Về vấn đề này, Trương Viễn phải suy nghĩ cẩn thận một lát.
Là một luật sư, tư duy của anh rất rõ ràng, anh nói: “Thật ra tôi cảm thấy dẫn Tiểu Chi về nhà gặp ba mẹ bây giờ hơi sớm, không phải là tôi không muốn.
Tôi và Tiểu Chi chỉ mới bắt đầu hẹn hò, đều cùng lấy kết hôn làm mục đích, tôi rất hài lòng với Tiểu Chi.”
Trong phòng, ngoài tiếng tạo không khí ca hát thì chỉ văng vẳng giọng nói của Trương Viễn, các cô đều đang lắng nghe lời anh nói.
“Tôi nghĩ là cần khoảng một hai tháng để Tiểu Chi kiểm tra tôi, nếu cô ấy cảm thấy sẵn sàng, tôi cũng sẵn lòng dẫn cô ấy về nhà.
Về phía ba mẹ, tôi dám cược họ là mẫu cha mẹ thời hiện đại, sẽ không can thiệp vào lựa chọn của tôi, người tôi hài lòng, chắc chắn họ cũng vừa ý.”
Kiều Tâm Duy là người từng trải.
Cô hỏi cắc cớ: “Tình trạng gia đình anh thế nào?”
Đặng Tiểu Chi cảm thấy hỏi về điều này quá thực tế, cô kéo Kiều Tâm Duy để ngăn bạn mình lại.
Kiều Tâm Duy nói: “Tiểu Chi, cậu đừng làm phiền nữa.
Trương Viễn, anh đừng để ý đến sự trực tiếp của tôi.
Chuyện của tôi và Giang Hạo hẳn mọi người đều biết, nhà tôi và nhà anh ấy không chỉ chênh lệch nhau một chút xíu, mặc dù không có mâu thuẫn lớn, nhưng không ở trong hoàn cảnh của tôi thì mọi người không biết bên trong như thế nào, chỉ có tôi là người rõ nhất.
Nếu đã quyết định kết hôn, vậy nó không phải là chuyện của hai người, mà là cả hai bên gia đình, hai người nên hiểu nhau một chút thì hơn.”
Kiều Tâm Duy nhìn Tiểu Chi rồi nói: “Nhà Tiểu Chi là gia đình ba người bình thường, ba mẹ là người làm công ăn lương, không quyền không thể, nhưng thiện lương thuần phác.”
Trương Viễn ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói: “Ba tôi là công chức, mẹ tôi kinh doanh rượu vang, gia cảnh cũng khá giả, đương nhiên không thể so với gia cảnh của Giang Hạo, nhưng tốt hơn những gia đình bình thường.
Không cần lo về vấn đề nhà ở và xe cộ, vì chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Mẹ tôi chỉ chờ tôi dắt cô dâu về thì vào ở luôn.
Mẹ tôi thường nói, bà không muốn quan tâm chuyện của hai vợ chồng trẻ, sau này sẽ tách ra ở riêng, có việc gì thì hỏi ý kiến là được.”
Đã nói đến tận vấn đề này, mọi người cũng an tâm phần nào, Kiều Tâm Duy cười cười nói: “Trương Viễn, vậy anh cũng hơi khiêm tốn rồi, nhà anh tốt hơn những gia đình bình thường khác nhiều.
Tiểu Chi chưa từng nhờ tôi thăm dò gia cảnh của anh thông qua Giang Hạo, điều này chứng minh cô ấy chỉ coi trọng anh, chứ không phải tiến của anh.”
Trương Viễn khẽ gật đầu: “Tôi biết, hai người còn vấn đề gì muốn hỏi nữa không?”
“Tôi hết rồi, đại loại như đêm nay anh có dẫn Tiểu Chi về nhà hay không thì tôi chẳng có hứng thú, ha ha.”
Tiểu Chi nói: “Lần sau hẹn Giang Hạo thì cậu chờ đấy.
Sau này A Nặc dẫn bạn trai đến, cậu cũng chờ đây, mình sẽ báo thù.”
