Kiều Tâm Duy ngồi tít phía sau, phía trước nhiều người vây quanh như vậy, cô cũng chen vào không lọt. Ngồi tại chỗ, cô có thể cảm nhận được trái tim mình không ngừng đập thình thịch” một cách rối loạn, cô không bình tĩnh như mình tưởng tượng, rất nhiều cảm xúc bất ngờ bị kéo đến.
Lại thêm một lát nữa, bên ngoài có rất nhiều phóng viên cũng được vào, nói là muốn phỏng vấn người nhà của người bị hại một chút. Kiều Tâm Duy ngồi ở vị trí phía sau cạnh cửa, phóng viên vừa vào đã nhắm ngay microphone vào cô: “Xin chào, chúng tôi là phóng viên đài Y, xin hỏi người thân nào của cô bị tình nghi giết hại? Có thể nói suy nghĩ của cô được không?”
Kiều Tâm Duy ngớ ra.
Nhân viên công vụ bên cạnh vội vàng bước ra ngăn2cản phóng viên: “Ngại quá, các anh không thể làm ảnh hưởng người nhà như vậy, ở đây không nằm trong phạm vi cho phép phỏng vấn, các anh đang vi phạm quy định phỏng vấn đấy.”
Phóng viên rất bất đắc dĩ, dù sao đây cũng là tòa án quốc gia, không thể làm ẩu làm bừa, bị nhân viên công vụ xua đuổi, đoàn người hậm hực bỏ đi.
Kiều Tâm Duy thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay đầu thì lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia ở cuối đoàn người đang rời đi. Anh vẫn là anh, mặc quân phục, mang ủng, cao lớn kiên cường, khí khái hào hùng. Dưới chiếc mũ quân đội, khuôn mặt hoàn mỹ như dao gọt kia không tìm thấy một điểm nào có thể bắt bẻ được. Đáng chú ý nhất là trên ngực anh đeo đầy huân chương lớn bé6có đủ, mọi loại hình dáng. Anh chỉ đứng ở cửa, lưng ngược sáng, ánh mặt trời từ phía sau chiếu tới khiến quanh người anh tựa như có một vầng sáng, sặc sỡ chói mắt.
Rất nhiều người nhìn ra sau cửa, không chú ý nghe nhân viên công vụ đằng trước nói nữa. Kiều Tâm Duy quay lại, nhìn thấy anh, trái tim đã tĩnh lặng nhiều năm lại bắt đầu đập loạn như năm đó. Cô cúi đầu nhìn cốc trà giấy, không nghĩ đến anh nữa.
Ngược lại, nhân viên công vụ nhìn thấy anh thì nghiêm trang chào: “Chào Thủ trưởng Giang.” Giang Hạo gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Kiều Tâm Duy. “Thủ trưởng Giang, sao anh lại ở đây ạ?”
“Tôi đến xem thử, không sao đâu, cậu cứ làm việc của mình đi.”
“Vâng.”
Trần Kính Nghiệp đi tới từ phía sau, vỗ nhẹ lên0vai Giang Hạo: “A Hạo, nhanh lên, luật sư Hà tìm cậu.” Anh ta nhìn Kiều Tâm Duy rồi nói: “Lát nữa sẽ có rất nhiều thời gian để ôn chuyện, đi thôi, mọi người đang chờ cậu đấy.”
Giang Hạo gật đầu, đi cùng Trần Kinh Nghiệp đến phòng nghỉ số hai sát bên, phòng nghỉ số hai đều là nhân chứng mà cảnh sát mời đến, lúc mở phiên tòa phải lên làm chứng. Hóa ra anh chỉ đi ngang qua đây. Kiều Tâm Duy lại thở phào, tim như có một sợi dây mảnh vắt ngang, làm thế nào cũng khó chịu.
Mười phút trước khi mở phiên tòa, nhân viên công vụ bố trí cho mọi người vào phòng xử án, nghe nói phòng này là phòng xử lớn nhất trong tòa, hình dung không còn một chỗ ngồi cũng không cường điệu chút nào. Vụ án này gây5tiếng vang rất lớn, còn là xét xử công khai, có rất nhiều phóng viên của kênh truyền thông đến. Mở phiên tòa, cảnh sát áp giải tội phạm vào phòng xử, tình trạng đó, dùng từ mênh mông cuồn cuộn cũng không quá, tập đoàn sản xuất và buôn lậu thuốc phiện này do Tiểu Thiên Ái và Từ Nhật Thăng cầm đầu, tổng cộng có một trăm hai mươi ba người, trong đó có ba mươi sáu tên là người nước ngoài. Chẳng những cảnh sát áp giải mang vũ khí hạng nặng, mà nhân viên canh giữ trong và ngoài tòa án cũng đều được trang bị đầy đủ.
