Thẩm Lộ ngồi ở ghế sau xe nức nở, giờ phút này, rốt cuộc cô ta cũng không kiêu ngạo nổi nữa, giống như một con mèo con bị thương, rúc vào góc run lên bần bật vì sợ hãi và rét lạnh.
Kiều Tâm Duy lẳng lặng khởi động xe, bật máy sưởi lên mức cao nhất.
Mà mắt cô, trước sau vẫn nhìn chằm chằm ở đầu hẻm.
Giang Hạo chạy vào trong ba bốn trăm mét mới nghe thấy tiếng đánh nhau, con hẻm không lớn, dọc theo đường đi đều có dấu vết đánh nhau, hỗn loạn không thôi.
Bị người ta đuổi giết, chắc chắn là Thẩm Đại Hải sẽ bỏ chạy, nhưng nhiều năm qua sống xa hoa lãng phí, nuôi ông ta thành một thân béo mình múp, làm sao chạy trốn cho nổi, chỉ mới có ba bốn trăm mét thôi mà ông ta đã thành thịt mỡ trên thớt gỗ của người ta rồi.
Giằng co không được mấy cái, Thẩm Đại Hải đã thua thảm hại: “Đừng đánh đừng đánh, các người muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ cho hết, năm trăm vạn, một ngàn vạn...
Một trăm triệu...”
Tuy nhiên, mặc kệ Thẩm Đại Hải cầu xin như thế nào, đám côn đồ vẫn nhẹ đánh không bỏ, rất rõ ràng, chúng không đến vì tiền tài mà muốn đòi mạng ông ta.
Thẩm Đại Hải cũng coi như có thể chịu đựng được, mấy chục phút liên tiếp bị gậy gộc vây đánh và tay đấm chân đá, ông ta vẫn còn có thể quỳ trên mặt đất xin tha.
Ông ta đã sớm vỡ đầu chảy máu, đôi tay che kín phần đầu, không phân biệt được là máu ở đâu, một chân của ông ta đã đau đến chết lặng, có thể là đã gãy rồi.
“Các người muốn cái gì...
tôi đồng ý hết, chỉ cần tha mạng cho tôi...”
Ông ta kiên trì không nổi nữa mà ngã xuống đất, cuộn tròn thân mình co giật, giọng nói cũng dần dần trở nên mỏng manh.
Nhưng mà, điều này không hề khiến đám côn đồ dùng tay, mục đích của chúng chính là muốn Thẩm Đại Hải chết.
Trong con hẻm vắng vẻ, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh như băng, tên là đầu sỏ của đám côn đồ giơ con dao bổ tới Thẩm Đại Hải.
Lúc Giang Hạo chạy đến, nhìn thấy cảnh như vậy, tình huống tốt hơn lời của Thẩm Lộ một chút, sáu tên côn đồ che mặt chỉ có một tên cầm dao, những tên khác đều là gậy gộc.
Có thể nhận ra, sáu tên này đều biết đánh đấm, hơn nữa mục đích rõ ràng, không vì giật tiền, cũng không vì cướp sắc, mà chỉ muốn lấy mạng Thẩm Đại Hải.
Tuy nhiên, nói chung là sát thủ thù lại đánh giá cao quá, sáu chọi một mà hơn mười phút vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cả gậy gộc cũng mang ra, đây rõ ràng không phải tổ chức cao cấp gì.
Cho nên anh xông thẳng vào, thừa dịp chúng chưa kịp chuẩn bị, kẹp lấy cổ tay của tên đầu sỏ, hơi dùng sức, con dao đã rơi thẳng xuống đất.
“A a a.”
Tên côn đồ đau đến mức mặt vặn vẹo, Giang Hạo nhân cơ hội đá hai cú lên mặt hắn, tên kia đau đến ngất đi.
Đầu sỏ vừa gục, những tên khác đã sợ hãi, nhưng ở đây là góc chết, chúng không còn chỗ nào để chạy, bắt buộc phải xông lên.