Kiều Tâm Duy cười: “Ha ha, cậu thấy Giang Hạo là người dễ hỏi hả, ha ha ha ha, A Nặc, cậu thì sao?”
A Nặc cười để tiện hỏi: “Để mình hỏi vấn đề cuối cùng, Trương Viễn, đêm nay anh có dám đưa Tiểu Chi về nhà không? Ha ha ha ha.”
Tiểu Chi muốn phát điên lên: “Lưu Kim Nặc, cậu cậu cậu, cậu đừng chạy.”
A Nặc chạy khắp phòng, Tiểu Chi đuổi theo sau.
Tầm mười giờ thì tan cuộc, ngày mai mọi người còn phải đi làm, không thể chơi đến khuya được.
A Nặc và Kiều Tâm Duy kết bạn đón xe về nhà.
Trương Viên uống rượu nên không thể lái xe, anh và Tiểu Chi cũng đang gọi xe Ở hàng ghế sau của xe taxi, Tiểu Chi dựa vào vai Trương Viễn.
Trương Viễn nắm tay cô không chịu buông ra, anh nhích lại gần và nói khẽ vào tại cô: “Có thể không về nhà đêm nay à?”
Tiểu Chi đỏ bừng mặt, cô uống rượu, cũng động tình rồi: “Em đã nói với ba là gần về đến nhà rồi.”
Mới hẹn hò được ba ngày đã quan hệ với nhau, cô cảm thấy quá nhanh, mặc dù cũng rất muốn.
Trương Viễn thở dài, gật đầu nói: “Ừ, anh hiểu.
Hôm nay rốt cuộc anh cũng biết bộ dạng điên lên của phụ nữ ra sao rồi.
Có thể nhận ra, các cô ấy thật lòng muốn tốt cho em, là những người bạn rất đáng giá để kết giao cả đời.”
“Ha ha, cảm ơn anh đã chứng nhận bạn bè của em.
Em còn tưởng họ hù anh sợ chứ.”
Nhớ đến tình cảnh bị hỏi dồn dập vừa rồi, Trương Viễn không nhịn được bật cười: “Đúng là rất đáng sợ, nhưng anh cảm thấy yêu em hơn, em chân thành hơn mấy cô gái đó nhiều.”
“Hả?”
Tiểu Chi trợn tròn mắt nhìn anh, bỗng nhiên cô hiểu ra “mấy cô gái”
mà anh nói là ai.
Cô hỏi: “Sao thế? Anh bị mấy cô bạn gái trước chỉnh à?”
Trương Viễn lại kim không được bật cười: “Ha ha ha, Tiểu Chi, em đáng yêu quá.
Nếu em bằng lòng nghe, hôm nay anh sẽ kể cho em tất cả.”
“Mặc dù em không ngại quá khứ của anh, nhưng anh tự nguyện nói thì em vẫn chấp nhận nghe.”
Trương Viễn ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cố ngấu nghiến: “Ngày mai anh rảnh, không bằng hẹn vào ngày mai?”
Đặng Tiểu Chi cười đến không khép được miệng, ngớ ngẩn hỏi: “Ban đêm à? Ha ha ha.”
“Em nói thử xem? Ban ngày là thời gian làm việc, không thích hợp nói chuyện yêu đương.”
“Ha ha ha ha, vậy cứ quyết định thể đi.”
Anh chàng lái xe thỉnh thoảng lại liếc nhìn kính chiếu hậu, đôi này đặc biệt thật đấy.
* Buổi giao lưu y học của bác sĩ Lưu được các bệnh viện lớn ở Hong Kong nhiệt liệt hoan nghênh, trong khi đó Tiêu Thiên Ái được xem là kỳ tích của giới giải phẫu xương khớp toàn thế giới.
Cô ta đứng ở đó, tự nhiên đi qua đi lại trước mặt mọi người, đây là một hình ảnh rất thuyết phục.
Tới giữa chương trình rồi, Giang Hạo mới đi vào.
Anh nhìn thấy khoảnh khắc Tiêu Thiên Ái đi ra sân khấu, cả hội trường đều tự động vỗ tay vang dội.
Những người này đều là chuyên gia có tiếng trong giới y học.