Tiêu Thiên Ái vừa xuất hiện, tốp người đã bắt đầu bàn luận sôi nổi, có người chỉ thẳng vào cô ta mắng mỏ, cũng có người không kiếm được khóc thút thít. Nhân viên công vụ không thể không9nhắc nhở luôn miệng: “Xin các vị giữ yên lặng, kiềm chế cảm xúc của mình, đừng làm ảnh hưởng trật tự ở hiện trường.”
Kiều Tâm Duy ngồi ở vị trí sau cùng, phía xa xa, cô nhìn thấy Tiểu Thiên Ái, tiếp đó là Từ Nhật Thăng, phía sau nữa là Từ Nhật Gia, và Chu Tiểu Y.
Những kẻ này, mặc kệ lúc trước có địa vị như thế nào, bây giờ đều mặc quần áo tù, sắc mặt Tiêu Thiên Ái vàng như nến, buộc đuôi ngựa đơn giản, đi đứng không được vững, khác hoàn toàn với nghệ sĩ biểu diễn đàn cello hào quang vô tận kia.
Kiều Tâm Duy nhìn chăm chú, cô không biết Từ Nhật Thăng ngồi trên ghế bị cáo có phải Cổ Vinh Sâm hay không, cô không phân biệt được hai người đó. Từ Nhật Thăng đã không còn sự khí phách hăng hái từng có, thân thể khô gầy có vẻ bệnh hoạn, gương mặt hắn gầy đến lõm vào, không khó nhận ra hắn đã hít ma túy.
Chu Tiểu Y, cô ta gần như không còn nhận ra nổi, nếu không phải trên quần áo tù có bảng tên, cô cũng không biết ai là Chu Tiểu Y. Khuôn mặt của cô ta, nửa bên bị hủy hoại, có một mảng thịt lớn màu đỏ như bị bỏng, cô ta cúi đầu, định để tóc mái dài rũ xuống che lại, nhưng diện tích hủy dung quá lớn nên cũng không che được. Mấy năm nay, không biết cô ta đã trải qua những gì. Thay đổi ít nhất có lẽ là Từ Nhật Gia, quần áo tù trắng thuần, không đánh phấn lại giống như nữ sinh cấp ba. Lòng Kiều Tâm Duy không khỏi thổn thức, những kẻ này đều đã từng sống rất nở mày nở mặt quanh cô.
Chuẩn bị ổn thỏa xong hết, thẩm phán bắt đầu phiên tòa, dựa theo thứ tự thời gian, vụ án thứ nhất có liên quan đến Tiêu Thiên Ái chính là Kiều Thiên Sinh. Năm đó trên báo đưa tin Kiều Thiên Sinh lái xe điện vượt đèn đỏ, còn tài xế xe hơi lái xe khi đang say rượu sau khi tông người thì chạy trốn, kẻ đó đâm vào cây to ven đường, xe hỏng người chết. Sau đó lại có thông tin bổ sung, nói rằng lái xe khi đang say rượu là một chiếc xe khác, tài xế này nhìn thấy xảy ra tai nạn xe nên hoảng hốt lạc tay lái đâm vào cây to, mà chiếc xe gây tai nạn đã chạy trốn, đây là tai nạn hai trong một. Khi đó thiết bị giám sát và năng lực điều tra kém xa bây giờ, rất nhiều điểm đáng ngờ đều không thể hiểu hết, cuối cùng chuyện này được kết án là tai nạn xe cộ bình thường.
Đã qua mười lăm năm, khi đó Kiều Tâm Duy mới mười ba tuổi, cô không ngờ mười lăm năm sau còn có thể lật lại bản án.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh sát thụ lý vụ án lúc ấy, lần đầu tiên nhìn thấy tỉnh trưởng Vương chịu trách nhiệm vụ án, lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Trương cấp cứu cho ba, cũng là lần đầu tiên được xem video giám sát ở hiện trường năm đó. Đoạn video này là sau khi tỉnh trưởng Vương nhận được điện thoại xin giúp đỡ của Tiểu Thạch, cũng chính là ba của Tiêu Thiên Ái nên lén giấu đi. Video được chiếu trên tòa, hiện trường vụ tai nạn năm đó vừa xem là hiểu ngay, tỉnh trưởng Vương đã về hưu nhận tội ngay trước tòa.
Đoạn video hai phút đó, hình ảnh rất mơ hồ, Kiều Thiên Sinh chạy xe điện ở ven đường, đèn đỏ, ông dừng lại, nhưng mà chiếc xe con từ phía sau bay nhanh đến tông thẳng vào ông, đâm cho Kiều Thiên Sinh văng ra xa ba bốn mét. Đoạn hình ảnh này làm Kiều Tâm Duy ôm mặt khóc nấc, đó là ba của cô, ba đang vội vàng trở về mừng sinh nhật cho cô. Một phần chứng cứ khác còn chứng minh, sau khi xảy ra chuyện, Kiều Thiên Sinh được đưa đến bệnh viện cấp cứu, trên đường đi, ông đã không còn thở nữa. Nhưng Cố Vinh Sâm lúc ấy vẫn là bác sĩ thực tập, phải nói là Từ Nhật Thăng chứ, hắn động tay lên báo cáo cấp cứu của Kiều Thiển Sinh, nói kiểm tra thấy có nồng độ cồn trong máu, khiến cảnh sát lầm tưởng trước khi lái xe, Kiều Thiển Sinh đã uống rượu.
