Những giây phút này, cô không thể hoảng sợ. Từ Nhật Thăng là một tên trùm ma túy cực kì nguy hiểm. Cô thừa nhận rằng mình nhát gan, cô cũng không dám vạch trần hay chọc giận anh ta. Cô cười nhạt nhẽo: “Được rồi, cảm ơn anh.” “Đừng nói dối, tôi rất nghiêm túc.” “Lỗ tai nào của anh nghe ra tôi đang trả lời qua loa vậy, anh có muốn tôi viết giấy cam kết không? Tôi, Kiều Tâm Duy sẽ không nói dối anh, nếu không...” “Ừ” Cố Vinh Sâm tranh thủ cắt ngang lời của cô: “Được rồi, không cần phải viết giấy cam kết. Aiz, cô tự lo cho mình đi, bây giờ rất khó tìm việc, cô nghỉ ngơi và điều chỉnh lại bản thân, chuyển việc làm tôi có thể giúp cô.”
Kiều Tâm Duy do dự: “Tổng2giám đốc Cố, rất cảm ơn anh, tôi không nghĩ xa đến mức tìm công việc mới ngay bây giờ đâu ạ.” “Không sao, cô chỉ cần nhớ đến tôi là được, có chuyện thì gọi cho tôi.” Cố Vinh Sâm dặn dò liên tục, xém nữa thì tuột ra câu “để tôi chăm sóc và bảo vệ cô”. Kiều Tâm Duy gật đầu, muốn cười cũng cười không nổi: “Vậy Tổng giám đốc Cố, tôi đi trước, anh về làm việc đi.” “Ừ, cô đi đường cẩn thận.” “Không sao đâu.” Cố Vinh Sâm dõi mắt theo bóng cô khuất xa, dáng vẻ của cô làm người khác đau lòng biết bao. Nhưng mà, anh ta rất chờ mong điều này, anh ta nên cảm tạ Giang Hạo vì đã cho mình cơ hội để cố gắng.
Vừa đi, trái tim của Kiều Tâm Duy5vừa đập thình thịch. Xem ra, Giang Hạo khăng khăng Cố Vinh Sâm là Từ Nhật Thăng cũng có đạo lý của anh. Tên và thân phận của một con người có thể thay đổi, nhưng cảm giác sẽ không thay đổi. Sự ngụy trang và hoàn cảnh khác biệt sẽ gây ra những cảm giác khác nhau, nhưng những cảm xúc đột nhiên xuất hiện sẽ không bao giờ thay đổi.
Hẳn đây là giác quan thứ sáu mà mọi người thường nhắc đến.
Mặc kệ Cố Vinh Sâm có phải Từ Nhật Thăng hay không, điều đó đã không còn quan trọng với cô nữa. Cuộc sống của cô từ nay sẽ không còn tồn tại người tên là Giang Hạo, sẽ không hề có Từ Nhật Thăng, không có Lâm Thái Âm, cũng không có Tiểu Thiên Ái. Cô may mắn biết bao khi6nó xa được những con người này.
Anh từ bỏ tôi là tổn thất của anh, mấy người cứ vui vẻ sống chung với nhau đi, để sớm biết được chuyện nhà gọi là cái gì, củi gạo dầu muối gọi là cái gì, lo lắng hãi hùng gọi là cái gì. Về đến nhà, cô bắt tay vào sắp xếp hành lý. Lúc trước cô từng xem nơi này là ngôi nhà mình sẽ sống cả cuộc đời này, không ngờ mới hơn một năm ngắn ngủi mà đã phải đi rồi. May là lúc đến đây, cô không mang theo nhiều thứ. Mở tủ quần áo ra, vốn dĩ là một cái tủ đựng đồ trống trải đã biến thành một không gian chật chội. Số lần Giang Hạo dẫn cô đi dạo phố chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cũng5thắng lợi trở về. Giang Hạo chi tiêu khá thoải mái cho cô, điều này có không phủ nhận.
Nhưng mấy thứ này thì có ích lợi gì đâu, dù là đến bây giờ, cô vẫn không nghĩ Giang Hạo là một tên cặn bã như vậy. Anh vẫn không cần cổ, thái độ ly hôn của anh giống như đang xử lý công việc vậy, vừa nhanh như gió, vừa tuyệt tình như thế đấy. Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên: “Alô, ai vậy?” “Xin chào bà Giang, tôi là nhân viên của Ảnh Lâu, chuyện là Thủ trưởng Giang hẹn lấy ảnh cưới, hôm đó nói là buổi trưa đến lấy, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy ai đến, nếu không bà cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi đến tận cửa cho các vị”
Đúng là mỉa mai, sắp ly hôn đến3nơi rồi mà còn lấy ảnh gì nữa.
“Không cần, những bức ảnh đó không cần, bên các anh cứ tùy tiện giải quyết đi.”