Anh tìm một góc ngồi xuống, yên lặng chờ.
Buổi giao lưu kết thúc, Tiêu Thiên Ái từ tốn đi đến phía sau.
Cô ta tươi cười nói: “A Hạo, anh đến chờ em đúng không? Anh vừa đến là em thấy ngay.”
Giang Hạo cho tay vào túi, lạnh nhạt nói: “Anh tiện đường đi qua.”
Tiêu Thiên Ái cười thành tiếng, vạch trần anh ngay lập tức: “Anh bận rộn như thể mà còn tiện đường à? Ha ha, A Hạo, em rất vui khi anh cố ý qua đây gặp em.”
Giang Hạo quay mặt sang chỗ khác, anh không biết phải nhìn đi đâu mới ổn: “Khụ khụ, anh làm xong việc, cũng không có chuyện gì làm, không phải em muốn đi dạo một vòng à, đúng lúc anh cũng không bận gì.”
“Ừ ừ, anh đừng giải thích, ý tốt của anh em hiểu mà.”
Tiểu Thiên Ái kéo cánh tay, lôi anh đi: “Đi, có anh ở bên cạnh, em càng yên tâm hơn.
Anh nhớ không, trước đây chúng ta đã từng tới Hong Kong.
Nhưng Hong Kong phát triển nhanh quá, em không nhớ đường nữa rồi, may là có anh ở đây.”
Giang Hạo phải kìm nén rất nhiều mới có thể ngăn ý nghĩ rút tay về của mình.
Anh liên tục nhắc nhở mình, đây là nhiệm vụ, vai diễn của anh là Giang Hạo, cứ tưởng tượng như anh đang diễn vai con chuột khi đang nằm vùng vậy.
*** Tiếu Mật theo đuổi Cố Vinh Sâm cuồng nhiệt, cô nàng vẫn luôn tin tưởng câu nói “nam truy nữ cách một ngọn núi, nữ truy nam cách một tấm vải mỏng”
Đồng thời cũng tin tưởng vững chắc rằng lí do cô độc thân lâu như vậy là bởi vì không có đối tượng để ý, bây giờ thì đối tượng đã xuất hiện rối.
Nhưng Cố Vinh Sâm vẫn giữ vẻ khách sáo với Tiểu Mật.
Sau khi từ chối thẳng thừng lời mời của cô vài lần, anh ta chuyển sang trốn tránh triệt để, ngay cả văn phòng cũng không đến nữa.
“Này, hôm nay Tổng giám đốc Cố lại không đến phòng làm việc à?”
“Ừ, anh ấy nói phải đến giám sát thi công trong khoảng thời gian này.”
“Aiz, ai chẳng biết Tổng giám đốc Cổ đang trốn cô nàng kia chứ, không thì làm sao đang yên đang lành lại chạy đến công trường đứng ngơ ngác thay vì ngồi thảnh thơi ở văn phòng chứ.”
Nghe nhóm bà tám xì xào, Tiểu Mật oán giận vô cùng.
Cô vỗ bàn đứng lên nói: “Nói xấu sau lưng có gì hay chứ, có gì thì nói ngay trước mặt tôi này, đừng có mà rụt rè!”
Người xì xào bàn tán là nhân viên của Vạn Đạt, cũng là cấp dưới của Cố Vinh Sâm.
Cố Vinh Sâm không ở đây nên tự nhiên các cô gái đó sẽ có cớ lười biếng hơn.
“Nghe đi nghe đi nghe đi, phụ nữ gì mà hung hãn, hèn gì Tổng giám đốc Cố bị hù cho chạy mất.”
Câu nói này đơn giản là một cây đao bổ xuống, khiến Tiểu Mật vốn đang tức giận lại bị đâm cho một nhát phun máu: “Phan Tuệ, tôi biết cô cũng lâu rồi, ai mà không biết cứ cách hai ba ngày cô lại xum xoe trước mặt Tổng giám đốc Cô, loại bà tám như cô, Tổng giám đốc Cố né còn không kịp!”
