“Người khác thích cô ấy thì tôi phải thích à? Cô ấy diễn phim hát hay làm MC tốt thì liên quan gì tôi? Tôi không muốn nửa kia của tôi luôn xuất hiện trên báo, không muốn mọi người nhớ vợ mình, điều đó rất đáng sợ. Kỷ Bân Bân chỉ thích hợp nhìn từ xa, cho dù chỉ là poster của cô ấy, cô hiểu chưa?”
Kiều Tâm Duy hiểu như không hiểu, gật đầu, nói thế thì2quan hệ của Kỷ Bân Bân và Cổ Vinh Sâm không có gì đặc thù.
Cô mừng vì Cố Vinh Sâm không biết ý đồ của cô, cảm thấy suy nghĩ của anh ta khá giống suy nghĩ của đàn ông bình thường, còn chuyện được sao nữ thích thì đâu có sai?
Bên kia, Giang Hạo đi theo sau Kỷ Thâm và Kỷ Bân Bân, cửa sau nhà hàng có mấy chiếc taxi trống, họ lên hai chiếc taxi. “Tài5xế, đi theo xe phía trước.” Tài xế liếc nhìn Giang Hạo qua gương chiếu hậu, nói: “Chàng trai, đi bắt kẻ thống dâm à?”
Giang Hạo đen mặt. Tài xế phấn khích, ấn nút tính giờ, theo sát chiếc xe phía trước, còn kiên định nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ để ý chiếc xe kia cho cậu, tài xế kia là bạn tôi, nếu như cậu muốn thì tôi sẽ giúp cậu nghe thử họ nói gì.”
“Không cần.”6Tài xế lại nhìn anh một cái nữa: “Tâm trạng của cậu không tốt là đúng rồi, gặp phải loại chuyện này thì ai có thể có tâm trạng tốt đây. Nhưng mà cậu em, người phụ nữ cắm sừng cậu chắc chắn không thể chấp nhận được, bắt được phải cho cô ta một trận ra trò.”
Giang Hạo không kiên nhẫn nói: “Không phải như anh nghĩ đâu.” “Ha ha, cậu đừng có không thừa nhận, tôi lái5xe taxi nhiều năm như vậy, nhìn người rất chuẩn, bắt gian theo dõi bồ nhí gì đó, tôi cũng thường gặp mà. Nhưng tôi thấy tướng mạo cậu không tồi, thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu vợ, vẫn nên suy nghĩ thoáng một chút.”
Giang Hạo hít sâu một hơi, càng phản ứng thì ông ấy càng hăng hái, dứt khoát im lặng không nói còn hơn.
Vẫn là chiêu này có hiệu quả, tài xế cũng không nói3nữa, chuyên tâm đi theo xe taxi phía trước.
Xe taxi lái vào một chung cư cao cấp, chỉ có người ở trong mới có thể vào, Giang Hạo bị chặn bên ngoài. “Chàng trai, không đi cùng được nữa rồi, chuyện kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính cậu thôi.” Giang Hạo nhìn ra ngoài, đây là chỗ Kỷ Bân Bân ở, ở tình huống này nếu cô ta trở về nhà thì chắc là sẽ không có chuyện gì. Anh nghĩ, Kỷ Thâm tốt xấu cũng là quan chức của quân đội, sẽ không để Kỷ Bân Bân làm chuyện xằng bậy.
“Chàng trai, bằng không tôi bảo anh em kia của tôi thấm thính giúp cậu cụ thể là họ tới đâu nhé?”
Giang Hạo đưa tiền cho tài xế: “Không cần, tôi xuống xe ở đây.” Tài xế vừa trả tiền thừa, vừa cười cười nói: “H, cậu lạ thật, tôi lại chẳng ăn vạ, cậu còn sợ tôi lừa bịp tống tiền cậu à? Tôi có lòng tốt muốn giúp cậu mà.”
