Kiều Tâm Duy nghe vậy thì lắc đầu, khóc rất thảm, du khách đi ngang qua nhìn sang đây với ánh mắt kì dị. Bà ngoại than thở, gương mặt vốn đầy nếp nhăn của bà trông tang thương hơn nhiều. Bà ngoại chưa khỏi cơn cảm, gió thổi đã ho hai cái. Kiều Tâm Duy lo lắng sức khỏe của bà ngoại, biết mình làm vậy sẽ không tốt cho bà. Cô cố nén đau đớn, lau nước mắt nói: “Được rồi, bà ngoại, đợi Giang Hạo tới thì bà mắng anh ấy giúp cháu nhé!”
“Ừ, được, vậy cháu nói cho bà biết, hai đứa cãi nhau chuyện gì thế?”
“...” Sự thật rất tàn nhẫn, cũng đả kích người ta quá nhiều, cô không biết bà ngoại có chịu được không, cô2không dám đánh cược: “Anh ấy đi công tác cả ngày, trong lòng chỉ có công việc, hai tháng về một lần thì ra ngoài tụ tập với bạn bè, không chịu ở nhà với cháu.”
Bà ngoại nghe xong thì đánh lưng cô, nửa cười nửa mắng: “Ai dô, đây là nó sai rồi, sao có thể vứt vợ ở nhà rồi nó ra ngoài chơi chứ, là lỗi của nó, bà sẽ mắng nó cho cháu.” “Vâng.” Những đau đớn và chua xót đều nuốt xuống bụng, cố nhịn, cô nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu. Ngày thứ tư, Kiều Tâm Duy dọn dẹp hành lý rồi tạm biệt bà ngoại, cô không dám nói sự thật cho bà ngoại nên đành rời khỏi đây. Hôm5cô đi, trời mưa bay bay, bà ngoại vẫy tay tạm biệt cô ở cửa: “Đi đường cẩn thận, về nhà thì gọi cho bà, bà sẽ nhận điện thoại.”
“Vâng, bà ngoại vào nhà đi.”
Kiều Tâm Duy quay đầu nhìn bà ngoại, lưng bà đã gù, cũng đã đến tuổi rời xa thế gian này, cô hi vọng bà có thể sống lâu trăm tuổi, cô hi vọng rồi có ngày cô ôm cục cưng béo mập của mình về cho bà ngoại ôm một cái.
Đó là nguyện vọng lớn nhất của cô bây giờ.
Giang Hạo ra viện, kiểm tra không có vấn đề gì, anh không có lý do gì ở lại bệnh viện cả. Hôm trở lại quân doanh, anh tìm Thủ trưởng Cận.
“Cái gì? Cậu nói cậu muốn rút?” Thủ6trưởng Cận đập bàn đứng dậy: “Giang Hạo, cậu có biết cậu nói cái gì không? Câu trở về phòng ngay cho tôi, tôi xem như cậu chưa nói câu này.”
Giang Hạo hít sâu một cái, nặng nề: “Thủ trưởng, tôi không muốn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ này nữa, có thể dùng cách khác để thực hiện nhiệm vụ này, cho tôi một ít thời gian, tôi sẽ tìm ra manh mối của Tiêu Thiên Ái.” “Đã lãng phí quá nhiều thời gian, chúng ta đã dùng nhiều cách nhưng vô dụng. À Hạo, kế hoạch này chỉ mỗi cậu làm được, nếu cậu không làm thì phải ngừng kế hoạch này hoàn toàn. Thứ hai, mấy tên kia sẽ phòng bị, muốn tìm manh mối sẽ khó hơn nhiều. A5Hạo, cậu phải coi trọng đại cục.” Giang Hạo nhịn đau, cổ họng anh hơi khàn, anh nói: “Kiều Tâm Duy mất tích, vợ tôi không tha thứ cho tôi, con tôi cũng không còn nữa, vì kế hoạch này mà tôi mất cả gia đình của mình. Thủ trưởng, tôi đột nhiên cảm thấy, tôi làm nhiều việc như vậy nhưng không thể bảo vệ được người mình thương nhất, tôi tiếp tục thì có ý nghĩa gì đây?”
Thủ trưởng Cận ngạc nhiên hỏi: “Kiều Tâm Duy phá thai?”
“Vâng.”
Trong lòng Thủ trưởng Cận cũng khó chịu, lúc Giang Hạo nói với ông Kiều Tâm Duy mang thai, muốn cho cô ra nước ngoài sinh con, ông đồng ý ngay. Giang Hạo hi sinh quá nhiều vì nhiệm vụ này, ông muốn dàn3xếp cho Kiều Tâm Duy thật tốt để Giang Hạo có thể an tâm mà làm nhiệm vụ này đến cuối.