Phan Tuệ không phải là người dễ chọc, sao cô ta có thể thừa nhận việc mình yêu thầm Cố Vinh Sâm chứ? Nhưng dù cô ta không thừa nhận thì những người khác vẫn nhận ra.
Cô ta kích động, cãi lại: “Tôi báo cáo tiến triển cho Tổng giám đốc Cổ mà cũng sai hả? Anh ấy là sếp của tôi, tôi tìm anh ấy bàn chuyện cũng sai hả? Cô đấy, sao không soi gương nhìn khuôn mặt yêu quái của mình đi.
Muốn theo đuổi ai đó cũng nên tự xem mình nặng nhẹ bao nhiêu chứ.”
Tiểu Mật tức giận, vén ống tay áo lên đi về phía bàn của Phan Tuệ.
Thấy hai người chuẩn bị cãi vã, Kiều Tâm Duy vội ngắn Tiểu Mật lại: “Được rồi được rồi, mọi người nói bớt vài lời đi thôi.”
Trong văn phòng chia thành hai phe, hợp tác đối ngoại thì khăng khít, nhưng khi đối nội, chắc chắn sẽ chỉ chơi với bên của mình.
Những đồng nghiệp khác nhao nhao ngẩng lên xem trò hay, người rảnh rỗi thì khuyên vài câu, đều là mấy lời đại loại như “có cần giúp đỡ gì không”
Phan Tuệ thấy Tiểu Mật muốn vọt đến thì khiêu khích nói: “Đến đây đến đây, tôi thấy cô không hợp mắt từ lâu rồi, suốt ngày quấn lấy Tổng giám đốc Cổ nói này nói nọ, cô không thấy Tổng giám đốc Cố phiền à, cô không tự lượng sức mình, có chuyện gì thì cứ tìm Tổng giám đốc Nguyên của cô ấy.”
Tế bào toàn thân của Tiểu Mật sôi trào, cô đẩy mạnh Kiều Tâm Duy ra, như bị đốt lửa đi đến chỗ Phan Tuệ, vừa đến gần đã nắm tóc Phan Tuệ giật.
Phan Tuệ cũng không phải kẻ dễ chọc.
Cô ta tát Tiếu Mật một cái, sau đó đẩy Tiểu Mật ra, còn dùng móng tay cào vài cái.
Tiểu Mật làm sao chịu thua kém được, cô trân trọng khuôn mặt của mình nhất.
Cô há miệng, liều mạng cắn tay Phan Tuệ, cắn vào chỗ chết, cũng không chịu thả tóc ra.
Thấy hai người này đánh nhau thật, mọi người vội vã chạy đến.
Phan Tuệ là một cô gái khá nhỏ nhắn xinh xắn, trong khi đó Tiểu Mật lại cao hơn cô ta rất nhiều.
Cô ta bị đau nên gào lên, Tiểu Mật thừa cơ đè cô ta xuống đất, ngay lập tức chiếm thế thượng phong.
Một tay Tiêu Mật nắm chặt tóc Phan Tuệ, còn tay khác thì đánh liên tục vào mặt của cô ta.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
“Đừng đánh nhau, có chuyện gì thì nói với nhau là được rồi.”
“Ai u mẹ ơi, chuyện gì xảy ra vậy, đừng đánh nhau nữa!”
Các đồng nghiệp nhao nhao khuyên can, một vài đồng nghiệp nam đi đến kéo Tiểu Mật ra.
“Đừng ai cản tôi, hôm nay tôi phải dạy dỗ cô ta một trận, trong phòng này cô là đứa nhiều chuyện nhất, không liên quan đến mình mà cũng mở miệng nói vớ va vớ vẩn được.
Mặt mày thì không đẹp cũng thôi đi, nhưng nhân cách không tốt thì phải làm sao đây?!”
Phan Tuệ cũng là người mồm mép lợi hại, nhưng dù quyết tâm đến mấy thì cô ta cũng không xen mồm vào được, bởi vì cô ta bị đè xuống không thể động đậy.
Nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ bên ngoài, Nguyễn Tân đi ra, thấy vậy thì anh quát: “Làm gì vậy, không muốn đi làm nữa à?”