Tại Hi rất vui vẻ, miệng cũng không khép lại nổi, nhận quà đến mỏi cả tay. Kiều Tâm Duy bực bội: “Do anh sắp xếp hết à?” Giang Hạo nói: “Những bạn nhỏ có ngày sinh nhật trùng với ngày ở khách sạn đều được tiếp đón như thế này, nên anh dẫn hai mẹ con em đến, do khách sạn sắp xếp hết.” Kiều Tâm Duy nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Tại Hi hân hoan như vậy, cô thật sự biết ơn người đã sắp xếp tất cả những thứ này, có thể cho Tại Hi trải qua một sinh nhật khó quên và vui sướng đến thế. Lúc nhận phòng, Giang Hạo cầm thẻ rồi đi thẳng về phòng, Kiều Tâm Duy cũng không2hỏi nhiều, đi theo anh vào thang máy, bởi vì hai mí mắt của Tại Hi đang đánh nhau rồi. Quét thẻ, mở cửa, vào phòng. “Một phòng?” “Một phòng.”
“Tại sao không phải là hai phòng?”
“Một phòng có hai gian.” Giang Hạo mở cửa, ra hiệu để con trai đang buồn ngủ trong ngực xuống, anh vô tội nói: “Lúc anh đặt phòng trước chỉ còn phòng này thôi.” Kiều Tâm Duy hết cách.
Ban ngày Tại Hi đã chơi rất nhiều, mặc dù ở trong phòng mà cậu bé vẫn hứng chỉ như cũ. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể thoát nổi cơn mệt mỏi, vừa ngả đầu xuống đã ngủ ngay, còn chưa kịp cởi quần áo. “Hi Bảo, con chưa đánh răng rửa mặt, cả người6đầy mồ hôi thì sao ngủ được? Hi Bảo, cục cưng, cục cưng?” Giọng nói của Kiều Tâm Duy nhỏ dần, hết cách, con trai thật sự quá mệt mỏi.
Cô nhẹ nhàng cởi quần áo của Tại Hi ra, rồi lấy khăn ẩm lau mặt và tay cho thằng bé. Cả ngày điên cuồng, vừa chạy vừa sờ khắp nơi, tay nhỏ đã đen sì.
Căn phòng có hai gian, ở giữa tường khoét một lỗ trống lớn, nói cách khác, hai gian phòng này thông nhau, có thể nhìn qua nhìn lại.
Kiều Tâm Duy quay người sang một bên, chợt thấy Giang Hạo đang đứng ở chính giữa, hai tay vòng trước ngực nghiêng người tựa vào đó nhìn hai mẹ con. Cô khó chịu hỏi: “Tại sao3không phải hai gian?”
Tại sao lại là vấn đề này nữa, Giang Hạo lặp lại câu trả lời: “Lúc anh đặt không có phòng đơn, chỉ có phòng này, thật đấy.”
“Quỷ mới tin, anh cố tình.”
Giang Hạo cười nói: “Đi chơi thì phải chấp nhận một chút, đây cũng không phải nhà mình.”
Kiều Tâm Duy không thể phản bác câu này của anh: “Đi ra, đừng cản đường, tôi đi rửa mặt.” Bực mình là toilet ở gian bên kia, đi ra đi vào đều phải đi ngang qua bên đó. Toilet này thật sự rất tuyệt, lớn bằng phòng ngủ, tất cả các thiết bị tắm rửa đều xa xỉ, bồn tắm hình tròn cỡ lớn có chế độ mát xa, trên thành bồn tắm còn đặt9một cái phao bơi cho trẻ con và rất nhiều loại đồ chơi. Cô nói thầm, phòng này chủ yếu là để ngủ hay để đến tắm thế?! Cô tắm rửa với tốc độ nhanh nhất có thể, vừa ra ngoài đã thấy Giang Hạo nửa nằm trên giường xem tivi, cổ nhìn phía trước, nhanh chóng bước đi. “Sấy khô tóc rồi đi ngủ.” “Không cần, tôi ngủ, anh cứ tự nhiên.” Nói xong, cô kéo chăn lên nằm xuống, ngủ ở bên cạnh Tại Hi. Giang Hạo bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa.
Trong phòng tắm còn thoang thoảng mùi sữa tắm, anh đến bồn rửa tay trước, cầm bàn chải cô đã dùng để đánh răng, anh nhe răng cười4trong gương, cảm thấy khoảnh khắc này thật hạnh phúc, còn thỏa mãn hơn việc nhận được biết bao nhiêu huy chương quan công.
Anh cũng tắm gội rất nhanh chóng. Lúc đi ra, gian phòng bên kia đã không còn tiếng động nữa, hai mẹ con đều chìm vào giấc ngủ sâu. Anh cầm chiếc khăn thấm nước chầm chậm đi qua. Cô đang ôm đứa bé ngủ trong chăn, tóc vẫn ẩm ướt, cứ thế xả ra gối, anh dùng khăn mặt xoa tóc cho cô, vì không để cô tỉnh giấc, động tác của anh càng lúc càng nhẹ nhàng, càng lúc càng mềm mại.
Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng hít thở của cô đều đều mà ổn định, chơi đến mệt mỏi, đương nhiên cũng ngủ sâu hơn.
Nhưng Giang Hạo không nỡ đi ngủ, anh tình nguyện cứ ngắm cô mãi như vậy, nhìn thế nào cũng không đủ. Tính di truyền thật thần kỳ, đường nét khuôn mặt của Tại Hi rất giống Kiều Tâm Duy, đặc biệt là nét quyến rũ giữa cặp lông mày, trông giống nhau như đúc, nhưng sự kết hợp tổng thể của các đường nét trên mặt thì lại giống Giang Hạo, cũng như một khuôn đúc ra. Trước đây không chung đụng với nhau nên không biết, một khi đã sống chung, anh gần như không thể rời xa được. Trước khi đi, anh đã viết xong đơn xin từ chức, chỉ là mãi vẫn chưa gửi được, dù sao đây vẫn là sự nghiệp anh đã gây dựng vài chục năm nay, cũng có rất nhiều điều không bỏ được. Sau khi đi, mỗi ngày trôi qua, quyết tâm từ chức của anh đều tăng lên gấp bội. Nếu nghề nghiệp của anh khiến Kiều Tâm Duy không có cảm giác an toàn, thể thì anh cũng không cần cái nghề này nữa.
Nửa đời trước, anh bỏ qua tất cả mọi thứ vì quân lệnh, nửa đời sau, anh có thể bỏ qua tất cả mọi thứ vì cô, bao gồm quân lệnh, bao gồm tất cả vinh dự. Với quyết định này, hẳn là mọi người bên cạnh anh sẽ phản đối, nhưng anh đã quyết định, anh sẽ không chùn bước để cô quay lại bên mình, cùng với con của họ. Hôm sau, trời tờ mờ sáng Kiều Tâm Duy đã tỉnh giấc. Mới ngủ một giấc mà cả người cô đau nhức, thật sự là già rồi, không còn sung sức như hồi trẻ nữa, ngay cả việc xoay người đối với cô cũng rất khó khăn. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một chiếc khăn lông dưới đầu, vì gối của khách sạn không có áo gối, tối hôm qua lúc cô ngủ cũng không có, mà khi tỉnh dậy lại có.
Cô nhìn Giang Hạo ở bên kia, không có tiếng động, chắc anh còn ngủ. Mỗi lần ngủ anh rất thích co chân, nếu như nằm nghiêng sẽ là hình cung, nếu nằm thẳng thì anh sẽ khiến chiếc chắn mọc lên một đồi núi nhỏ, giống như lúc này. Cô ngồi dậy, Tại Hi nghe rục rịch nên trở mình, tìm một tư thể thoải mái tiếp tục ngủ, tiếng hít thở đều đặn, nhịp thở đều dần. Cô bất giác sờ lên tóc mình, bỗng nhiên hiểu ra vì sao dưới đầu mình có một chiếc khăn lồng, hơn nữa còn ẩm ướt.
Lúc đầu, cố định chờ anh đi rồi âm thầm dẫn Tại Hi đến thủ đô, anh không đi, hai mẹ con cũng không đi được.
Cô không ngờ anh nói không đi thì đúng thật là không đi, công việc gì có thể cho người ta nghỉ phép lâu như vậy, suốt một tháng, dù là kì nghỉ đông dài cũng đã kết thúc rồi chứ. Bỗng nhiên, bên kia có tiếng động, Giang Hạo ngồi dậy mỉm cười với cô, cất giọng nhẹ nhàng: “Tỉnh rồi à, có đói bụng không?” Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên trên mặt anh, hai con mắt nhập nhèm của anh long lên, nụ cười trên khóe môi cong cong vừa đủ. Khoảnh khắc đó, tim của Kiều Tâm Duy đánh rơi nửa nhịp. Hình ảnh quen thuộc làm sao, câu thăm hỏi ân cần quen thuộc làm sao, cộng thêm nụ cười quen thuộc đến thế, giống như là họ chưa từng chia xa, cô hơi rối bời.
Quá đáng ghét, đừng để có động lòng chứ!
Giang Hạo thấy cô không nói gì, anh lại dịu dàng nói: “Bữa sáng ở khách sạn bắt đầu lúc bảy giờ, bây giờ còn sớm, nếu em đói bụng thì anh đi mua cho em nhé?”
“Không cần, tôi không đói bụng.” Thú thật cô muốn nói, xin anh đừng để ý đến cô.
Giang Hạo dường như biết chắc cả người cô sẽ nhức mỏi nên nói: “Bình thường em không vận động, nên mới hoạt động một chút thì đau nhức người, hôm nay còn rất nhiều nơi để đến chơi, em đi được chứ?”
