Kiều Tâm Duy kéo Giang Hạo đi đến phòng uống nước, vội vàng nói: “Anh đưa Hi Bảo về đi, em còn có việc cần làm.”
Giang Hạo giơ tay ra, chỉ chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: “Cách giờ tan làm đã hơn bốn mươi phút rồi, bây giờ là giờ tan làm, em đi về cùng ba con anh luôn.” Tại Hi khẽ lẩm bẩm: “Mẹ ơi, chúng ta cùng nhau về nhé.” Kiều Tâm Duy xoa đầu con trai, khó xử nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, mọi người đều chưa tan làm mà một mình em đi trước thì không hay lắm.” Giang Hạo không vui, lời lẽ chính đáng nói: “Có cái gì không hay, quy định mấy giờ tan làm thì giờ đó tan làm, chỉ có người năng suất thấp mới2cần tăng ca.” “Ai da, anh đừng tranh cãi với em ở đây, em cũng có nhiệm vụ chưa hoàn thành, có một kế hoạchchương trình phải giao vào ngày mai, em thật sự không có thời gian ở đây giải thích cho anh.”
“Vậy em ăn cơm trước đi.” Giang Hạo cũng không bỏ qua. Lúc này, Lý Thiền Vi ở ngoài phòng uống nước gõ cửa nói: “Kiều Tâm Duy, văn phòng không phải công viên trò chơi, cô làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của những người khác.” “Xin lỗi tổ trưởng Lý, trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, bé sẽ không lớn tiếng như vậy nữa.”
“Trẻ con không hiểu chuyện không liên quan gì đến lớn nhỏ, đó là vấn đề gia giáo, chuyện nhà cô chưa thu xếp tốt đã ra ngoài đi làm,6có phải quá miễn cưỡng rồi hay không?” Nghe Lý Thiền Vi châm chọc mỉa mai, lòng Kiều Tâm Duy lạnh hẳn đi, nếu chị ta tiếp tục nói như vậy nữa, với cá tính cố chấp của Giang Hạo, rất có khả năng sẽ tạo nên xung đột.
Giang Hạo đã đen mặt rồi, người này câu nào cũng gai góc, còn châm chọc gia giáo nhà họ không tốt, bảo anh làm sao nhịn được cục tức này! Lý Thiền Vi nghe bên trong không có tiếng đáp, lại nói: “Nếu người nhà cô tới rồi thì cô cứ đi về trước đi, ngày mai giao bản kế hoạch cho tôi là được, kế hoạch này rất quan trọng, cô đừng đối phó qua loa đại khái.”
Giang Hạo cực kỳ khó chịu, ý của người ta chính là bảo Tâm Duy3về nhà tăng ca đi, rốt cuộc là công việc quan trọng gì mà cần một người mới đi làm ngày đầu tiên, còn chưa quen hoàn cảnh phải hoàn thành ngay ngày hôm sau? Anh nên cảm ơn sự coi trọng của cấp trên đối với Tâm Duy, hay là ôm uất ức thay cô đây?
Giang Hạo đang muốn đi ra hỏi đến cùng thì Kiều Tâm Duy lại nắm lấy cánh tay anh, cổ sức lắc đầu, trong ánh mắt cũng mang sự cầu khẩn: “Vâng thưa tổ trưởng Lý, vậy tôi tan làm trước, ngày mai chắc chắn sẽ giao cho chị.”
Giang Hạo thở dài, đương nhiên anh biết, nếu anh xúc động mà nhất thời nổi xung và Tâm Duy thì sau này sẽ chỉ làm cô càng khó khăn, suy cho cùng đây cũng là công việc9của cô, các mối quan hệ cá nhân của cô.
Tiếng bước chân của Lý Thiền Vi từ gần ra xa, chị ta đi rồi. Ở trước mặt con, Giang Hạo đè lại lửa giận, không vui hỏi: “Người đó là cấp trên trực tiếp của em? Sao nói chuyện khó nghe thể: Cô ta tên gì?”
“Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, nói cho anh biết cũng vô ích thôi.” “...” Giang Hạo nín thinh, anh có cách khác để biết người này tên gì. Kiều Tâm Duy thả Tại Hi xuống dưới, nói: “Mẹ đi thu dọn đồ đạc một chút, hai ba con ở đây chờ nhé. Hi Bảo, ngoan ngoãn đừng nói to, đừng chạy lung tung, chờ ở đây cùng với ba, mẹ sẽ ra rất nhanh thôi, nhé con?” Tại Hi hiểu chuyện gật đầu: “Dạ được.”4Kiều Tâm Duy đi ra ngoài thu dọn lại đồ đạc, tuy Tại Hi còn nhỏ nhưng cũng biết nhìn sắc mặt của người ta, bé lúc lắc tay ba, hỏi nhỏ: “Ba ơi ba, có phải con không nên gọi mẹ không? Có phải con sai rồi không?”
