“Ha ha ha, nếu anh nỡ thì ném đi.”
A Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm lanh lợi của cô, Giang Hạo cũng bó tay, cô làm nũng là anh không thể chống lại nhất:2“Em đó, bảo anh phải làm thế nào với em mới được đây?”
“Bỏ qua chuyện này đi.”
Giang Hạo cười, quay lại nhấc cô lên, chạy hai bước tới rào chắn bên cầu, làm5tư thế muốn ném cô xuống. “Á, á!” Kiều Tâm Duy sợ tới mức kêu lên, vừa cười vừa ôm sát cổ anh: “Anh định làm thật đấy à?” Giang Hạo chống trán6mình lên trán của cô, mổ nhẹ môi cô rồi nói: “Nhìn em đi, mới một chút đã giơ tay chịu trói rồi, có tiền đồ không hả?”
“Em phải có nhiều tiền đồ5như vậy làm gì, anh có tiền đồ là được rồi, chờ anh có tiền đồ rồi, em sẽ ngủ đến từ tỉnh, đếm tiền đến mỏi cả tay, ở nhà làm sâu3gạo, cuộc sống của sâu gạo tốt đẹp cỡ nào chứ.” “Vậy được, bây giờ em có thể làm sâu gạo ngay, về nhà viết đơn từ chức đi.”
“Hế, đúng là anh rất kiêu ngạo nhỉ, cảm thấy mình có tiền đồ rồi hả?”
Giang Hạo cười nói: “Em gọi anh là cái gì?” Anh lại làm từ thể muốn ném cô xuống, nửa vui đùa nửa cảnh cáo nhắc lại: “Em gọi anh là cái gì? Có dám lặp lại một lần nữa hay không?”
Kiều Tâm Duy ôm sát cổ anh, hai chân cũng kẹp chặt lại: “Không có không có, ông xã em sai rồi, đừng ném em xuống, em không biết bơi.” Thời tiết ẩm lên, hiếm khi không có sương mù, buổi sáng sớm đẹp trời như vậy, người ra ngoài khá nhiều. Rất nhiều người đi ngang qua nhìn thấy hai người vui đùa ầm ĩ ở bên này, đều không khỏi quay đầu nhìn lại.
Kiều Tâm Duy hơi ngượng ngùng: “Để em xuống nào, người ta đều đang nhìn chúng ta kìa.”
Giang Hạo bật cười: “Anh cứ thích nhìn em đỏ mặt, bảo bối sao em dễ đỏ mặt vậy chứ?”
“Đó là bởi vì da mặt em mỏng.”
Giang Hạo không nói hai lời nhéo thử lên má cô: “Không tệ nhỉ, da dày hơn sủi cảo nhiều.” “Khỉ gió, anh thèm ăn đòn hả?” Kiều Tâm Duy nhảy xuống đuổi đánh Giang Hạo, vừa cười vừa mắng, hai người cứ đuổi tới đuổi lui như vậy ở ven đường, vui vẻ xiết bao. Di động vang lên, là điện thoại của cửa hàng đồ cưới, thông báo ảnh cưới của họ đã chỉnh sửa xong, lúc nào cũng có thể đến lấy. “Được, buổi chiều qua lấy đi.” Giang Hạo nói.
Lúc này, trên đường có một chiếc xe MPV bỗng nhiên đi tới, chậm rãi dừng lại ven đường. Ban đầu Kiều Tâm Duy vẫn chưa chú ý, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng có thể lấy ảnh cưới, đến khi cửa kính của chiếc xe MPV hạ xuống. “A Hạo, Tâm Duy, hai người chạy bộ sớm à?”. Kiều Tâm Duy đang rúc vào lòng Giang Hạo, vừa thấy người tới, cô lập tức trở nên nghiêm túc, mà Giang Hạo cũng máy móc cất điện thoại đi, hoàn toàn ngơ ngẩn.
Cửa xe mở ra, Tiểu Thiên Ái chậm rãi từ trên xe bước xuống, trước kia cô ta múa ba lê, dáng người cao gầy mảnh khảnh rất cân xứng, áo khoác dài màu xanh nước biển, legging den, ủng Martin để bằng màu đen, cực kỳ bắt mắt. Tuy rằng tốc độ chậm, nhưng từng cử động vẫn hiện ra sự trí thức, khí chất của cô ta phô bày hết ra đó.
Giang Hạo trầm ngâm không nói, mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta, tựa như đang cảnh cáo gì đó.
Mà cô ta vẫn cười yểu điệu, không hề có lực sát thương: “Hôm nay thời tiết rất tốt, tôi cũng ra ngoài hóng gió, Tâm Duy, tôi muốn đi cùng hai người một chút, cô không ngại chứ?” Ai muốn đi cùng cô chứ, không thấy hai vợ chồng chúng tôi đang ở hưởng thụ thế giới hai người à, cô làm bóng đèn cái gì chứ hả?! Nhưng mà Kiều Tâm Duy nghĩ một đằng nói một nẻo, cô vứt vấn đề cho Giang Hạo, cố ý hỏi: “Ông xã, anh có ngại không?”
