình ảnh nào đẹp hơn hình ảnh này cả, người vợ anh yêu sâu đậm vì lo lắng cho sức khỏe anh mà canh ở bên giường mệt đến ngủ gật.
Ánh đèn đêm nhu hòa chiếu lên khuôn mặt cô càng thêm đẹp dịu dàng, vẻ đẹp của cô không cần chải chuốt thêm, phảng phất như một đóa bách hợp lại lặng lẽ nở rộ trong sơn cốc yên tĩnh, không phải để thu hút sự chú ý của người khác, không cần có sự ca ngợi của ai cả.
Trán của anh còn đắp khăn, lúc này đã ngang nhiệt độ với cơ thể của anh rồi, dưới giường để chậu nước và khăn lông, một bàn tay cô vẫn đặt bên cạnh chậu nước.
Trên tủ đầu giường để ly nước, còn có bông gòn và nhíp, anh biết dùng để làm gì.
Lập tức nước mắt của anh tuôn trào, không làm thế nào ngăn được, nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống thành dòng, chảy vào tóc, thấm ướt áo gối, cũng thấm ướt trái tim anh.
Kiều Tâm Duy nghe tiếng nên động tỉnh lại, Giang Hạo lập tức lấy tay cầm khăn lông che hai mắt mình lại, anh không muốn để cô nhìn thấy mình chảy nước mắt.
“Anh tỉnh rồi...
A...”
“Sao vậy?”
Giang Hạo ngẩng đầu, sốt ruột hỏi.
Ngồi lâu quá tê hết cả chân rồi, để em từ từ đã.”
Hai chân hoàn hoàn không có cảm giác, vừa động thì cả chân đều co rút đau đớn, bàn chân giống như bị hàng ngàn con kiến cắn, lại giống như có hàng ngàn cây kim đâm vào.
Cô đón lấy khăn lông của Giang Hạo bỏ vào chậu nước, lại vắt khô một chiếc khăn khác đắp lên cho anh: “Tiếp tục đắp, anh vẫn chưa hạ sốt đâu.”
Giang Hạo cầm tay cô, nước trong chậu là nước lạnh: “Đồ ngốc, sao không dùng túi chườm đá?”
“Em lên mạng tìm, nói rằng túi chườm đá không có tác dụng gì, chỉ để an ủi tâm lý thôi, vẫn là khăn lông ướt tốt hơn.”
“Giờ là mấy giờ rồi?”
Cô nhìn điện thoại: “Năm giờ, trời sắp sáng rồi.”
“Em cứ đổi khăn cho anh cả đêm à?”
“Đúng vậy, đừng cảm động quá, em bị bệnh không phải anh cũng chăm sóc em như vậy à, ôi ôi, không phải anh cảm động đến muốn khóc chứ? Từ từ, em lấy điện thoại chụp lại, Đại Thủ trưởng Giang khóc nhè, trăm năm khó gặp.”
Giang Hạo bị cô chọc cười: “Khóc cái gì mà khóc, anh khó chịu muốn chết mà em còn cười.”
Anh sẽ không thừa nhận mình khóc.
“Ha ha, biết cười chứng tỏ không sao, anh uống chút nước ấm đi, anh ngủ suốt nên em sợ anh thiếu nước, lấy ống hút cho anh mà anh cũng không hút, đành phải lấy bông gòn thấm lên môi cho anh, nhưng thấm cả buổi anh cũng không uống được bao nhiêu.”
Giang Hạo muốn ngồi dậy, cô lại gấp gáp ấn xuống: “Không phải có ống hút đây à, nước trong cốc giữ nhiệt không nóng nữa, anh dùng ống hút uống luôn đi.
A đúng rồi, anh đói không, em có nấu cháo.”
Không đợi Giang Hạo trả lời, cô nói tiếp luôn: “Anh không đói bụng thì cũng phải ăn một miếng, em đi múc, anh uống nhiều nước vào, uống hết cốc này.”
Kiều Tâm Duy đi cà nhắc ra ngoài, vừa đi vừa đấm lên đùi, Giang Hạo nhìn bóng dáng của cô, lòng rất khó chịu.
Anh che lên ngực chậm rãi hít sâu, giây phút đó, anh chỉ cảm thấy có một con dao đang khoét từng chút vào trái tim mình.
Nỗi đau khoét tim, có gì đau hơn.
Kiều Tâm Duy quay lại rất nhanh, cô bế cháo tới, vì ninh thời gian dài nên rất đặc, nhưng ngửi mùi vẫn rất thơm.
“Thủ trưởng Giang, cho tiểu nhân một cơ hội đút cháo cho anh nha.”
Giang Hạo cười, há miệng muốn ăn.
“Hế, anh lại tự mãn nữa rồi.”
Kiều Tâm Duy ngồi dưới đất, đút từng thìa một cho anh ăn: “Ngon không? Sợ nhạt quá nên em bỏ thêm một chút muối.”
