Lọc Truyện

Quân Hôn Chớp Nhoáng - tác giả Ngư Ca

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé



Giang Hạo cảm thấy người dưới thân mình run rẩy, sờ mặt cô thì ướt đẫm nước mắt. Giang Hạo bối rối, anh không dám dùng cách bá đạo này với cô nữa. Trần Kinh Nghiệp chết tiệt, đều là cách ngu xuẩn của cậu ta: “Xin lỗi, Tâm Duy, em đừng khóc, xin lỗi!”

Kiều Tâm Duy rất đau lòng, thút thít: “Dựa vào cái gì chứ? Anh dựa vào cái gì vậy? Vì hoàn thành nhiệm vụ mà hi sinh tôi, anh nói vứt thì vứt tôi ngay, tôi nuôi con lớn lên thì anh đòi bước vào thì bước vào, anh muốn gì thì phải được như vậy, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?”

Giang Hạo luống cuống, xin lỗi: “Là anh sai, anh xin thề anh sẽ không phạm sai2lầm này nữa, sau này anh sẽ đặt em lên hàng đầu, em tha thứ cho anh được không?”

“Anh nói tha thứ thì tôi phải tha thứ cho anh sao? Anh nói xem tôi có nên tha thứ cho anh không? Lời thề của anh thối lắm, có là đồ ngu mới tin, tôi đã làm đồ ngu một lần rồi, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa.”

“...” Giang Hạo bất đắc dĩ: “Em muốn anh làm gì mới tin anh?”

Kiều Tâm Duy cười nhạt, gương mặt chứa đầy vẻ khinh thường, cô nghiêm túc nói: “Thủ trưởng Giang, không phải ai cũng muốn quyền lực của anh hết, người khác thích, nhưng tôi thì sợ nó, anh hiểu không?”


Giang Hạo im lặng, anh biết cô là người không có cảm giác an toàn, thế nên trước6khi đến Lâm Châu, anh đã quyết định rồi: “Tấm Duy, anh....”

“Anh đừng nói nữa, anh càng làm tôi sẽ càng ghét anh hơn mà thôi. Anh tưởng tôi là bánh bao dễ bóp dễ nặn ư? Anh nói vứt thì vứt, anh nói muốn tôi tha thứ thì tôi phải tha thứ và xem như chưa có gì xảy ra sao? Giang Hạo, anh sai rồi, tôi không phải người như vậy.”

Giang Hạo muốn nói lại thôi, anh phát hiện quyết định trước kia của mình đã làm cô lạnh lòng rồi. Anh không muốn ép cô điều gì bởi nó sẽ càng đẩy cô cách xa anh hơn.

“Anh đi đi, để tôi và Tại Hi có thể sống an bình, anh đừng tới quấy rầy chúng tôi nữa, xem như đây là lời cầu xin cuối0cùng của tôi.”

***

Màn đêm đen kịt, đường phố yên tĩnh, ban đêm Lâm Châu không huy hoàng như thủ đô mà rất yên tĩnh, ngay cả tiếng cano trên sông hay tiếng trúc xào xạc cũng rất rõ.


Đèn đường không nhiều, chỉ có vài ngọn ở đầu đường, con đường dài tăm tối không thấy được tay.

Giang Hạo đi một mình trong bóng đêm, anh không sợ gì cả nhưng lòng hoảng vô cùng, anh đã làm sai rồi, khiến Tâm Duy càng hận anh hơn. Anh đã nói rồi, Kiều Tâm Duy không phải loại phụ nữ ở lại như những người phụ nữ bình thường, những việc bình thường với người khác sẽ chẳng có tác dụng gì với cô cả.

Đột nhiên điện thoại vang lên, chuông điện thoại rất lớn, anh vừa cầm đã5thấy tên Trần Kính Nghiệp, nhìn đồng hồ, chỉ mới mười giờ mà đã tối vậy rồi. “Alo?” Bên kia rất ồn ào, đối với thủ đô, mười giờ chỉ là thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm mà thôi: “Này, Trần Kinh Nghiệp, cậu chơi gì đấy, cậu gọi rồi mà không nói gì là sao?”

Trần Kính Nghiệp: “Alo, đợi chút, A Hạo, cậu nói gì thế?”

Giang Hạo trực tiếp hỏi: “Cậu gọi có chuyện gì à?” “À, tôi chỉ muốn hỏi đã tới lúc chúc mừng cậu chưa? Haha, có phải bị tôi phá chuyện tốt rồi không?” Giang Hạo tức giận: “Chiêu kia của cậu chẳng có tác dụng quái gì cả, tôi còn bị đuổi ra ngoài.” “...” Đầu kia im lặng một lát, sau đó Trần Kinh Nghiệp cười ha hả: “Haha,9Giang Hạo ơi là Giang Hạo, cũng có ngày cậu gặp trắc trở với đàn bà cơ à?”

Xung quanh rất yên tĩnh, tai Giang Hạo hơi đau khi nghe thấy tiếng cười nhạo trong tai, có loại bạn hại nhau thế à? “Đưa điện thoại cho tôi.” Nguyễn Tấn cũng ở bên kia, anh cầm điện thoại nói: “A Hạo, cổ lên, Kiều Tâm Duy đã sinh con cho cậu cơ mà, cậu cố gắng dỗ cô ấy một chút, đổi cậu vào vị trí của cô ấy thử xem, năm đó cậu tàn nhẫn với cô ấy thế nào.”


Nguyễn Tấn vẫn đáng tin hơn, Giang Hạo kiên định nói: “Yên tâm, chút ngăn trở đấy không đả kích được tôi, các cậu đang ở đâu đấy?”

“Ở quán bar đấy, cậu không hiểu nỗi khổ của đàn ông độc thân đâu.”