Ra tay với chúng đúng là không thể trở thành đánh nhau, chỉ đơn giản là chịu đánh thôi, Giang Hạo chỉ dùng hai ba đòn là giải quyết được hết thảy.
Anh đạp lên ngực tên đầu sỏ, chất vấn: “Ai sai bọn mày tới?”
“A a, khụ khụ khụ khụ, ai sai chúng tao tới? Không ai cả.”
Giang Hạo thêm sức: “Không nói đúng không, bọn mày cho rằng không nói là xong à?”
Đầu sỏ giở trò mồm mép: “Ui da, mày nói hài thật đấy, chuyện không có lại bắt người ta thừa nhận cái gì? Ông đây dám làm dám chịu, ông không ưa bị tên Thẩm chết tiệt này chèn ép, ông cực khổ làm việc nhưng lão lại giảm biên chế cái gì đó, sa thải ông, bảo ông đây đi uống gió Tây Bắc à?”
Giang Hạo nhíu mày, xem ra chúng có chuẩn bị rồi mới đến, muốn chúng nói thật còn phải tốn thêm ít công sức, anh đá một tên côn đồ: “Đi!”
“Ôi ôi ôi, tạo đầu hàng rồi, mày lại động đến tao nữa là tao có quyền tố cáo mày đó.”
“Vậy có muốn gọi luật sư giúp mày không?”
“Muốn, đương nhiên muốn chứ, còn không phải là đến Cục Cảnh sát uống ly cà phê à, tao vui lòng.”
Mấy câu ngắn gọn này khiến Giang Hạo càng thêm xác định chúng có người chống lưng sau màn.
Một đám công nhân tầng chót bị sa thải, vào Cục Cảnh sát mà thản nhiên như vậy, còn biết phải mời luật sư, chắc chắn là có người dạy và xúi giục.
Giang Hạo không để ý tới bọn chúng nữa, anh chặn ở lối ra duy nhất, không tên nào trốn thoát được, ngược lại anh lo cho Thẩm Đại Hải, đến giờ Thẩm Đại Hải vẫn chưa nói câu nào.
“Thẩm Đại Hải, Thẩm Đại Hải...”
Giang Hạo thăm dò hơi thở, cực kỳ mỏng manh, anh cũng không dám tùy tiện di chuyển Thẩm Đại Hải, cả người ông ta đều là màu, tóc cũng ướt đẫm, quần áo cũng thấm ra một mảng lớn.
Thẩm Đại Hải khe khẽ mở mắt ra, khi nhìn thấy Giang Hạo, ông ta nặng nề thở phào nhẹ nhõm, muốn mở miệng nhưng đã rất yếu nên cử động không theo sai khiến.
“Ông kiên trì một chút, xe cứu thương sắp đến rồi.”
Thẩm Đại Hải nhắm mắt lại, sau đó ngất xỉu.
Không bao lâu, cảnh sát tới, bác sĩ cũng tới.
Ven đường, Kiều Tâm Duy chờ đến mức nôn nóng, cô thấy cảnh sát áp giải một đám côn đồ lên xe, cũng nhìn thấy nhân viên y tế đưa Thẩm Đại Hải vào xe cứu thương, nhưng không thấy Giang Hạo ra ngoài.
“Cô đừng gấp, chắc là Giang Hạo đang giải thích tình hình với cảnh sát.”
Thẩm Lộ không sợ hãi như vậy, vẻ mặt cũng trở nên thản nhiên rất nhiều, cô ta dựa vào ghế sau, từ từ nói: “Kiều Tâm Duy, cô biết người trong giới của chúng tôi, đặc biệt là những cô nàng độc thân hâm mộ có bao nhiêu không?”
Kiều Tâm Duy không quan tâm, sự hâm mộ của họ cũng không phải việc để cô bận lòng: “Tôi có gì tốt mà hâm mộ, cho các cô bị bắt cóc thử xem, cho các cô sống cuộc sống cả ngày lo lắng đề phòng thử xem.”