Giang Hạo ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt con, anh nói một cách nghiêm túc: “Hi Bảo không sai, chỉ là mẹ có chỗ khó xử của mẹ, chúng ta nên hiểu cho mẹ.”
“Dạ, được ạ.”
Về đến nhà, một mình Tại Hi cưỡi xe trượt của bé chạy quanh phòng khách. Kiều Tâm Duy không ăn cơm trước mà hỏi Giang Hạo số di động của Nguyễn Tấn. Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải làm phiền Nguyễn Tấn một chuyến. Mà Giang Hạo vẫn ung dung thản nhiên ngồi trên bàn ăn, tay cầm di động lượt xem tin tức, đương nhiên, đây chỉ là giả bộ thôi, anh đang chăm chú nghe Kiều Tâm Duy gọi điện thoại.
“Alo, tổng giám đốc Nguyễn, em là Kiều Tâm Duy.” Nguyễn Tấn cố gắng làm bình tĩnh lại câu từ còn đang lộ ra sự kích động: “Là Tâm Duy à, có việc gì thế?”
“Tổng giám đốc Nguyễn, thật là ngại quá, phải làm phiền anh một chuyện, thực sự ngại quá.” “Em còn chưa nói là chuyện gì, sao đã ngại trước rồi? Thế này lại chẳng giống em đâu.”
Kiều Tâm Duy cho tóc: “Tổng giám đốc Nguyễn, không ngờ lại phải làm phiền anh lần nữa, hình như tôi luôn gây phiền phức cho anh, cho nên tôi...”
“Không cần phải nói như vậy, chuyện của em thì tôi đều không cảm thấy phiền chút nào cả, em không cần xin lỗi, nói đi, là chuyện gì.”
“Ừ, là thế này, tôi mới vừa vào làm ở phòng Kế hoạch của tập đoàn đầu tư Thịnh Thể. Hôm nay tổ trưởng giao cho tôi nhiệm vụ viết bản kế hoạch về nghi thức ký hợp đồng giữa Viễn Đại của các anh và Thịnh Thể, sáng ngày mai phải giao. Nhưng mà trong tài liệu lại thiếu mất danh sách nhân viên tham dự bên phía Viễn Đại, không có danh sách này thì một vài phân đoạn quan trọng không thiết kế được. Bây giờ tôi ở công ty khác, tìm đồng nghiệp thì không hay lắm, huống hồ tôi đã không còn cách thức liên hệ với họ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể làm phiền anh, không biết giờ anh có tiện hỏi thử phòng Kế hoạch của Viễn Đại không?”
Tuy nhiên, Nguyễn Tấn lại trả lời ngoài dự đoán: “Kế hoạch chương trình nghi thức ký hợp đồng đã viết xong rồi mà, hôm nay phòng kế hoạch đã đưa cho tôi, tôi nhớ rất rõ.” “Cái gì?” Kiều Tâm Duy kinh ngạc không thôi: “Nhưng... nhưng cấp trên của tôi bảo tôi viết kế hoạch này mà.”.
Nguyễn Tấn lập tức nói: “Kế hoạch chương trình đã viết xong rồi, sáng hôm nay đã gửi qua Thịnh Thể để xác nhận, là xác nhận chứ không phải viết lại, trong đó có chữ ký xác nhận của tôi, phía Thịnh Thế không thể không biết, nếu cấp trên của em bảo em viết kế hoạch cho nghi thức ký hợp đồng, còn yêu cầu ngày mai giao, vậy thì...” Không phải làm khó dễ, mà chính là hãm hại, trong văn phòng của tập đoàn lớn không tránh được một ít nội đấu, mà kết quả của nội đấu, luôn sẽ cần hy sinh bột vài người.
Đầu óc Kiều Tâm Duy hơi hỗn độn, cẩn thận nhớ lại lúc ban ngày, Lý Thiến Vi tiện tay cầm lấy văn kiện trên bàn của Thẩm Ngôn Thanh rồi giao cho cô, không đúng, từ từ, chị ta có mở ra xem trước, lấy vài tờ giấy đi rồi mới đưa cho cô. Như vậy tài liệu mà Lý Thiền Virút ra, phỏng chừng chính là bản kế hoạch cuối cùng và giấy xác nhận như lời của Nguyễn Tấn nói chăng.
Cô không biết vì sao Lý Thiền Vi phải như vậy, trước kia cô và chị ta cũng không hề quen biết chứ đừng nói tới xung đột. Thẩm Ngôn Thanh nói Lý Thiền Vi sẽ ra oai phủ đầu với mỗi một nhân viên mới vào, nhưng đây rõ ràng là cổ ý làm khó dễ mà.