“Được, tôi không sao.”
Xem đi xem đi, lại đang nói khoác, nhìn ánh mắt cao ngạo của cô là biết ngay. Giang Hạo nở nụ cười, đứng dậy xuống giường đi thẳng đến trước gót chân của cô, sau đó không nói lời nào mà vén chăn lên nắm chặt bắp chân cô.
Kiều Tâm Duy không phải không chống cự, nhưng hành động của Giang Hạo rất nhanh nhẹn, cô phản ứng không kịp.
“Này, đừng đụng vào tôi” “Em muốn Hi Bảo thức dậy hả? Vậy thì em cứ nói to lên đi.” “Anh... Đồ lưu manh!”.
“Chút nữa còn lưu manh hơn, em kiên nhẫn một chút đi.” Vừa dứt lời, tay của Giang Hạo nắm chặt bắp chân cô, một tay kéo lòng bàn chân cô lên ép về phía trước. “A...” Mặt Kiều Tâm Duy lộ ra vẻ thảm thiết nhưng tiếng la vẫn kìm nén ở cổ họng.
Giang Hạo từ từ xoa bóp bắp chân cho cô, bắp chân và eo là những chỗ đau nhức nhất, vì tích tụ axit lactic nhiều, động tác kéo duỗi và xoa bóp thích hợp sẽ giúp giảm đi một chút, nhưng chỉ giảm nhẹ một chút mà thôi. Anh vừa nắn bóp, vừa dặn dò: “Sau này cần phải vận động nhiều hơn, em còn không bằng Hi Bảo nữa... Cảm thấy tốt hơn một chút không? Nếu thấy không ổn, sáng nay chúng ta đi tắm suối nước nóng nhé, ngâm suối nước nóng một lát cũng giúp giảm nhức mỏi đây.”
Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Kiều Tâm Duy chính là khung cảnh suối nước nóng ở trong trấn nhỏ gần Đại Tuyết Sơn, khi đó họ cùng nhau tắm suối nước nóng. Ngay lập tức, cô đỏ bừng cả mặt. “Không tắm!” Cô lạnh lùng nói lời từ chối. “Nhưng hôm qua đã đồng ý với Hi Bảo rồi.”
“Đừng lấy Hi Bảo ra nói chuyện, dù sao tôi cũng không tắm.”
Giang Hạo thức thời ngậm miệng. Mặc dù nói không lớn tiếng nhưng vẫn đánh thức Tại Hi. Bé dụi mắt, duỗi lưng mệt mỏi, âu yếm nói: “Chào buổi sáng mẹ, chào buổi sáng chú.” Thấy Giang Hạo đang ngồi dưới đất bóp chân cho mẹ, cậu tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Kiều Tâm Duy định rút chân lại, nhưng Giang Hạo vẫn siết chân không cho cổ động đậy, anh nói: “Bình thường mẹ cháu lười, không thích vận động, vận động nhẹ là chân nhức mỏi, Hi Bảo thì sao, có nhức không nào?”
Tại Hi lắc đầu, còn lắc đầu rất hăng say: “Không nhức.” “Nhóc thối, khoe khoang trước mặt mẹ phải không? Đi, tự đi đánh răng rửa mặt.”
Tại Hi nhảy xuống giường. Nói một cách đơn giản, tỉnh dậy sau giấc ngủ giống như được buff đầy máu. Cậu vừa thấy một đồng quà tặng trong góc thì nhảy thẳng vào: “Wow, thì ra không phải đang nằm mơ, thật nhiều quà tặng, WOW.”
Kiều Tâm Duy xấu hổ, ra lệnh: “Hi Bảo, đánh răng rửa mặt.” “A, con biết rồi, mẹ, mẹ không cần nhắc con, con không bị điếc mà.” Tại Hi chạy tới toilet. Hôm qua vừa đến đã ngủ mất, cậu chưa kịp ngắm nghía cẩn thận một chút, sáng sớm hôm nay tỉnh lại, chỗ nào cũng đầy thú vị và đẹp mắt, đặc biệt là khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất, phía trước là toàn bộ công viên Disney, ban ngày có thể thấy toàn cảnh, tối đến là cảnh vật về đêm.
Tại Hi vừa đánh răng vừa ngó quanh, cảm thấy hai mắt không đủ để ngắm.
Giang Hạo bóp xong chân này, lại đổi sang chân kia. Anh đặt chân của cô trên đầu gối của mình, cố gắng dùng lực nhẹ nhàng với điều kiện tiên quyết là phải có hiệu quả để bóp chân cho cô: “Em kiên nhẫn một chút, phải xoa bóp nhẹ, nếu không thì hôm nay em đi không được đầu, ngày mai còn càng nhức hơn.” Điều này thì Kiều Tâm Duy tin, đau nhức cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. “Này, sau khi đi du lịch về, anh phải đi đi chứ, không cần đi làm à?” Giang Hạo ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cô: “Em rất muốn anh đi à?”