Giang Hạo rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: “Người phụ nữ kia không phải vợ của tôi, anh hiểu lầm rồi, không cần trả tiền lại.” Anh không muốn giải thích nhiều thêm nữa với tài xế, xuống xe luôn. “Haiz..” Tài xế nhìn của xe đã đóng, lẩm bẩm: “Thằng nhãi này buồn cười, bị cắm sừng còn sĩ diện như vậy, cô gái kia không phải vì cậu, chẳng lẽ lại là người đàn ông kia...” Tài xế bừng tỉnh, vỗ đùi nói: “Ôi chao má ơi, hóa ra là một cậu gay, tôi nói thảo nào cậu ta lại đẹp như vậy chứ.” Giang Hạo xuống xe tránh ở chỗ tối, Kỷ Bân Bân lăn qua lộn lại thế này đoán rằng cũng sẽ không gây rắc rối gì nữa, người anh chờ là Kỷ Thâm. Không lâu sau, Kỷ Thâm bước ra, anh ta đứng ở cửa tiểu khu chuẩn bị bắt xe về khách sạn. Giang Hạo đột nhiên xuất hiện từ chỗ tối, vươn tay vỗ lên vai anh ta: “Kỷ Thâm.”
Kỷ Thâm hoảng sợ, quay lại thấy người tới thì càng hoảng sợ hơn: “Thủ trưởng Giang?” Giang Hạo không hề khách sáo nắm cổ áo sau kéo tuột anh ta đến bên cạnh cây: “Nói chuyện nào, tình hình của Kỷ Bân Bân thể nào?!”
Kỷ Thâm hít sâu một hơi, suy nghĩ của anh ta đờ ra một lúc, cuối cùng rốt cục là lý trí chiến thắng tình thân, anh ta bất đắc dĩ nói: “Thủ trưởng Giang, tôi biết anh đang điều tra vụ án buôn lậu thuốc phiện, nhưng Bân Bân không thể buôn lậu thuốc phiện được. Đây là lần thứ hai con bé cắn thuốc, là thuốc lắc, không phải heroin, nó chỉ ham chơi, tò mò, không hiểu chuyện, không có gì khác đâu.”
Tay Giang Hạo hơi dùng sức, ghì chặt sau cổ anh ta, chất vấn: “Kỷ Thâm, đây gọi là bao che cậu có biết không, cậu làm ngơ pháp chế của quốc gia, cậu cũng hại chính mình và Kỷ Bân Bân thôi có hiểu không?” “Tôi biết, tôi cũng khó xử mà, nhưng con bé là em họ tôi, tôi thật sự không đành lòng hủy hoại nó, tôi muốn cho nó một cơ hội, nó cũng bảo đảm về sau không chạm vào những thứ kia nữa. Thủ trưởng Giang, hôm nay để anh bắt gặp, anh xử lý tôi như thế nào tôi cũng nhận”.
Giang Hạo lỏng tay buông anh ta ra, nói: “Tôi hỏi cậu vài chuyện, cậu không được có bất kỳ điều gì giấu giếm.”
Kỷ Thâm gật đầu: “Đương nhiên, anh muốn biết gì thì cứ việc hỏi, tôi biết thì sẽ nói hết.” “Trong nhà Kỷ Bân Bân còn thuốc lắc không?”
Kỷ Thâm thành thật nói: “Có một bọc nhỏ, khoảng hai mươi mấy viên, tôi đã ném hết vào bồn cầu xả đi rồi, nếu con bé có ý định muốn lừa tôi cũng sẽ không tự chủ động lấy ra đâu.”
Giang Hạo nhíu mày: “Ai cho cô ta?”
“Nó nói là bạn quen ở hộp đêm, tôi ép hỏi nó là ai tên là gì thì nó nói chỉ biết người đó tên Tiểu Nam, cái loại này cũng không coi là bạn bè gì, bình thường nó rất bận nên cũng không liên lạc, chỉ gặp ở hộp đêm vài lần.”