Vốn nghĩ Giang Hạo có thể từ chối, lại không ngờ Tiểu Thiên Ái đã giành trước nói: “A Hạo sẽ không ngại, đúng không A Hạo?” Giang Hạo còn có thể nói cái gì, há mồm thành người câm.
Tất nhiên Kiều Tâm Duy không thoải mái, một khoảng thời gian rất dài không có liên lạc, sao cô ta lại đột nhiên đến đây dây dưa như vậy chứ, còn tới trắng trợn táo bạo như vậy. “Chúng tôi phải đi về rồi.” Kiều Tâm Duy bỗng nhiên nói, “Bên này không được dừng xe, cô vẫn nên nói tài xế tìm một chỗ có thể dừng xe đi, chúng tôi đi trước, về nhà còn phải làm vệ sinh.”.
Kiều Tâm Duy lôi kéo tay Giang Hạo muốn đi, ai ngờ Tiểu Thiên Ái không nhanh không chậm gọi anh lại: “A Hạo, em cố tình tới tìm anh... Anh có đồ bỏ quên ở chỗ em” Giang Hạo hóa đá, cùng hóa đá còn có cả Kiều Tâm Duy, cô máy móc quay người lại, thấy Tiêu Thiên Ái chậm rãi vươn tay, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản nhất, một chiếc nhẫn nam giới bằng bạch kim.
Kiều Tâm Duy hít một hơi căng thẳng, cô vuốt tay Giang Hạo, trên ngón tay không hề có gì cả. Cô kinh ngạc anh. Giang Hạo không có lời nào để nói, bắt đầu từ khi Tiêu Thiên Ái vừa xuất hiện, anh đã thành người câm. Mà lúc này sự im lặng không thể nghi ngờ trở thành đả kích lớn nhất đối với Kiều Tâm Duy, cô cười gượng hỏi: “Giang Hạo, đây là của anh à?”
Hỏi ra rồi, chính cô cũng cảm thấy bản thân ngu ngốc, biết rõ rồi cần gì phải cố hỏi, anh có thể để nhẫn kết hôn ở chỗ Tiểu Thiên Ái thì đã giải thích hết thảy rồi.
Kiều Tâm Duy buông anh ra, cô ngửa đầu nhìn vào mắt anh, vẫn cố duy trì sự bình tĩnh hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
Giang Hạo nhíu chặt mày, nên nói như thế nào đây, tình huống hiện giờ, mặc kệ anh có nói thế nào cũng vô ích. Điều này càng chứng minh, tư duy của Tiêu Thiên Ái không thể dùng tư duy của người bình thường để lý giải, cô ta đang ép anh ly hôn.
“Nói đi!” Kiều Tâm Duy gào thét chất vấn, bảo cô làm sao bình tĩnh đây? Cô không thể bình tĩnh nổi, giọng nói cũng run rẩy. Sự phản bội bất thình lình giống như một nồi dầu nóng dội từ đầu đến chân cô, cả người cô phát run. Chuyện tới nước này, dù Giang Hạo có mồm mép đến thế nào cũng không thể lấp liếm đi, tuy Tiêu Thiên Ái tới bất ngờ, nhưng anh đã chuẩn bị trước cho ngày này từ lâu. Tuy nhiên, Kiều Tâm Duy hoàn toàn không có chuẩn bị, nhìn cô cố nén nước mắt chất vấn họ bắt đầu từ khi nào, lòng anh đau như dao cắt.
Nỗi đau của cô, anh cảm thấy như bản thân mình cũng hứng chịu.
“Tâm Duy, anh xin lỗi.”
Anh xin lỗi, đây là câu duy nhất anh có thể nói bây giờ.
Kiều Tâm Duy hoàn toàn không có cách nào chấp nhận nổi ba chữ “Anh xin lỗi” này, cô hận nhất là ba chữ này, sao con người lại có thể vô liêm sỉ đến mức độ này chứ?!
Cô tức giận trừng Giang Hạo và Tiểu Thiên Ái, nếu có thể, cô rất muốn đẩy hai người kia xuống dưới cầu. “Giang Hạo, loại chuyện này anh làm được thật à?!” Cô gào to như phát điên, người đi ngang qua, bao gồm tài xế của Tiêu Thiên Ái đều nhìn cô. Giang Hạo bước lên kéo cô, cô hất thẳng tay anh ra: “Cút đi, sao anh lại có thể đối xử như vậy với tôi, anh là để lừa đảo, cặn bã!”
Tiêu Thiên Ái bình tĩnh nói một câu: “Tâm Duy, tôi biết chúng tôi có lỗi với cô, nhưng chúng tôi mới là một đội, tình yêu không có đúng sai, cũng không có trước sau, trong lòng anh ấy từ đầu đến cuối đều là tôi, cô cũng không có cách nào.”