“...” Ôi, một đám đàn ông không có vợ chạy khắp nơi đáng thương thật: “Vậy các cậu chơi đi, tôi phải tìm khách sạn ở, muộn nữa sẽ đóng cửa mất.”

“À, được, cậu đi đi.” Cúp điện thoại, Giang Hạo lại đi tiếp, anh không biết con đường này sẽ dẫn đến đâu, dùng định vị của điện thoại để tìm khách sạn nhưng không có chỗ nào hết. Không lẽ anh phải ngủ ngoài đường thật à? Cửa hàng ở đây đóng cửa từ sớm, nguyên cả đường không bóng người, chỉ có vài chiếc xe chạy qua. Anh đi quá vội nên không chuẩn bị đầy đủ. Đi khoảng hai tiếng, mặc dù con đường vẫn tối tăm, nhưng Giang Hạo đã mò được hết nội thành Lâm Châu rồi, anh nhớ hết bệnh viện, chợ, siêu thị, xe bus ở đâu.

Ở chỗ rẽ vắng người, anh phát hiện có hộp đèn sáng ghi mấy chữ “Nhà nghỉ”, thôi thì nghỉ một đêm cũng được.

Sau đó anh đi tới. Chưa đến nhà nghỉ thì có một cô gái nhảy ra: “Này, anh trai, ngủ không?”

Giang Hạo đoán ra ngay tình hình, anh ngạc nhiên, trong thời kì quét ổ mại dâm mà lại có người kiếm khách giữa đường thế này à? Dưới ánh đèn mờ, dù không thấy rõ gương mặt của cô gái, nhưng anh vẫn xác định được cô ta tóc dài, mặc đồ phong phanh. Nửa đêm mùa thu, gió thổi rét lạnh, anh rất phục những người mặc ít như vậy để ra ngoài kiếm khách. Anh đã chú ý tới cái ổ mại dâm này rồi, anh rời khỏi đó.

Cô gái chạy nhanh đuổi theo, ngăn anh lại: “Anh trai, không ngủ thì nói chuyện cũng được.” Giang Hạo chưa nói gì thì một cô gái nhảy ra, cô gái này để mái tóc ngắn, mặc đồ rất mát mẻ. Cô gái tóc ngắn nói: “Anh trai, muốn xoa bóp hay rửa chân thế? Có thể thương lượng giá cả.” Cô gái tóc dài thấy có người tới đoạt mối thì khó chịu nói: “San San, cô làm gì thế? Người này là do tôi đưa đến.”


“Cô đưa đến? Ha ha, tôi đâu có mù, anh ta tự tới đây, quan trọng là anh ta không có hứng thú với cô.” Giang Hạo trở thành miếng thịt ngon để hai người phụ nữ tranh đoạt, anh không biết nói gì.

Cô gái tóc dài mắng: “Cô không hiểu luật hả? Đến trước được trước.” Cô gái tóc ngắn đáp lại: “Con điếm như cô mà dám nói luật với tôi à? Tối qua ai cướp hai ông khách của tôi? Có bớt cây già lên mặt với tôi đi.” Cô gái tóc dài tức giận dẫm chân, mắng: “Con điếm không biết xấu hổ cô, hai người hôm qua là khách quen của tôi, cô thừa dịp tôi nghỉ hai ngày vì bị ốm để đoạt khách của tôi mà còn dám nói à?”

Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, tiếng cãi nhau của hai người phụ nữ trở nên sắc bén và ầm ĩ, thu hút không ít người đến.

Giang Hạo nhìn, tốt lắm, còn có rất nhiều người đấy, nhìn không rõ mặt nhưng có thể thấy rõ thân hình, cao lùn gây béo, khoảng chừng mười người, đây là tổ chức tầm trung đấy. Có người đến khuyên: “San San, Tiểu Tiếu, hai người đừng cãi nhau nữa, thời thế bây giờ không tốt, lùi một bước nhường nhịn nhau, mọi người đều thoải mái.”

Cô gái tóc ngắn: “Hổ Tiểu Tiểu, cô tưởng ở đây là thủ đô à? Tưởng mình là hoa khôi ở quán bar nức tiếng thủ đô hả? Cô tưởng ở đây có Tổng giám đốc Thẩm bảo bọc chúng ta à? Không đâu, bây giờ phải dựa vào bản thân mình thôi.” Giang Hạo cảnh giác, quán bar nổi tiếng nức thủ đô? Tổng giám đốc Thẩm? À, là Thẩm Đại Hải! Cô gái tóc dài: “Con điếm cô dám gây chuyện à? Cẩn thận tôi xé nát miệng cô đấy.” Nói xong, hai cô gái đang tranh khách kéo nhau ra một chỗ đánh nhau. Mọi người ngăn lại, khuyên bảo, có không ít người ở nhà nghỉ đi ra xem trò hề. Giang Hạo mở máy ghi âm trong điện thoại ra, trốn vào đám người.

Đột nhiên, một cô gái đi từ sau tới, kéo tay Giang Hạo: “Anh trai, hai người họ đánh nhau rồi, anh đi nghỉ với em nha?” Cô gái tóc dài thấy thế thì chạy tới giật tóc cô gái này, mắng: “Chu Mỹ Mỹ, con điếm không biết xấu hổ, mày đến đoạt khách luôn hả?” Sau đó nhóm đánh nhau tăng thêm một người, ba người phụ nữ ồn ào chợ búa. Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc áo khoác dài đi nhà nghỉ ra ngoài, nương theo ánh đèn từ hộp đèn, Giang Hạo quan sát, đây là một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi.

Người phụ nữ trung niên mắng: “Nghe đây, không muốn làm nữa thì cút đi, muốn làm thì tiếp tục làm, đừng có gây thêm chuyện nữa.”


Danh sách truyện HOT