Nhưng ai ngờ Kiều Tâm Duy lại phá thai chứ?
Ông đi tới, vỗ vai Giang Hạo an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, rồi Kiều Tâm Duy sẽ hiểu thôi, cậu cứ làm xong nhiệm vụ này đi, tôi sẽ giải thích với Kiều Tâm Duy, cô bé ấy là cô gái tốt hiểu chuyện, sẽ tha thứ cho cậu.” Giang Hạo lắc đầu: “Thủ trưởng, tôi hiểu cô ấy hơn ông nhiều, cô ấy làm vậy là vì đau lòng quá mức, thất vọng vô cùng. Tôi không thể cười với Tiểu Thiên Ái được, chỉ cần đụng vào cô ta thì tôi lại buồn nôn, xin lỗi, tôi sợ nếu tiếp tục như vậy tôi sẽ phá hủy hết kế hoạch này mất.”
Thủ trưởng Cận cau mày, vấn đề lần này của Giang Hạo rất lớn, anh chưa bao giờ làm ông thất vọng, nhưng lần này lại đòi từ bỏ nhiệm vụ. “Thủ trưởng, chúng ta làm lại lần nữa được không? Thừa dịp bây giờ Tiểu Thiên Ái chưa nghi ngờ gì, chúng ta đổi kế hoạch còn kịp. Tôi muốn xin nghỉ, tôi muốn đi tìm Kiều Tâm Duy, tôi muốn phục hôn với cô ấy, tôi không thể tiếp tục làm những việc khiến cô ấy đau lòng thất vọng nữa.”
Thủ trưởng Cận nghe xong thì lạnh giọng mắng, “Không được nói câu này với tôi, chuyện này cậu muốn làm thì làm, không muốn làm cũng phải làm, cậu là quân nhân, đây là quân lệnh!” Giang Hạo do dự không quyết định được, mọi mâu thuẫn, xoắn xuýt, bối rối đều ghi rõ trên mặt, anh trở nên mệt mỏi vô cùng.
Làm cấp trên cũng là bậc cha chú, Thủ trưởng Cận đau lòng khi thấy Giang Hạo như vậy, đây là đứa trẻ ông nhìn nó trưởng thành, cũng là quân nhân mà ông bồi dưỡng và đề bạt. Trước kia chỉ cần có nhiệm vụ, dù nguy hiểm hay khó khăn cỡ nào, anh đều nói một câu: “Vâng Thủ trưởng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Nhưng hôm nay, tâm trạng của anh không tốt, còn do dự, mâu thuẫn, trước giờ anh chưa từng xuất hiện tình trạng này bao giờ. “Giang Hạo, cậu không ổn, đã xảy ra chuyện gì thế?” Thủ trưởng Cận tức giận. Giang Hạo cúi đầu giống học sinh tiểu học vừa làm sai, tư tưởng quân đội nhiều năm làm anh không dám phản kháng quân lệnh, cũng không dám làm trái ý cấp trên. Nhưng anh vẫn nói: “Tôi muốn từ bỏ nhiệm vụ, tôi muốn xin nghỉ, Thủ trưởng, mong ông chấp nhận.” Thủ trưởng Cận không chấp nhận, còn tức giận: “Giang Hạo, cậu xem lại kỷ luật của mình đi. Cậu không làm theo quân lệnh là đang trải quân quy! Đã lúc nào rồi cậu còn đòi bỏ nhiệm vụ? Nếu lần này thất bại vì mình cậu thì cậu gánh được trách nhiệm này chứ?”
“Thủ trưởng, tối...”
“Cậu đừng nói nữa, tôi không cho phép cậu từ bỏ nhiệm vụ vào lúc này. Chuyện đã vậy rồi, chuyện cậu có thể làm lúc này là cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất, sau đó cậu muốn nghỉ ngơi bao lâu thì nghỉ bấy lâu, tới lúc đó cậu có đủ thời gian để tìm Kiều Tâm Duy. A Hạo, cậu có hiểu không? Vị trí này của tôi sẽ là của cậu, cậu hoàn thành nhiệm vụ này thì có thể ngồi lên vị trí này một cách quang minh chính đại rồi.”
Giang Hạo cay đắng, anh muốn nói anh không cần vị trí này nhưng Thủ trưởng Cận lại không cho anh cơ hội, ông nói thẳng: “Nếu cậu không muốn tới gần Tiểu Thiên Ái thì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đi. Thế này đi, bây giờ cậu tạm dừng nhiệm vụ, nghỉ ngơi cho tốt vào, nói với bên ngoài là làm nhiệm vụ quan trọng. Bây giờ cậu ra ngoài, lập tức đến quân doanh trên núi, lúc nào nghĩ ra thì trở về làm nhiệm vụ tiếp, đi ngay!”
