Lời khuyên của Hạng Linh đã nói trúng trọng tâm. Qua lời kể của Hạng Linh, Kiều Tâm Duy mới biết, mấy năm qua, mỗi lần đến lễ Tết, Giang Hạo đều đến thăm nhà, tặng lễ rồi gửi tiền, nhưng bà chưa bao giờ vui vẻ chào đón anh. Hạng Linh rất thực tế, đưa thì cầm, dù sao Giang Hạo cũng không thiếu tiền, nhưng không bao giờ mở cửa cho anh vào. Giang Hạo bị nhốt ngoài cửa nhưng không oán trách gì cả, lần nào cũng chỉ im lặng đến đưa quà và tiền.
“Mẹ, mẹ thật là, không cho vào cửa thì nhận quà của người ta làm gì?”
Hạng Linh thản nhiên nói: “Đồ nó để ở cửa, mẹ thấy chướng mắt nên đem vào. Nó thấy áy náy nên mẹ giúp nó giảm cảm2giác đó thôi mà.”
Kiều Tâm Duy bật cười: “Mẹ, mẹ giỏi lắm.” Lúc ăn cơm tối, Dương Giai Giai không quan tâm đến Cảnh Thượng, mà Cảnh Thượng cũng chỉ tập trung ăn cơm thôi, mọi người cảm giác được hai người này đang cãi nhau.
Kiều Tâm Duy định hỏi Cảnh Thượng thì bị Hạng Linh ngăn lại. Lúc chỉ có hai mẹ con, Hạng Linh mới chịu nói: “Gần đây Giai Giai đang cãi nhau với anh con về chuyện của con.”
Hỏi mới biết, thì ra lần cô về xem phán quyết của tòa án, Cảnh Thượng đã rất quan tâm cô và Tại Hi, nếu hai người là anh em ruột thì đây vốn là chuyện rất bình thường, tiếc là cả hai không phải. Dương Giai Giai thấy khó chịu khi Cảnh Thượng quá quan tâm6đến mẹ con cô, còn Cảnh Thượng lại là người chính trực, trong lòng anh vẫn nghĩ về cô em gái này, không hề che giấu. Dương Giai Giai cảm thấy cảnh Thượng vẫn nhớ thương Kiều Tâm Duy không thôi.
“Con đó, không về ở là đúng, ôi, không phải mẹ bênh anh con, nhưng mẹ không hi vọng con nhúng tay vào chuyện của hai đứa nó, hiểu không?” Kiều Tâm Duy gật đầu: “Con biết mà, con cũng nghĩ đến việc này nên mới về ở với Giang Hạo, đỡ bị kéo vào chuyện này, cũng không phải để mẹ khó xử.” Hạng Linh nhìn Tại Hi đang chơi đồ chơi ở bên cạnh, thở dài: “Ôi, bốn năm rồi mà hai đứa nó vẫn chưa có con, Giai Giai lo lắng, không thấy an toàn cũng3là chuyện dễ hiểu.” “Chuyện sinh con đâu vội được ạ, có phải ba mẹ gây áp lực cho chị ấy không?”
“Không có, mẹ biết thân biết phận mà, cưới được Giai Giai là nhà mình trèo cao rồi, là mẹ con bé sốt ruột. Mẹ con bé dẫn nó đi kiểm tra, nguyên nhân là từ Giai Giai, dạo này nó đang uống thuốc Bắc để điều trị, con ra nhà bếp mà xem, toàn là gói thuốc Bắc. Nói sợ để chỗ đó họ nấu cách thủy nên không giữ được chất gì ấy nên mang về nấu, ngày nào mẹ cũng nấu cho con bé, chưa từng nói gì hết.”
“Rồi cũng có thôi, đừng lo lắng.” “Ôi, mẹ không lo, chỉ cần con và Hi Bảo bình an khỏe mạnh là được rồi. Tâm Duy, con9phải nhớ lời mẹ, đừng nhúng tay vào đó.”
“Vâng, con biết mà.”
Hạng Linh nói nửa ngày lại vòng về: “Mẹ thấy Giang Hạo khá tốt, có điều đây là chuyện cả đời của con, tự con quyết định đi.” “Vâng.” Đang nói chuyện thì Cảnh Thượng bế Hi Bảo đi vào, bé chớp mắt, làm nũng: “Mẹ, con buồn ngủ.” Cảnh Thượng nói: “Hi Bảo chơi mệt thì đòi tìm mẹ, không ai dỗ được nó.”
