Chồng, đã lâu rồi không ai hỏi, bây giờ bị hỏi làm trái tim cô đau đớn.
“Nhà mẹ đẻ cháu đâu?”
Cô cúi đầu khó xử, bác Tần không đành lòng hỏi tiếp: “Chắc cháu cũng có điều khó xử, không muốn nói thì đừng nói, bác hỏi cháu, cháu định ở đây sinh con một mình hả?”
Kiều Tâm Duy gật đầu. “Ôi, cháu nghĩ việc sinh con đơn giản quá rồi, sinh xong cháu còn phải ở cữ, phải chăm sóc con, một mình cháu không được đâu. Hơn nữa, phụ nữ sinh con như đến cửa chết một lần, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cháu nên báo cho người nhà, bạn bè gì đấy cũng được.” Kiều Tâm Duy cúi đầu không nói, nếu có người để nói thì cô đã không trốn ở đây rồi,2cô không muốn Cảnh Thượng và Dương Giai Giai làm ẩmilên vì mình, không muốn mẹ bị khó xử vì mình, mà cô không muốn mạo hiểm đưa Giang Hạo đến đây qua con đường A Nặc và Đặng Tiểu Chi.
“Đứa bé này, sao quật cường thế?” Bác gái lo lắng: “Bác chưa thấy phụ nữ có thai nào như cháu hết, bụng lớn theo ngày, đi đường không tiện, tới lúc đó đến bệnh viện cũng khó.”
Kiều Tâm Duy bất đắc dĩ nói: “Cháu cũng nghĩ đến chuyện này, chỗ này cách bệnh viện không xa, sinh thì đi sang đó kịp. Lúc ở cữ thì tìm người giúp, hết cữ cháu tự nuôi con.”
“Khi nào sinh?” “Cuối tháng mười ạ.”
Bác Tần im lặng một lát, nói: “Nếu không thì thế này đi, sau khi tan làm thì tới5chỗ bác ăn cơm, bác làm mấy món dinh dưỡng cho cháu, cháu xem còn đang mang thai mà gầy như vậy, sau này không ổn đâu, cháu không nghĩ cho mình thì nghĩ cho con chứ.”
Kiều Tâm Duy cúi đầu, nước mắt sắp rơi. “Bác sẽ giới thiệu người giúp việc cho cháu, lúc con dâu bác ở cữ cũng do cô ấy chăm sóc, rất tốt, ở khu nhà chúng ta luôn. Mai bác sẽ nói, bảo cô ấy để trong tháng mười tới tháng mười một.”
“Cảm ơn bác, bác Tần, cảm ơn.” Cứ tưởng bác Tần biết cô có thai thì không cho cô thuê phòng nữa, không ngờ bác Tẩn không chỉ không làm vậy mà còn giúp đỡ, làm cô ngại vô cùng.
“Ôi, bác không biết cháu từng gặp chuyện gì, nếu cháu không thích6nói thì khỏi nói, cháu yên tâm ở đây, có gì thì gọi bác.”.
Kiều Tâm Duy gật đầu, nước mắt chảy xuống: “Cảm ơn, cảm ơn bác.” Cô không biết nói sao cho phải, trên đời này vẫn còn người tốt. Ngày hạ nóng bức, điện thì hay cúp, cô vốn ngủ không yên lại càng khó ngủ hơn. Lúc ngủ không được thì việc cô hay làm nhất là nằm ở trên giường, tay đặt nhẹ lên bụng, im lặng đợi đứa bé trong bụng đáp lại. Thời kì cuối mang thai bụng lớn hơn rất nhiều, ép tới mức sống lưng đau mỏi, ngồi hay nằm vẫn thế, có khi còn không ngủ được, có khi ngủ được nhưng lại choàng tỉnh giấc, sau đó thức tới sáng. Lúc trời tối yên lặng, cô sẽ khóc thầm, có5lẽ thời gian chưa đủ dài, cô vẫn đau lòng khi nhớ đến mẹ, nhớ đến Giang Hạo. Nhưng điều này chẳng là gì so với mười tháng giày vò này, lúc sinh con còn là quá trình đáng sợ hơn. Nửa đêm, nước ối vỡ, nước chảy xuống từ bên dưới rất nhiều mà không dùng được, cô sợ tới mức hai chân run rẩy. Bác Tần cũng chú ý động tĩnh nhà đổi diện mấy hôm nay, vừa nghe Kiều Tâm Duy kêu cứu thì chạy đến ngay. Bệnh viện, khoa sản, bác sĩ hỏi: “Sổ chăm sóc sức khỏe của sản phụ đâu?”