Quân doanh trên núi là trụ sở bí mật, là nơi đóng quân để thực hiện diễn tập thực chiến của họ, Giang Hạo chưa kịp làm gì đã bị xe ép đi. Anh loạn vô cùng, đi tới đây để im lặng nghĩ cũng tốt. Đội trưởng Thẩm nhận được một lệnh thì vội cùng mấy nhân viên điều tra quan trọng chạy đến, mọi người mở hội nghị nhỏ trên xe. “Tiểu Phương, chỗ Kiều Tâm Duy để ý giúp tôi.” “Thủ trưởng, anh yên tâm, chỉ cần vợ anh dùng chứng minh hoặc thẻ ngân hàng thì sẽ có ghi chép, tôi sẽ kiểm tra hằng ngày.”
Giang Hạo gật đầu, gương mặt nghiêm trọng, anh biết chuyện nào quan trọng hơn, chuyện nào nặng hơn, nhưng anh không thể chịu nổi, anh không biết lần “đi công tác” này của mình sẽ mất bao nhiêu thời gian. “Dùng số của tôi nhắn cho Tiêu Thiên Ái một tin, nhắn là có việc gấp, nhắn xong thì tắt máy ngay.” Tiểu Phương hỏi: “Chỉ vậy là được rồi ạ? Thủ trưởng, anh có cần gọi cho cô ta, nếu cô ta nghi ngờ thì sao?” “Nghe tôi, ngày thường tôi đi công tác đều như vậy hết, làm nhiều cô ta sẽ nghi ngờ.”
“Vâng.” Giang Hạo nghĩ một lát rồi nói: “Tôi đã đặt rất nhiều máy nghe lén và camera, mọi người nhớ theo dõi, đừng manh động, đợi tôi về.”
Đội trưởng Thẩm vỗ vai Giang Hạo an ủi: “Cậu em à, cậu tạm lánh đi một thời gian cũng tốt, lòng loạn sẽ phạm sai lầm, những việc khác thì cậu yên tâm, tôi sẽ theo dõi. Còn em dâu, ôi, cậu nghĩ thoáng chút, tôi sẽ kiểm tra vị trí của em dâu giúp cậu, chuyện tìm người thì tôi tốt hơn Tiểu Phương nhiều, chỉ cần có ghi chép của chứng minh thư và thẻ ngân hàng thì có thể chứng minh cô ấy đã tới đây, nếu cô ấy không dùng thì không thấy.”
Giang Hạo cảm kích: “Thế thì tốt rồi, cảm ơn đội trưởng Thẩm.”.
“Không cần cảm ơn, cậu làm những thứ này vì đội của chúng tôi, cậu hi sinh mọi thứ vì xã hội và đất nước này, chúng tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Cậu yên tâm đi, chỉ cần có tin của em dâu thì tôi sẽ báo cho cậu đầu tiên.”
“Được.”
Nói một lát thì đội trưởng Thẩm và các nhân viên xuống xe, đám Giang Hạo đi về phía núi lớn, đoạn đường này mất một ngày một đêm.
Lúc Tiểu Thiên Ái nhận được tin nhắn của Giang Hạo thì cô ta đang dạy học, sau khi gọi lại thì bên kia đã tắt máy rồi.
Cô ta nghĩ đây là cuộc sống và công việc hiện tại của Giang Hạo, nếu họ đã sống cùng nhau thì phải chấp nhận chuyện anh biến mất bất cứ lúc nào, có khi còn biến mất một thời gian rất dài, nếu Kiều Tâm Duy chịu được thì cô ta cũng có thể.
Cô ta chưa bao giờ dám hi vọng Giang Hạo sẽ về cạnh mình, anh là một quân nhân, chuyện đạo đức hôn nhân liên quan đến con đường tương lai của anh. Lúc trước cô ta chỉ muốn ép anh lựa chọn chứ không muốn anh ly hôn để phá hủy con đường làm quan của mình, không ngờ anh lại ly hôn vì một câu nói của cô ta.
Nếu vậy thì cô ta còn nghi ngờ cái gì chứ? Sự phản đối của Giang Chí Trung và Lâm Thái Âm là gì chứ, lời chỉ trích của Kiều Tâm Duy chả là gì, A Hạo là người trong tình, chỉ cần họ yêu nhau thì mọi lực cản chẳng là cái quái gì hết.