Kiều Tâm Duy bế bé: “Là lỗi của mẹ, mẹ không nên nói chuyện với bà ngoại mà quên hết thời gian. Hi Bảo ngoan, chúng ta về nhà thôi.”
Cảnh Thượng: “Muốn vậy rồi mà còn đi đâu. Ở nhà vẫn còn phòng mà, cứ ở lại đi.” Kiều Tâm Duy cười nói, “Anh, cảm ơn anh, nhưng bọn em phải về rồi.” Cảnh4Thượng nói thật: “Không phải em và Giang Hạo ly hôn rồi à? Sao có thể ở chung chứ? Em không sợ người khác bàn tán à?” Kiều Tâm Duy khó xử, Hạng Linh ra mặt: “Chúng ta không quản được mấy lời đó đâu. Tâm Duy, muộn rồi, mau về đi.” Cảnh Thượng biết không ngăn được, đành nói: “Thể anh đưa hai mẹ con về.”
Lúc này Kiều Tâm Duy mới nhớ ra Giang Hạo đợi hai mẹ con cô dưới nhà. Buổi tối mùa đông ở thủ đô rất lạnh, hơi nước bên ngoài đóng băng cứng rồi. Cảnh Thượng đưa áo bông khoác trọn người Tại Hi, ôm bé xuống nhà. Giang Hạo vẫn đợi dưới lầu, họ vừa ra khỏi cửa thì đã thấy anh. Anh đứng hút thuốc cạnh xe, đốm lửa làm sáng cả khoảng trời tối thui, vừa thấy họ xuống thì anh dập thuốc ngay. Kiều Tâm Duy không biết anh hút thuốc từ khi nào, lúc hai người chưa ly hôn, anh rất ít khi hút thuốc, ở nhà gần như không có dấu vết của thuốc lá. Lúc ở Lâm Châu, cô phát hiện ở trước cửa nhà có cái thùng rác nhỏ, sáng hôm sau sẽ thấy một hai điếu thuốc trong đấy, khi đó cô mới biết tối nào anh cũng ra ngoài hút thuốc.
Cô không hiểu tại sao nam giới lại thích hút thuốc như vậy, cô nghe nói mới phẫu thuật xong thì không thể hút thuốc. Tại Hi thấy Giang Hạo thì tỉnh giấc: “Ba ơi, ba.”
“Con trai ngoan của ba.” Giang Hạo đưa tay bế con, Cảnh Thượng lạnh mặt nói: “Trời lạnh, tôi bế cháu lên xe rồi nói tiếp.” Giang Hạo gật đầu, cầm chìa khóa mở xe ra. Kiều Tâm Duy lên xe trước, sau đó Cảnh Thượng bế con đưa cho cô. Anh lấy hai món đồ chơi nhỏ trong túi quần ra đưa cho Tại Hi, sờ đầu bé nói: “Lần sau bác mua cho cháu tiếp nhé.” “Hi Bảo, tạm biệt bác nào.” Hi Bảo vẫy bàn tay nhỏ: “Tạm biệt bác ạ.”
Cảnh Thượng liếc nhìn Kiều Tâm Duy với vẻ bất đắc dĩ, còn có chút đau lòng, anh nói: “Ừ, tạm biệt, nhớ nghe lời mẹ đó.”
Xe chạy trong màn đêm, đứa trẻ ngủ thiếp đi trong lòng mẹ. Tốc độ xe vừa phải, thoải mái, đến lúc đèn đỏ, Giang Hạo quay lại hỏi: “Có lạnh không? Có muốn tăng thêm độ ẩm không?”
“Không cần đâu, không lạnh, đã mặc nhiều rồi.”
Giang Hạo cười cười, ánh đèn gần đó chiếu vào trong, xung quanh anh như có vầng sáng làm gương mặt trở nên sắc nét hơn, nụ cười của anh như muốn câu lấy hồn cô. “Đèn xanh rồi kìa, lái xe đi.”
Giang Hạo chỉ có thể quay lại lái xe.
Tới khu nhà, bởi vì lạnh nên không có ai trên đường, xe lái thẳng vào gara, gió lạnh thổi từ cửa hầm vào.
Giang Hạo ốm Tại Hi vào lòng, nhanh chóng đi vào thang máy.
“Nghe dự báo thời tiết báo tối nay có khí lạnh, đúng là có thật. Mai sẽ lạnh hơn nhiều, có thể sẽ mưa, hai mẹ con đừng ra đường.”