“Không có.”
“Cô không đi kiểm thai à?”
“Không.” “Vậy giấy chuẩn sinh đầu?” “Không có.”
“Chồng hay người nhà đâu?”
“Không có.” Bác sĩ choáng váng, lá gan của sản phụ này lớn thật: “Tình huống này của3cô khó vào viện lắm.” Kiều Tâm Duy cảm thấy mình có thể chịu được, nhưng những cơn đau càng đau theo đợt. Cô cầm tay bác sĩ nói: “Bác sĩ, tôi sẽ chịu hết mọi hậu quả, tôi có thể chịu được.” Bác gái Tần gấp: “Bác sĩ Trương, con bé thuê nhà chỗ tôi, cũng tội lắm, mang thai có một mình. Nước ối con bé vỡ rồi, bệnh viện không nhận là ép nó chết còn gì?” Kiều Tâm Duy đau tới mức không chịu được, cô khóc cầu xin: “Bác sĩ, xin bà, cứu con tôi.”
Bác sĩ nhìn một chút, nước ối sắp chảy hết, khẩu cung mở rồi, không đỡ đẻ thì xảy ra chuyện mất. Bà nói: “Sản phụ nghe kĩ đây, bây giờ đưa cô đến phòng sinh nhưng nước ối còn rất ít, chúng tôi không biết vị trí của thai nhi nên nếu không sinh thường được trong nửa tiếng thì phải sinh mổ, cô đồng ý không?”
“Đồng ý, đồng ý.” Bây giờ bác sĩ nói gì cũng chấp nhận, cô đau lắm rồi. Cô nhanh chóng được đẩy vào phòng sinh, trong phòng sinh cũng có các sản phụ khác đang kêu đau, người nhà họ đợi ở ngoài, con của họ chưa sinh ra đã có người nhà mong chờ và yêu thương.
Bác sĩ rất bận, lúc kiểm tra tim thai cho cô, đây là lần đầu có nghe thấy tim thai của con, tiếng giống như tàu hỏa vậy, mạnh mẽ vô cùng.
Giây phút ấy, cô cảm thấy mình không xứng làm mẹ, còn rất ích kỉ nữa.
Bảo bối, con phải bình an, mẹ sẽ đem hết tình yêu dành cho con.
“Khẩu cũng đã mở hết, vị trí thai nhi bình thường, hai đỉnh gáy 9.0, thích hợp sinh thường.” Bác sĩ vỗ mặt cô nói: “Sản phụ tỉnh táo một chút, lúc sinh sẽ rất đau nhưng cô phải dùng sức vào, đứa bé ở trong đấy lâu sẽ thiếu khí, sẽ gặp nguy hiểm, biết chưa?” Kiều Tâm Duy gật đầu, đau thì sao chứ, chỉ cần con có thể bình an xuất hiện thì đau chẳng là gì cả, dù sao đau cũng không chết được. Sau khi cơn đau như trời đất quay cuồng xuất hiện, cô cảm thấy trong bụng trống rỗng, đứa bé tuột ra, lúc đấy, cô cảm thấy thanh thản, cơn đau kia đã không còn nữa. Bác sĩ đặt con lên bụng cổ, cổ ngẩng đầu nhìn đứa bé, cô cảm thấy khó tin nổi, đứa nhóc nho nhỏ nhăn nheo như con chó con kia là con của cô. Đứa bé không khóc làm cô rất lo, tại sao con không khóc thế?