“A, cái gì? Bà Giang, bà đừng đùa chứ.”
Kiều Tâm Duy nghiêm mặt nói: “Vậy anh xác nhận với Thủ trưởng Giang đi.” “Tôi đã gọi, nhưng ngài ấy tắt máy.” “Vậy cứ nghe tôi, bỏ ảnh chụp, cứ như vậy đi.” Nói không nổi nữa, tim đau quá, trước khi bật khóc, cô ngắt cuộc gọi. Lòng cô bất giác run lên, dù cô có cố kìm nén thế nào cũng không nên được, giống như đang cắt đứt từng mảnh thịt ra khỏi cơ thể vậy.
Buổi chiều, những đám mây u ám tản đi làm bầu trời trở nên trong vắt, gió xuân thổi qua, thời tiết rất thoải mái. Kiều Tâm Duy sửa soạn lại mình một cách đơn giản, sau đó đeo túi xách ra cửa.
Cô ngẩng đầu, bầu trời trong vắt không một gợn mây, nhuộm một màu xanh thẳm miên man. Không biết phía chân trời xa xăm kia đang chứa đựng những gì. Cô của hiện tại, ly hôn, thất nghiệp, đang chơi vơi giữa khoảng thời gian xấu nhất của cuộc đời. Nhìn về phía trước hẳn là sẽ tươi sáng hơn.
Cô ra trạm tàu điện ngầm, đi khoảng năm phút là đến trước cổng nhà Giang Hạo. Hình như đến không đúng lúc thì phải, cô nghĩ thầm.
Trước cửa nhà Giang Hạo, một chiếc xe hơi cao cấp màu trắng vừa dừng lại. Tài xế xuống xe chậm rãi đến chỗ ngồi phía sau, mở cửa xe, khom lưng giơ tay mời người bên trong bước ra ngoài. Đang nghĩ là ai mà màu mè như thế, thì ra là Tiểu Thiên Ái, cô ta lại đổi xe mới.
Kiều Tâm Duy đứng nhìn từ phía xa, lòng cô đang dấy lên ý định quay về. Bảo cổ vô dụng cũng được, nhưng có thật sự không muốn nhìn thẳng vào nỗi đau này, không có chút ý nghĩa nào cả.
Khi cố định bỏ đi, cổng sắt của nhà họ Giang đột nhiên mở choang. Ngay lập tức, giọng mắng chửi của Lâm Thái Âm vang lên: “Cô còn có mặt mũi đến đây, muốn ăn đập phải không? Một đứa không có chút đạo đức nào như cô thì đừng chường mặt đến đây làm tôi buồn nôn, mau cút đi!”
Giọng nói của Lâm Thái Âm rất to, không gian quanh đây lại yên tĩnh nên Kiều Tâm Duy nghe rõ mồn một.
“Đừng nghĩ rằng có A Hạo và ông già làm chỗ dựa thì tôi không làm gì được cô. Tôi nói cho cô biết, tôi sống đến tuổi này rồi mà chưa thấy loại người nào vô liêm sỉ như cô! Cô dám bước qua cửa nhà họ Giang thì lo mà chuẩn bị tinh thần chịu nghe tôi nhắc lại mấy chuyện xấu xa của cô, đổ bạch nhãn lang, đồ xảo trá gian dối, đừng làm bẩn nhà tôi, xéo đi!”
Kiều Tâm Duy rất kinh ngạc, ba chồng cô đồng ý cho Giang Hạo ly hôn với cô để đến với Tiêu Thiên Ái. Đôi khi cô không thể hiểu nổi những vị trưởng bối này, nhớ ngày đó cô đòi ly hôn, mẹ chồng hết lời ngăn cản, mà mẹ chồng làm như vậy hắn cũng là ý của ba chồng. Vì sự nghiệp của Giang Hạo nên không thể ly hôn, vì không để cho Tiểu Thiên Ái đạt được mục đích nên càng không thể ly hôn.
Nhưng bây giờ, ba chồng đồng ý rồi, vậy mẹ chồng không đồng ý cũng chỉ là tạm thời thôi. Điều cô không hiểu là tái hôn sẽ không gây ảnh hưởng đến con đường thăng quan của Giang Hạo ư? Tiêu Thiên Ái làm những chuyện thất đức kia, bây giờ cũng được xóa bỏ rồi?
Ha ha, trong chuyện tình yêu, hành động của mình không phải do mình điều khiển nữa rồi. Người ta là tình yêu đích thực nên mới tùy hứng như thế. Tiêu Thiên Ái rất uyển chuyển, dù bị mắng nhiếc nhưng cô ta vẫn mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ: “Bác gái, cháu biết bác giận, mọi lỗi lầm đều là của cháu cả, nếu bác không thích cháu đến thì cháu đi là được, bác đừng làm mình bực bội.”
Thế rồi, Tiêu Thiên Ái biết điều rời đi.