Kiều Tâm Duy lùi vào góc đáp: “Ừm.” Giang Hạo lại nói: “Có lạnh không? Lạnh thì để tay vào túi áo anh, ấm lắm.”
“Không cần, người anh toàn mùi thuốc lá.”
Giang Hạo hơi ngại, anh ngửi thử nhưng không thấy gì hết: “Haha, đợi hai mẹ con chán quá nên hút hai điểu.”
“Tiểu Phương bảo anh vừa làm phẫu thuật dạ dày trước khi mở phiên tòa.” “Sao Tiểu Phương lắm miệng thế nhỉ?” Kiều Tâm Duy nghiêm mặt: “Nếu Tiểu Phương không nói thì anh cứ giấu vậy à?” Nhìn Giang Hạo cười ha hả, cô giận mà không chỗ trút: “Đừng hút thuốc nữa, sẽ có hại cho sức khỏe.” Giang Hạo gật đầu, đồng ý ngay: “Được, sau này không hút nữa.” Cổ tức giận có nghĩa là cô quan tâm đến anh, vì thế anh rất vui vẻ: “Sau khi phẫu thuật, anh cũng hút rất ít. Trước kia hút nhiều lắm, có lúc không hút thì không nhịn được, nhưng anh hứa là anh sẽ cai thuốc.”
“Trước kia hút nhiều lắm?”
“Ừ, một ngày hai ba hộp.”
“Có gì hay mà hút?”
“Anh biết không có gì hay để hút, nhưng anh nhớ em. Càng nhớ em thì càng hút, càng hút lại càng nhớ em, sau đó không dùng được.”
Kiều Tâm Duy không nói gì, thang máy đến nơi rồi, cô cúi đầu để anh không thấy mặt, cô đi thẳng ra khỏi thang máy. Cô cũng khó chịu, vì cô còn có con trai nên vui vẻ, nhưng anh chỉ có một mình, lại phải đóng cái vai diễn gượng ép, anh đã phải sống thế nào đây?
Về tới nhà, vừa vào phòng đã thấy hơi ấm phả vào, trong nhà vẫn ấm nhất.
Phòng khách và phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ không chút bụi bặm. Chậu hoa khô đã thay bằng hoa mới, mùa này mà vẫn còn tường vi nở rộ. Hoa tường vi màu đỏ tím chiếu lên bàn trà thủy tinh làm nó trở nên xinh đẹp lạ thường, cả nhà cũng trở lung linh đầy sắc màu.
Giang Hạo bể con lên lầu hai, Kiều Tâm Duy nhận ra, ga trải giường trong phòng đã đổi rồi, ngay cả hoa ngoài ban công nhỏ cũng được thay đi. Bên ngoài cửa sổ là gió lạnh thấu xương, trong nhà lại ấm áp như ngày xuân, đóa hoa trong nhà ấm này trông rất xinh đẹp. Đối với trẻ con mà nói, lúc này là giờ đi ngủ của chúng, nhưng với người lớn thì vẫn còn sớm.
Giang Hạo nói: “Để Hi Bảo ngủ một mình đi, em mở cửa phòng ra, lúc nào con tỉnh thì sẽ khóc, khi đó em cũng nghe thấy.” Anh không muốn xuống lầu, đề nghị: “Gần đây có mấy bộ phim mới, nghe bảo hay lắm, có muốn xem cùng không?” “Con đang ngủ ở nhà mà, tôi không ra ngoài đâu.”
Giang Hạo chỉ phòng khách nhỏ ở lầu hai: “Xem ở nhà, đây là rạp phim tại gia, nghe tai nghe sẽ không làm ồn đến con.” Anh giải thích: “Ngày đầu gặp nhau, Vân Thanh bảo em thường xem phim vào lúc rảnh rỗi, nên anh đã xây riêng rạp phim trong nhà này. Không tệ đâu, anh xem thử rồi, hiệu quả cũng giống rạp chiếu phim bên ngoài đấy.”
Anh giống như thằng nhóc mới biết yêu vậy, căng thẳng, hưng phấn, muốn biểu diễn những gì mình biết cho cô xem. Kiều Tâm Duy nhìn phòng khách nhỏ, màn hình lớn áp vào tường, trên đất còn đặt một tấm thảm lớn hình tròn, có cả bàn trà nhỏ và tatami. Cô cứ tưởng đây là phòng khách bình thường, không ngờ Giang Hạo lại cẩn thận như vậy, nhớ được những lời nói lần đầu gặp nhau.