“Đây là cháo ngon nhất mà anh từng ăn.”
“Ha ha, miệng ngọt thật, có điều em thích.”
Giang Hạo ăn hết một bát đầy, cơn sốt vẫn còn, vừa đo xong là 38.5 độ, thấp hơn so với hôm trước.
Anh kéo Kiều Tâm Duy lên giường, ôm chặt lấy cô, bả vai và cánh tay cô đều lành lạnh: “Vất vả cho em rồi, cảm ơn.”
Kiều Tâm Duy nằm trong lòng anh làm nũng, híp mắt nói: “Cảm ơn suông là xong rồi? Ít nhất cũng cho em một nụ hôn sâu kiểu Pháp chứ.”
“Sợ lây bệnh cho em”
“Em còn không sợ thì anh sợ cái gì, tới đi anh yêu, muốn hôn.”
Giang Hạo quay đầu đi chỗ khác: “Em đừng nghịch.”
Kiều Tâm Duy bò lên trên người anh, xoay mặt anh lại muốn hôn, Giang Hạo nói: “Kiều Tâm Duy, em còn như vậy anh sẽ không tha cho em đâu.”
“Cái gì?”
Cô nghe không rõ.
Giang Hạo lườm cô, bỗng nhiên hơi dùng sức, đảo lại vị trí, không đợi cô hoàn hồn, anh đã cúi xuống chặn môi cô lại rồi mút vào.
“Anh đáng ghét, không phải bệnh à? Cái dạng này của anh đâu giống bị bệnh?”
“Bị bệnh mà cũng có thể cứng được, đó là đàn ông.”
“Xí, lưu manh thì đừng có viện cớ.”
Giang Hạo cười, “Rốt cuộc là ai lưu manh? Làm cướp mà dám kêu bắt cướp à?”
“Ai da anh có phiền không vậy, muốn thì nhanh lên, em buồn ngủ lắm.”
Anh cúi đầu hôn lên mi tâm của cô, đôi mắt, chóp mũi rồi lại đến môi, anh dịu dàng nói: “Kỳ nguy hiểm của em, không làm, lỡ như trúng số thì làm sao bây giờ, không thể để nòng nọc nhỏ bị bệnh tim mẹ được.”
Anh xoay người xuống, để cô rúc vào lòng: “Ngủ đi, anh không sao rồi, em có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.”
“Được, cùng ngủ.”
*** Không nhớ đã bao lâu rồi không gặp Tiêu Thiên Ái, lần cuối nhìn thấy cô ta là lúc trời còn ấm, cô ta vẫn ngồi trên xe lăn.
Nhưng hôm nay, ở cửa nhà, Kiều Tâm Duy vừa mở ra đã nhìn thấy Tiêu Thiên Ái, cô ta mặc áo vét-tông ngắn màu hồng xanh và váy len ngắn màu đen, đi một đôi ủng tuyết màu nâu đậm, đứng thẳng tắp ở cửa.
Kiều Tâm Duy nhìn ngẩn người, Giang Hạo ở bên trong cũng ngẩn người.
Thoạt nhìn sắc mặt của Tiêu Thiên Ái rất tốt, ăn mặc xinh đẹp trẻ trung, không nhận ra cô ta đã ba mươi.
Cô ta chỉ trang điểm nhẹ, nhìn trông không khác gì thiếu nữ tuổi đôi mươi.
“Tâm Duy, A Hạo, hai người không mời em vào ngồi à?”
Cô ta mỉm cười duyên dáng, nếp nhăn nơi khóe mắt bộc lộ tuổi của cô ta, cho dù cô ta đã cười rất cẩn thận.
Kiều Tâm Duy sửng sốt cả buổi, không rõ cảm giác của mình vào giờ phút này, cô ngắc ngữ nói: “Mời vào.”
Tiêu Thiên Ái đứng lên lại cao hơn cô mười centimet, đôi chân thon dài cân xứng, bước đi ổn định vững vàng, không hề nhìn ra cô ta đã từng bị tuyên bố là tàn tật cả đời.
Không thể không cảm thán, y học hiện giờ cũng quá phát triển.
Trán Giang Hạo đang cột khăn lông ướt, đây là trò đùa dai của Kiều Tâm Duy, mà giờ phút này, nó lại thành lý do để Tiêu Thiên Ái trêu: “Ha ha, Á Hạo, anh đang làm gì thế? Ở nhà không chú ý hình tượng như vậy à?”
Giang Hạo lấy khăn lông xuống, không nói gì, cũng không biết nên nói gì.
Kiều Tâm Duy đóng cửa xong thì đi vào nói: “Anh ấy đang sốt, bắt đầu từ tối hôm qua, đến giờ vẫn chưa hết, tôi bảo đi bệnh viện mà anh ấy cũng không đi.”