Lâm Thái Âm chạy ra cổng, chỉ vào đuôi xe mắng: “Đừng bao giờ vác mặt đến đây nữa, đồ yêu tinh hại người!”
Bà ra ngoài, chợt thấy Kiều Tâm Duy đang đứng xa xa. Lần này, Kiều Tâm Duy muốn đi cũng không được, không đi cũng không xong. Lâm Thái Âm vẫy vẫy tay, nói: “Nếu đã đến thì vào đi, ba con muốn nói với con mấy câu.”
Kiều Tâm Duy chưa ly hôn nên đành cố gắng đi đến: “Mẹ?” Cô nghĩ một lát và thấy không đúng lắm, không nên gọi là mẹ nữa: “Dì?” Thật khó chịu. Lâm Thái Âm cũng cảm thấy khó chịu: “Chưa ly hôn mà, sao lại gọi như thế, trừ khi là con đang coi thường hai ông bà già này.” Kiều Tâm Duy cười cười, thì ra mẹ chồng cũng có mặt đáng yêu đến thế: “Mẹ, con đến thăm mẹ và ba, không có ý gì khác đâu. Có lẽ lần này là lần cuối cùng.” Lâm Thái Âm không nói gì, chỉ thở dài thật sâu: “Vào đi.”
“Da.”
Trong nhà vẫn như trước đây, vườn hoa ngoài sân đang thời xuân sắc, nụ hoa nhú lên e ấp cùng với những đóa hoa nở rực rỡ, từng khóm hoa trông đẹp đến mướt mắt. Vào nhà, Giang Chí Trung đang đọc báo, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đó, không hề có cảm xúc, bây giờ còn đeo thêm một cặp kính lão. Thấy Kiều Tâm Duy, Giang Chí Trung tháo kính xuống, nhưng không cắt tờ báo mà nói ngay: “Tâm Duy tới rồi à, đến đây ngồi đi.” Lần đầu tiên, Lâm Thái Âm mời cô uống trà.
“Cảm ơn mẹ. Ba, ba có chuyện gì muốn nói với con ạ?” Cô không muốn nói lòng vòng, cũng không muốn gây khó xử cho ông. Giang Chí Trung thở dài, chậm chạp mở miệng nói: “Ba muốn gọi cho con, nhưng sợ cảm xúc của con không tốt. Mấy ngày nay, con ngủ ngon không?” Có nói thì người ta cũng không tin, Kiều Tâm Duy đành cười khổ một cái.
“Đứa bé ngoan, nhà họ Giang có lỗi với con.”
Giọng nói già nua của Giang Chí Trung chứa đựng sự nghiêm túc của một quân nhân lớn tuổi. Giọng nói bình thản của ông còn vương vấn những dòng nước mắt kéo dài vô tận, vành mắt Kiều Tâm Duy đỏ lên: “Ba, người có lỗi với con chỉ có Giang Hạo. Ba nói nhà họ Giang, con đảm đương không nổi.”
Giang Chí Trung im lặng, những nếp nhăn trên trán hằn lên rất rõ khiến ông trông càng thêm thâm trầm và nghiêm túc. Im lặng một lúc lâu, Lâm Thái Âm ngồi không yên nên cất tiếng: “Ông già, ông muốn nói gì?”
Giang Chí Trung nhìn Lâm Thái Âm một chút, bà biết điều nói: “Được được được, ông cứ từ từ nói đi.”
Giang Chí Trung định nói vài câu nhưng rồi lại nuốt xuống, cuối cùng ông chỉ nói: “Tâm Duy, con phải tin A Hạo, lòng nó cũng mâu thuẫn và đau khổ vô cùng khi đối mặt với chuyện này.”
“Ba, ba muốn con tin tưởng điều gì ở anh ấy đây? Tin tưởng anh ấy không ngoại tình chăng? Anh ấy đã thừa nhận, còn muốn ly hôn với con, chuyện này có nên tin hay không đây?” Giang Chí Trung nghẹn lời, chuyện ông không thể nói có rất nhiều nên không biết nên nói thế nào: “Tâm Duy, vậy con định làm gì tiếp theo?” “Con chưa nghĩ đến, trước tiên cứ xử lý thủ tục tốt đã, dù sao cũng phải giải quyết từng cái từng cái một, chuyện sau này để sau này nói.” “Nếu gặp chuyện gì khó khăn hoặc cần gì, con có thể về nhà tìm chúng ta bất cứ lúc nào.”. Kiều Tâm Duy nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ba, rất nhiều người bên cạnh con cũng nói với con câu đó, có phải trông con rất đáng thương không?” Không đợi Giang Chí Trung mở miệng, cô nói tiếp: “Con không sao, tốt với ai không tốt với ai, kết hôn với ai sống chung với ai, suy cho cùng cũng chỉ là một lựa chọn mà thôi. Chúng con ly hôn, cũng chính là một lựa chọn.”