“Khi người bị hại được đưa đến bệnh viện đã không còn thở nữa, cấp cứu chỉ để an ủi người nhà một phần nào, nhưng tôi có thể xác định, chúng tôi không hề làm kiểm tra nồng độ cồn cho người bị hại, những câu cuối cùng trên báo cáo này không phải do tôi viết.” Bác sĩ Trương viết ra giấy một câu cùng nội dung ngay tại tòa, yêu cầu giám định chữ viết.
Lúc ấy, Tiêu Thiên Ái và Từ Nhật Thăng đã là đồng minh, lúc nào cũng có thể liên lạc, cũng có thể che giấu cho nhau. Đối mặt với bằng chứng, họ nhận tội ngay trước tòa.
Trong những vụ án đó, có vài vụ là án giết người chưa phá được, có vài vụ là được cố ý gây ra thành án giết người ngoài ý muốn, nhưng lưới trời tuy thưa mà khó lọt, những đồng đẳng giúp băng nhóm tội phạm làm điều ác, không bỏ sót một ai. Cuối cùng lúc tổng kết án mạng, mọi người nghe thấy một con số động trời, số người bị hại lên đến hơn bốn mươi bảy người, trong đó có bốn mươi hai người là người trong bằng của chúng, hoặc bởi vì tiền tài, hoặc bởi vì đấu đá quyền lực. Mà hôm nay thẩm tra xử lý, tập trung chủ yếu vào năm người vô tội bị hại. Từng phần chứng cứ được đưa lên, trong đó có cả thứ do Trần Kinh Nghiệp và Giang Hạo thâm nhập vào hang ổ lấy được, đặc biệt là lời khai của Giang Hạo, đều là manh mối quan trọng để phá án. Một loạt vụ án giết người được thẩm tra xử lý rất suôn sẻ, có thể là đã biết kết cục của bản thân nên lúc nhận tội, Tiểu Thiên Ái có vẻ thong dong, không hề có tranh cãi.
Kết thúc thẩm tra xử lý, tội phạm bị áp giải về theo thứ tự, Tiểu Thiên Ái đi ra trước tiên trở thành người đi vào cuối cùng. Lúc này, Kiều Tâm Duy đã đi lên trước, cô đột nhiên sải bước qua bậc thang, chặn ngang trước mặt Tiêu Thiên Ái, giơ tay lên, không hề do dự tát cô ta một cái.
Chuyện xảy ra đột ngột, hiện trường hỗn loạn, những người nhà ngồi chờ xét xử phía sau vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ai ai cũng muốn nhào lên đánh, may là cảnh sát đã ngăn cơn hỗn loạn đúng lúc.
Kiều Tâm Duy cũng bị cảnh sát giữ lại, hai tay cô bị hai cảnh sát bè quặt ra sau lưng, vặn đến nỗi đau gần. Giang Hạo và đội trưởng Thẩm chen qua đám đông chạy lên trước, đội trưởng Thẩm ra lệnh: “Thả cô ấy ra, mau thả cô ấy ra.” Kiều Tâm Duy được thả ra, cô cũng không thấy chuyển biến tốt thì dừng, mà ngược lại tiếp tục bước lên muốn đánh Tiêu Thiên Ái, nhưng lần này lại bị cảnh sát áp giải Tiêu Thiên Ái ngăn cản. Tiêu Thiên Ái lạnh lùng nói: “Tôi vẫn chưa bị định tội đâu, ngày nào tôi chưa bị định tội, ngày đó tôi vẫn chưa phải tội phạm, cô đánh tôi, có rất nhiều người nhìn thấy, tôi muốn tố cáo cô.” Đội trưởng Thẩm hừ lạnh: “Chúng tôi chẳng thấy ai đánh cô cả, ai nhìn thấy, mọi người có ai thấy không?” Mọi người không nói, Tiểu Thiên Ái cũng nghẹn lời. Kiều Tâm Duy nhân cơ hội vùng khỏi tay cảnh sát, nhanh nhẹn tát lên mặt cô ta, bốp bốp bốp bốp, tiếng vang lanh lảnh mọi nơi, đánh hả lòng hả dạ.
Tiêu Thiên Ái chỉ có thể chịu bị đánh, hai tay bị còng, cánh tay lại bị cảnh sát giữ chặt, cô ta không thể làm được gì.
Tốp người nhà ở phía sau đều kêu gào: “Đánh chết nó đi, loại người này chết không hết tội!”
Tình hình lại trở nên hỗn loạn, Giang Hạo kéo Kiều Tâm Duy rời khỏi tòa án từ lối đi dành cho nhân chứng.