Tiểu Thiên Ái nhìn Giang Hạo, thong dong nói: “Anh ấy, vẫn là tính tình ương bướng này, anh cứ sốt là sẽ nhiễm trùng amidan, ăn đồ thanh đạm một chút đi.”
Giang Hạo gật đầu, vẫn im lặng.
Kiều Tâm Duy đứng ở bên cạnh Giang Hạo, đối mặt với Tiểu Thiên Ái, đến bây giờ cô cũng chưa dám tin vào mắt mình: “Cô...
khỏi rồi?”
Tiêu Thiên Ái dạo một vòng: “Khỏi rồi, có thể đi chậm, chạy thì không được.”
“Ha ha ha ha, kỹ thuật của bác sĩ rất tốt.”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy giống như nằm mơ, dù thế nào cũng không ngờ mình còn có thể đứng lên được.”
Tiêu Thiên Ái khẽ cúi đầu, lại hơi kích động nói tiếp: “Ở đây tôi không có người thân, cũng không có bạn bè, người duy nhất có thể coi là bạn cũng chỉ có hai người, hai người không trách tôi qua đường đột chứ? Ha ha, tôi rất vui, muốn tìm bạn bè để chia sẻ niềm vui của mình.”
Giang Hạo thờ ơ, vài sợi tóc ướt trên trán hơi lộn xộn.
Kiều Tâm Duy cười gượng, chỉ có cười gượng mà thôi.
“A Hạo, trước mặt Tấm Duy, em có thể cầu xin anh một việc hay không?”
Tiêu Thiên Ái nhìn Giang Hạo đầy lòng mong mỏi, Giang Hạo không thể bỏ qua: “Em nói đi.”
“Em không muốn ra nước ngoài, em muốn ở lại, đây là quê quán của em, em sẽ không quấy rầy mọi người, em sẽ đến trường dạy nhạc lần trước anh sắp xếp cho em làm giáo viên, dạy bọn trẻ đàn cello, đây cũng là con đường duy nhất để em tự nuôi sống mình, có được không?”
Lúc cô ta nói có được không thì nhìn sang Kiều Tâm Duy, cô ta trực tiếp hỏi Kiều Tâm Duy.
Kiều Tâm Duy không có lời gì để nói, cô kéo ống tay áo của Giang Hạo: “Giang Hạo, cô ấy hỏi anh kia, anh nói đi.”
Đôi mắt như đang cười của Tiêu Thiên Ái thế kia đúng là đáng sợ.
Nếu từ chối, đó không phải là Giang Hạo, Giang Hạo hít sâu một hơi rồi nói: “Được, cần anh liên hệ lại giúp một lần nữa không?”
Tiêu Thiên Ái lắc đầu: “Trước hết em sẽ đến trường hỏi xem còn cần giáo viên dạy đàn cello không, anh đã giúp em quá nhiều rồi, sau này em sẽ dựa vào chính mình.”
Giang Hạo im lặng, căn phòng lập tức yên tĩnh lại, cô ta cũng đã nói như vậy rồi anh còn có thể nói như thế nào được, nhớ đến mệnh lệnh của Thủ trưởng Cận, đây có lẽ là một cơ hội.
“Nghĩ Tết nhất cũng không thể tới tay không, nhưng lại không biết mua gì cho phải.
Trên đường có người bán hoa trong hẻm nhỏ, em thấy chậu hoa nhỏ này rất đẹp, lá cây xanh biếc sáng bóng, em cũng không biết nó tên là gì, tặng cho hai người, hy vọng hai người đừng chê.”
Lúc này Kiều Tâm Duy mới chú ý tới cô ta mang theo quà, ngập ngừng nhận lấy rồi nói: “Không đâu không đâu, cảm ơn nhé.”
“Ha ha, em không còn chuyện gì khác, em rất vui vẻ, em muốn bắt đầu lại một lần nữa, năm nay sẽ là một năm rất tốt, Tâm Duy, A Hạo, em đi đây, hẹn gặp lại.”
Tiêu Thiên Ái nói xong thì đi ngay, họ đờ đẫn nhìn theo cô ta, đến tận cửa đóng lại, Kiều Tâm Duy mới quay sang Giang Hạo nói: “Cô ta có thể bước đi rồi.”
“Ừ, anh nhìn thấy rồi.”
“Sao cô ta tìm được tới nhà chúng ta?”
“Cô ta vốn biết chỗ này.”
“Ý của cô ta là sau này sẽ ở lại Đô Thành sinh sống ư?”
“Chắc vậy.”
“Giang Hạo, ban ngày ban mặt em gặp quỷ?”
“Cô ta là người, không phải quỷ.”
Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, nhìn chậu hoa trong tay, cuối cùng cô phục hồi lại tinh thần: “Cho anh này, cô ta tặng anh mà, em chẳng thèm.”
Cô bất giác rùng mình: “Em đi đổi khăn lông cho anh.”