Thẩm Lộ cười: “Cho dù như vậy, cũng không ngăn được sức quyến rũ của Giang Hạo, tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy, không phải không có nguyên nhân.”
Kiều Tâm Duy cứng họng, đúng vậy, cái cô Thẩm Lộ này từng không màng thân phận, không màng hình tượng gây rối ở tiệc cưới của họ, cô ta thật lòng với Giang Hạo.
“Tôi cũng không có gì phải giấu giếm cô, cũng không có gì mà mất mặt cả.
Tôi tỏ tình ba lần, Giang Hạo từ chối ba lần, câu tàn nhẫn nhất anh ấy nói là, không có cảm giác chính là không có cảm giác, cô chờ tôi cả đời tôi cũng không có cảm giác với cô.”
Đến nay, Thẩm Lộ vẫn không dám tin Giang Hạo sẽ cưới Kiều Tâm Duy không bằng mình về mọi mặt, cô ta nói: “Ba tôi là Thị trường, chú ba tôi là doanh nhân số một số hai ở Đô Thành, xét quyền thế, xét tài năng, tôi đều có thể trợ giúp anh ấy.
Tôi dám nói, không ai có thể sẵn lòng dốc hết tất cả để giúp anh ấy như tôi.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao là có chứ? Ban đầu tôi chỉ cho rằng anh ấy không chịu nổi bác trai bác gái thúc giục kết hôn, nhưng đã hơn một năm qua lại không phải là như vậy, anh ấy rất quan tâm đến cô, đây là chuyện làm chúng tôi rất kinh ngạc.”
Kiều Tâm Duy chỉ nhìn chằm chằm đầu hẻm đang ồn ào, không nói lời nào, cô ta không nhìn thấy vẻ mặt của cô: “Kiều Tâm Duy, tôi nói như vậy thì cô cũng đừng mừng thầm, càng đừng tự mãn, giờ tất cả những gì cô có được đều là vì Giang Hạo, bởi vì anh ấy ưu tú, cô nên tự mình hiểu lấy.”
Kiều Tâm Duy khẽ cười, cuối cùng quay về sau, cô cười hòa nhã với cô ta, nói: “Ngại quá, mặc kệ anh ấy ưu tú bao nhiêu, cũng không làm phiền các người phải lo lắng.”
“Cô...
Kiều Tâm Duy, cô đừng kiêu ngạo.”
Thẩm Lệ thẹn quá thành giận.
“Không, điều tôi muốn nói với cô là, sở dĩ Giang Hạo lựa chọn tối, chính là vì tôi không phải ai hết, tôi không có gì cả, tôi tự biết thân biết phận nên không có lý do để kiêu ngạo, cô đừng hiểu lầm.”
Thẩm Lộ nhìn cô, xét mặt mũi, cô để mặt mộc chỉ có thể gọi là dễ nhìn, xét gia thế, cô không có gia thế gì đáng nói, nhưng mà, loại biểu cảm không kiêu ngạo không xu nịnh này của cô, khiến cô ta hoàn toàn bế tắc.
Lúc này, Giang Hạo đã trở lại, anh đứng cạnh xe, nhàn nhã gõ cửa sổ cạnh ghế lái.
Kiều Tâm Duy quay sang nhìn thấy anh, trái tim rốt cuộc cũng hạ xuống, gương mặt cũng hé vẻ tươi cười, cô mở cửa xuống xe, ôm anh thật chặt.
“Anh đã nói không sao rồi mà, chỉ cần em đứng đó chờ, anh sẽ bình an trở về”
Đây là câu đầu tiên anh nói khi ôm lấy Kiều Tâm Duy, khoảnh khắc đó, Thẩm Lộ dường như hiểu ra, không phải mọi người đều hiểu được đạo lý chờ đợi tại chỗ.