Bác sĩ lấy đồ để vào miệng đứa bé, lúc đó, tiếng khóc vang dội vàng bên tai cô, cô cảm nhận được cục thịt trên bụng cô đang đá khắp nơi.
Đứa bé khóc, cô cũng khóc.
Bác sĩ đi tới ôm đứa bé, hỏi cô: “Cô xem đi, xem là trai hay gái.”
Kiều Tâm Duy vừa khóc vừa cười, thứ có được nhìn không phải một đứa bé mà bộ phận bên dưới, cô mệt mỏi nói: “Bé trai.”
Bên cạnh giường sinh là giường nhỏ, bác sĩ đem đứa bé lau rửa một chút rồi cho nó nằm cạnh cô. Cô nghiêng mặt nhìn con, đứa bé mở đôi mắt tròn vo, nhìn cô không chớp mắt. “Cảm ơn mọi người, cảm ơn.” Sắc trời ngoài cửa sổ sáng dần, bầu trời phía đông lộ ra một vầng trắng, ngày mới bắt đầu rồi.
Giang Hạo đang nằm trên giường đột nhiên bật dậy, anh nhìn hai bên, căn phòng trống rỗng không có gì hết.
Anh vừa nằm mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ anh đang ôm một đứa trẻ tắm nắng trong công viên, sau đó Kiều Tâm Duy đi tới bế con bảo phải mang về nhà uống sữa, anh bảo được. Sau đó hình ảnh thay đổi, đứa bé kia lớn lên, vừa chạy vừa nói, ba ơi, mau bắt lấy con đi, mau bắt lấy con đi!
Anh chạy theo, sau đó tỉnh giấc, nhưng tiếng nói của đứa trẻ vang vọng bên tai anh không ngừng, anh muốn ngủ tiếp để mơ giấc mơ đó, nhưng không ngủ được. Anh lấy điện thoại từ trên giường xuống, anh vẫn giữ bức ảnh cuối Kiều Tâm Duy gửi, nếu đứa bé này không mất đi thì lúc này anh đã là ba rồi.
***
Người giúp việc và bác gái Tần chăm sóc Kiều Tâm Duy trong thời gian ở cữ rất tốt, đứa bé cũng được nuôi béo trắng, so với lúc nhăn nheo vừa sinh ra thì bây giờ đáng yêu hơn nhiều.
Bảo bối sinh vào sáng sớm, Kiều Tâm Duy đặt tên cho con là Kiều Tại Hi, mang họ cô. Tại Hi rất ngoan, ăn uống no đủ sẽ ngủ rất ngoan, lớn cũng nhanh, thay đổi theo từng ngày.
Bác Tần cũng rất thích Tại Hi, thường xuyên sang nhà bế bé. Có con nên thời gian trôi khá nhanh, chớp mắt một cái đã tới mùa Đông. Gió vừa thổi, lá rơi dưới sân vang lên tiếng rào rạt. Kiều Tâm Duy cầm điện thoại gọi cho bà ngoại. “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi không có.” Không có số: Cô sợ hãi, nhớ không nhầm, đây là số của bà ngoại mà, lần trước cổ vẫn gọi được. Cô gọi lại những câu lúc nãy vẫn vang lên.
Kiều Tâm Duy hoảng loạn, cô không có số của cậu, từ khi mẹ tái giá thì rất ít khi liên hệ với nhà mẹ đẻ, cô không có số người thân bên ngoài.
Sao sổ bà ngoại lại thành không có chứ? Điện thoại bị trộm hay bà ngoại không nộp tiền điện thoại vậy? Lúc này cô chỉ có thể suy đoán lý do mà thôi.