“Tôi cũng không có cách nào, ha ha.” Cô cười lạnh: “Đúng vậy, tôi không có cách nào nhìn hai kẻ tiện nhân các người tằng tịu với nhau.”
Tiêu Thiên Ái đứng sang bên cạnh Giang Hạo, nói: “Đừng nói lời khó nghe như vậy, đều là người văn minh cả rồi, chúng tôi có lỗi với cô thì chúng tôi nhận, nhưng chúng tôi cũng không phạm pháp, yêu quá đậm sâu không làm chủ được.”
Một giây đó, nước mắt của Kiều Tâm Duy đã sắp trào ra, rốt cuộc là Giang Hạo rất biết làm người, có kỹ thuật diễn xuất quá giỏi, hay là cô quá ngốc quá ngu đây? Ký ức Giang Hạo ôn tồn ở bên tai cô vẫn còn mới mẻ, vừa xoay người, sao đã thành họ “yêu quá đậm sâu, không làm chủ được” chứ?
Cô hít sâu: “Các người không phạm pháp, các người ti tiện!” “Kiều Tâm Duy!” Tiếu Thiên Ái đột nhiên cao giọng, ỷ vào phía trước cô ta có Giang Hạo cao lớn chắn: “Chú ý cách dùng từ và thái độ nói chuyện của cô.” Kiều Tâm Duy thầm mắng tổ tông mười tám đời của họ, nhưng bản thân cô một khi phẫn nộ kích động thì mồm mép thường sẽ trở nên vụng về, cả người cô run rẩy, trái tim cũng đang run rẩy. Nhìn người chồng ngày ngày triền miên cùng mình, đột nhiên khi một người đàn bà khác lên án mình lại đứng đực ra như rối gỗ, anh mở miệng chính là một câu anh xin lỗi. Có bao giờ ngờ, buổi sáng hôm nay anh tỉnh lại, câu đầu tiên khi mở miệng chính là nói “Bà xã anh yêu em”, người đàn ông này sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy chứ.
“Hai kẻ các người, cút khỏi tầm mắt của tôi!” Tiêu Thiên Ái lại nói: “Cô không có tư cách này nhỉ?” Câu nói mang theo sự châm chọc, mang theo cười nhạo, mang theo đắc ý, cũng mang theo sự ỷ lại vào Giang Hạo. “Bằng không tôi sẽ lột da sống các người.” Kiều Tâm Duy nghiến răng nghiến lợi nói. Tiêu Thiên Ái còn đứng đó cười lạnh, Giang Hạo lôi cô ta ngồi lên xe, rồi cùng bỏ đi.
Giây tiếp theo, Kiều Tâm Duy bật khóc, lúc này thật sự đã thành đồ ngốc. Cô luôn luôn có sự kiêu ngạo của mình, biết rõ là trèo cao Giang Hạo, nhưng cô cũng sống không kiêu ngạo không xu nịnh. Từ khi kết hôn tới nay, cô từng bị mẹ chồng ghét bỏ, từng bị kẻ xấu bắt cóc, từng bị Tiểu Thiên Ái hãm hại, nhưng vì Giang Hạo nói yêu cô, Giang Hạo nói đời này sẽ không phụ lòng cô, cho nên cô mới tiếp tục chấp nhận, cố gắng làm việc, sống lạc quan. Nào biết cuối cùng đối lấy lại chỉ là ba chữ “anh xin lỗi”.
Vốn cho rằng Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên đã đủ xấu xa thấp hèn rồi, nào ngờ, Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái còn liên tục làm mới nhận thức của cô, đặc biệt là Giang Hạo, đê tiện vô sỉ hạ lưu đều không đủ để hình dung.
Nhưng người như vậy, cô lại yêu sâu đậm... Không biết qua bao lâu, cô ngồi trên đường cái đến chân cũng tê dại, mặt trời cũng chuyển từ hướng Đông Nam lên giữa đỉnh đầu. Cô ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, nước mắt đã cạn, trái tim vẫn không kìm được sự đau đớn.
Bỗng nhiên, một chiếc xe Mercedes màu đen chợt đến, cửa xe mở ra, Giang Hạo xuống xe, anh đứng ở trước mặt nắm bả vai cô kéo lên. Cả người Kiều Tâm Duy đã mềm đi, cô ngẩng đầu lên, cằm tựa vào ngực anh, cô muốn nghe thử xem trái tim của anh có còn ở đây không, có phải đã bị chó tha rồi hay không.
“Giang Hạo, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy??? Anh nói cho em biết có phải em đang gặp ác mộng không? Giang Hạo, anh nói anh yêu em mà, anh nói sau này sẽ đối xử tốt với em gấp bội mà, anh nói thời gian và hành động có thể chứng minh sự thật lòng của anh mà, lời do anh nói đều là đánh rắm cả sao?”
Giang Hạo ôm cô, cô cổ sức giãy giụa nhưng tránh không được: “Tại sao phải đối xử với em như vậy, tại sao, Giang Hạo, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?”