Tiểu Nam? Trợ lý trước kia của Tiêu Thiên Ái, cũng tên Tiểu Nam. Giang Hạo nhớ rất rõ cô gái trẻ mắt ngọc mày ngài đó, chăm chỉ, thực tế, thoạt nhìn còn ngây thơ nữa. Nhưng mà, từ sau khi Tiểu Thiên Ái phá sản, không phải Tiểu Nam đã về Anh rồi sao? Anh từng nghe Tiểu Thiên Ái nhắc đến, nói Tiểu Nam có bạn trai đã quen nhiều năm ở Anh, trở về để kết hôn. Hy vọng chỉ là cùng tên thôi mà thôi, anh nghĩ. “Hộp đêm nào?”
“Vị Hồ.”
“Tiểu Nam kia làm việc ở đó hay là sao?”
Kỷ Thâm lắc đầu: “Tôi cũng hỏi, nhưng Bân Bân nói nó cũng không biết, cũng không phải bạn bè quen thuộc cho lắm, cả số điện thoại cũng không có.”
Giang Hạo cảnh cáo: “Về sau nếu Kỷ Bân Bân có nói cho câu chuyện gì, cậu phải đến nói lại với tôi.”
“Được.” Kỷ Thâm không yên tâm, truy hỏi: “Thủ trưởng Giang, theo tình hình này, có phải anh sẽ cử người theo dõi Bân Bân không?” “Cậu muốn nghe ngóng cái gì?”
“Không dám, tôi chỉ lo lắng cho Bân Bân, nghệ sĩ dùng ma túy trong giới giải trí không ít, chỉ là không bị phát hiện mà thôi. Bân Bân cũng có sự khó xử của con bé, tôi hy vọng anh có thể cho nó thêm một cơ hội.” “Kỷ Thâm, lời này không nên do cậu nói, Kỷ Bân Bân dùng ma túy, đó là phạm pháp, mặc kệ tội lớn hay nhỏ vẫn là phạm pháp, cậu dung túng bao che cô ta như vậy chỉ hại cô ta thôi.”
Kỷ Thâm cúi đầu, anh ta không có lý do để cãi lại, Giang Hạo thở dài và nói: “Cậu cũng đừng thăm dò cảnh sát định làm thế nào nữa, tôi cũng không biết họ sẽ xử lý như thế nào, nhưng có một việc, nếu Kỷ Bân Bân lại lộ ra chuyện gì có liên quan với cậu, cậu phải nói cho tôi biết trước tiên.”
“Được.”
“Tôi không phải nhân viên chấp pháp, không có quyền can thiệp vào hành vi dùng thuốc của Kỷ Bân Bân, chuyện hôm nay, tôi coi như chưa từng xảy ra.” Kỷ Thâm rất cảm kích: “Cảm ơn Thủ trưởng Giang.”
“Không cần cảm ơn tôi, tốt nhất là mấy ngày nay cậu giám sát Kỷ Bân Bân chặt chẽ một chút, nếu cô ta nghiện ma túy lại thì sao?”
“Không thể nào, con bé nói nó không nghiện ma túy.”
Giang Hạo nhắc nhở: “Ở nhà cô ta giấu hơn hai mươi viên thuốc lắc, số lượng này không nhỏ, nếu thật sự là lần thứ hai cô ta cắn thuốc mà lại không bị nghiện ma túy thì giấu nhiều như vậy làm gì?”
Kỷ Thâm không còn lời nào để nói.