Người nhà họ Thẩm cũng tới, Thị trưởng Thẩm thấy Giang Hạo, ngoại trừ cảm ơn thì cũng chỉ có cảm ơn.
Sau khi Thẩm Lộ làm kiểm tra đơn giản và băng bó thì đi đến Cục Cảnh sát lấy lời khai, Thị trưởng Thảm cũng đi theo, ông ta tức giận nói phải xử lý nghiêm khắc việc này.
Thẩm Lộ bị làm hoảng sợ, lúc đi hai chân vẫn còn run, vẫn cứ níu lấy cánh tay của ba mình.
“Chúng ta có cần đi theo không?”
Kiều Tâm Duy hỏi.
“Không cần, nên nói gì anh đều đã nói rõ với đội trưởng rồi, tiếp đó là việc của cảnh sát, chúng ta về nhà thôi.”
Đang chuẩn bị lên xe về nhà, di động của Giang Hạo lại vang lên, màn hình hiện người gọi lại là Thẩm Đại Hải: “Alo?”
Người nói chuyện là bác sĩ trên xe cứu thương, “Chào Thủ trưởng Giang, người bị thương đã tỉnh lại, ông ấy bảo có chuyện rất quan trọng cần phải lập tức nói cho anh biết, muốn anh cùng đến bệnh viện.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Giang Hạo áy náy nói: “Đến bệnh viện trước đã, không biết Thẩm Đại Hải muốn nói gì với anh.”
Kiều Tâm Duy phấn chấn, hài hước nói: “Không phải ông ta muốn nói cho anh biết mật mã két sắt đấy chứ?”
Cô vui mừng đến mức nhảy lên, thật sự muốn vỗ tay cho sự thông minh tài trí của mình: “Ha ha, người nghe có phần, đi thôi đi thôi.”
Giang Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, cũng chỉ có cô mới có thể coi chuyện phiền phức thành chuyện thú vị thôi: “Này, em vẫn lái xe à? Hay là để anh lái đi, vận tốc ba mươi cây số một giờ thì tới khi nào mới có thể đến bệnh viện đây?”
Kiều Tâm Duy ngồi thẳng vào ghế lái, vỗ ngực nói: “Nhanh lên xe đi, có tiền để lấy thì không chạy ba mươi đâu, tám mươi được không?”
Tới bệnh viện, Thẩm Đại Hải đã được đẩy vào cấp cứu, có lẽ trong thời gian ngắn cũng không thể ra được.
Khi họ đang chờ ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau thì nhìn thấy các bà vợ”
của Thẩm Đại Hải nóng lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện, một đám ăn mặc lồng lộn, tối đêm tối hôm lại còn đeo kính râm.
Kiều Tâm Duy đếm sơ sơ, xòe bàn tay ra hiệu với Giang Hạo, dùng khẩu hình nói: “Ôi trời, Thẩm Đại Hải có năm bà vợ?”
“Suyt...”
Giang Hạo đặt ngón trỏ trên môi, ám chỉ cô đừng nói gì.
Ba người đàn bà thành một vở kịch, huống chi giờ là năm người đàn bà, người này thì khoe cái túi hàng hiệu, người kia thì khoe nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu trên tay, ngắm tới nghía lui đều là giấu giếm ánh lửa, chạm vào là nổ ngay.
Các y tá trực đêm thường xuyên nhìn về phía này, ngầm bàn luận người đang được cấp cứu có địa vị gì.
Giang Hạo và Kiều Tâm Duy thờ ơ lạnh nhạt, kẻ có tiền cũng chưa chắc sống được thoải mái, mạng của Thẩm Đại Hải đang ngàn cân treo sợi tóc, nhưng những bà vợ của ông ta lại còn ganh đua đấu đá với nhau.
Nếu ông ta thật sự trút hơi thở về trời, không chừng mấy người đàn bà này còn chạy nhanh hơn người khác.