Nguyễn Tấn lại hỏi: “Tâm Duy, cấp trên của em là ai?” “Lý Thiền Vi.”
“Tôi có nghe tên, cô ta là chuyên gia lập kế hoạch hạng nhất ở trong nước, năng lực làm việc rất mạnh, con người rất nghiêm túc, còn về nhân phẩm ra sao, tôi chưa từng tiếp xúc nên cũng không tiện phán xét, trước kia có phải em từng đắc tội với cô ta không?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, ngày đầu tiên gặp được chị ta, đâu ra đắc tội đây?!” Nguyễn Tấn nghe xong lời này thì cảm khái nói: “Nếu không phải là Thịnh Thế, tôi thật muốn đào em về lại Viễn Đại.”
Lúc ấy, Kiều Tâm Duy còn không hiểu hàm nghĩa thật sự trong câu này của Nguyễn Tấn, cô chỉ cho rằng, đại khái Thịnh Thế cũng là công ty rất tốt nên Nguyễn Tấn mới nói như thế, cô nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, cảm ơn sự khen ngợi của anh, tôi có tính toán của tôi. Thịnh Thế cách nhà khá gần, thuận tiện để chăm lo trong nhà nữa.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu được, đoán chừng A Hạo cũng sẽ không cho em trở thành nhân viên của tôi nữa đâu.” Bình dấm chua Giang Hạo kia có chủ nghĩa đàn ông rất nặng, sao anh lại không biết chứ?! Kiều Tâm Duy không biết nói cái gì cho phải, cô quay lại nhìn Giang Hạo, bỗng nhiên phát hiện Giang Hạo cũng đang nhìn lại, ánh mắt kia như muốn nhìn xuyên qua cô. Cô điều chỉnh lại giọng nói, kéo trở lại để tài cũ: “Tổng giám đốc Nguyễn, vậy anh có thể gửi lại kế hoạch hoàn chỉnh cho tôi một lần nữa không?” Nguyễn Tân thoải mái đồng ý: “Được, không thành vấn đề, vẫn là hòm thư trước kia của em à?”
“Đúng vậy, phiền anh nhé, có rảnh sẽ mời anh ăn cơm.” “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, ăn cơm thì cũng có thể, cũng lâu lắm rồi tôi không gặp A Hạo, đến lúc đó đưa con trai của hai người theo đi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Kiều Tâm Duy lại chạy tới phòng sách mở máy tính, vừa đăng nhập vào hòm thư đã nhận được thư đính kèm của Nguyễn Tấn, đó là một bản kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, chính xác và hoàn hảo, một bản kế hoạch như vậy, một tổ ba người tốn thời gian một tuần để chuẩn bị, chỉnh sửa lại, rồi hoàn thành, cũng coi như là hiệu suất cao rồi.
Kiều Tâm Duy nhìn màn hình máy tính mà cười khổ, quả nhiên Lý Thiền Vi này là một kẻ biến thái.
Giang Hạo nhẹ nhàng gõ cửa, nhắc nhở cô: “Bà xã đại nhân, bây giờ đã là bảy giờ rưỡi tối rồi, em có thể ăn cơm tối chưa? Nếu ăn được rồi thì anh đi hâm lại thức ăn.” Anh giống như người đầy tớ trung thành, đối với việc chủ nhân không ăn cơm đúng giờ thì vừa chán nản vừa đau lòng.
“Có thể rồi, cảm ơn anh.”
“Đừng! Khách! Sáo!” Đối với chuyện đi làm này, hai người đã trao đổi mấy lần rồi, Giang Hạo không thuyết phục được Kiều Tâm Duy chuyên tâm làm bà chủ gia đình, giống như cấp trên không thuyết phục được anh ở lại quân đội giữ chức, anh có sự kiên trì của anh, cô cũng có sự cố chấp của cô.
Giang Hạo có thể thỏa hiệp việc cô đi làm, có nghĩa là anh thấu hiểu cô, cho nên bây giờ anh cũng sẽ không khuyên cô mấy câu đại loại như từ chức linh tinh. Nhưng mà, anh cũng sẽ không thể để cổ vô duyên cớ vô cớ bị người ta tính kế, Lý Thiền Vi phải không, anh nhớ kĩ rồi. Trên bàn ăn, Kiều Tâm Duy rốt cuộc phải đưa ra ý kiến với Giang Hạo: “Anh làm gì mà nghiêm túc như vậy, em không sao mà.” Cô nheo mắt lại, cố ý tươi cười: “Anh nghiêm túc nhìn em ăn cơm như vậy, rất ảnh hưởng đến khẩu vị của em, sẽ khó tiêu hóa đó.”