“Nếu cơn nghiện của cô ta tái lại, trong nhà lại không còn giấu hàng, ắt phải ra ngoài tìm Tiểu Nam kia. Kỷ Thâm, tôi khuyên cậu, bây giờ cách tốt nhất chính là phối hợp với cảnh sát.” Kỷ Thâm do dự nói: “Thủ trưởng Giang, để tôi suy xét thật kỹ được không, tôi cảm thấy Bân Bân sẽ không lừa tôi.” “Cô ta có lừa cậu hay không thì chỉ có thể để thời gian chứng minh, cậu nên làm như thế nào thì hãy suy xét rõ ràng rồi quyết định, đề nghị của tôi chính là như thế” Giang Hạo nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về khách sạn lấy xe, cậu thì sao?”
“Tôi cũng cần về khách sạn, đoán chừng ba tôi vẫn đang đợi câu trả lời của tôi.”
“Ừ, kể lại rõ ràng cho ba cậu, cậu nghe thử xem ông ấy nói như thế nào, tôi nghĩ ý kiến của ông cụ chắc chắn cũng giống với tôi.” Giang Hạo đi tới vỗ vai Kỷ Thâm, nói: “Cho tới nay tôi vẫn rất chú ý đến cậu, hy vọng cậu đừng vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn.”
Kỷ Thâm gật gật đầu, nghiêm túc tự ngẫm lời Giang Hạo nói. Mấy ngày sau, Kỷ Bân Bân tổ chức họp mặt fan hâm mộ ở khán đài lộ thiên của quảng trường Thế Kỷ, quảng trường to như vậy ước chừng chứa được ba đến năm ngàn người, chen chúc chật như nêm cối. Trước khán đài, hàng chục camera từ nhiều hãng truyền thông nhắm vào ngôi sao lớn này, nắm bắt mỗi một biểu hiện và mỗi một chuyển động của cô ta.
“Chào mọi người, tôi là Kỷ Bân Bân.” Tiếng hét chói tai của fan dưới sân khấu vang lên hết đợt này đến đợt khác.
“Nghe nói hôm nay có những người hâm mộ từ Thâm Quyến tới, cũng có từ Phúc Châu tới, tôi ở đây để cảm ơn mọi người đã không ngại đường xa đến tham gia buổi họp mặt fan hâm mộ của tôi, không lâu sau sẽ là nhạc hội hàng đầu được tổ chức ở sân vận động Đô Thành mười nghìn người, hy vọng lúc đó mọi người cũng đến ủng hộ.”
Các fan lại hò hét chói tai, đợt sau cao hơn đợt trước. Xuân về hoa nở, ánh mặt trời xán lạn, gió xuân ấm áp, âm nhạc vang lên, Kỷ Bân Bân cầm micro vững vàng hát, cùng với tiếng cổ vũ dưới sân khấu, máy thổi bong bóng tự động ở hai bên khán đài liên lục phun bong bóng ra.
Dưới ánh mặt trời, hết thảy đều xa hoa lộng lẫy. Đúng lúc này, chuyện khiến người ta không ngờ nhất đã xảy ra, tiếng hát của Kỷ Bân Bân đột nhiên im bặt, cô ta bước hụt, biến mất trên sân khấu. Sân khấu cao khoảng một mét, Kỷ Bân Bân cắm đầu ngã xuống.
Các fan gần như phát điên. Dưới sự giúp đỡ của các nhân viên công tác, cuối cùng Kỷ Bân Bân được khiêng bằng bằng-ca đến phòng nghỉ, nhưng mà mọi người đều sợ ngây người, trừ vết thương ở đầu gối và trên trán, Kỷ Bân Bân còn sùi bọt mép, mắt trừng trừng.
Nhân viên báo cảnh sát, nhanh chóng giải tán fan bên ngoài, không ai dám động vào Kỷ Bân Bân nữa, một giây trước cô ta vẫn là trắng được vây quanh, giây sau lại nằm ở đó không còn hơi thở.
Qua chẩn đoán bước đầu, Kỷ Bân Bân chết đột ngột là do tiêm thuốc phiện quá liều, trên cánh tay được ống tay áo che lại có một dấu vết máu, chung quanh ven là một vết bầm lớn.