Rời khỏi khách sạn, lòng Kiểu Tâm Duy trống rỗng, so với Giang Hạo thì bước chân của cô chậm hơn một chút, cô nhìn bóng dáng cao lớn cứng cáp phía trước, chợt cảm thấy thì ra nó lạnh lùng như vậy.
Chỉ vì tính cách lỗ mãng này của tôi, chỉ vì tôi không có gia thế, không có bối cảnh, chỉ vì tôi có thể chịu khổ, chỉ vì giữa chúng ta không có tình cảm, thế nên anh mới chọn tối?
Đúng là buồn cười, đây rốt cuộc là kiểu hôn nhân gì vậy?! Quả là một trò khôi hài. Đi mãi, Giang Hạo nhìn lại phía sau, thúc giục: “Đi nhanh lên, đưa em đến một nơi”
“Nơi nào?”
“Đi là biết”
Kiều Tâm Duy ngang ngược nói: “Anh không nói là đâu thì tôi sẽ không đi.
Giang Hạo dừng bước, quay lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao cả, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi về nhà trước đây”
Nói rồi, Kiều Tâm Duy bỏ đi ngay. Đương nhiên Giang Hạo cũng cảm nhận được sự khác thường của cô, lúc cô đi lướt qua, anh kéo tay cô lại: “Cả đám Nguyễn Tấn cũng đều biết tôi khó có ngày nghỉ, nên nhân dịp nghỉ phép họ mới hẹn ra ngoài gặp nhau, tôi đặc biệt để dành buổi chiều cho em, mà giờ em lại muốn đi nhanh như vậy à?”
Đón lấy ánh mặt trời và gió lạnh, Kiều Tâm Duy cười khẽ, ánh mắt sáng ngời hiển hiện sự khinh thường cực độ: “Ý của Thủ trưởng Giang là... tôi nên vì thế mà cảm động đến rơi nước mắt, hơn nữa phải cố gắng phối hợp với thời gian của anh, đi theo bước chân của anh à?”
Giang Hạo ngạc nhiên, trong mắt anh, Kiểu Tâm Duy không phải loại người vô cớ gây sự, nhất thời anh lại bị hỏi cho cứng họng.
Kiều Tâm Duy nhẹ nhàng gạt sự lôi kéo của anh ra: “Đã không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm đi”
Giang Hạo khó hiểu nhìn vẻ sầu não của Kiều Tâm Duy, anh không biết mình đã đắc tội với cô khi nào: “Này, em có ý gì? Tôi đắc tội gì với em hả?”
“Anh không đắc tội với tôi, chẳng qua là mong mỗi khi làm việc gì có liên quan tới tôi thì phiền anh trưng cầu ý kiến của tôi một chút, đây là sự tôn trọng tối thiểu giữa người với người”
Giang Hạo không nói nên lời, hôm nay cô nàng này làm sao vậy, ăn phải thuốc nổ à? Anh đầu hàng chịu thua: “Được được được... Tôi muốn đưa em đi xem căn nhà sau này chúng ta sẽ ở, xin hỏi cổ Kiều có thời gian và hứng thú không? Chỉ gần đây thôi”
Kiều Tâm Duy nhìn anh, cô cũng không cố tình bới chuyện, dịu giọng lại nói: “Vậy thì được”
Lần này đến phiên Giang Hạo cười khẽ, vừa đi vừa nói: “Quả nhiên, trong mắt phụ nữ chỉ có nhà cửa và tiền bạc thôi.”
“Anh...” Kiều Tâm Duy hung dữ trừng anh.
“Còn không đi, không phải đã đồng ý rồi à? Mau theo kịp nào?
Giọng nói lạnh lùng và cứng rắn của Giang Hạo làm cổ tủi thân, có lẽ trong mắt anh, cô chính là loại phụ nữ hư vinh như vậy.
“Tôi nghĩ cô ấy cũng vậy, đúng lúc cần một người chồng ưu tú để thể hiện với gia đình. Không yêu lại càng tốt, không nhớ thương, không bám dính, không làm phiền tối. Cả hai đang đi theo nhu cầu của mình, không có gì là công bằng hay bất công ở đây cả”
Cô không có cách nào để thanh minh cho mình, có thể nói ra thì đã không tủi thân rồi. Lời của Giang Hạo vừa thẳng thừng vừa sắc bén, chọc trúng chỗ đau của cô, nhưng lại là sự thật.
Lái xe mười phút là đến, nếu không phải gần như vậy, Giang Hạo cũng sẽ chẳng nổi hứng muốn đưa cô đi xem, dù sao sau này đa phần đều chỉ có mình cô ở đó.
Tiểu khu cao cấp, mỗi tấc đất dưới lòng bàn chân đều tỏa ra ánh sáng vàng. Cấu trúc nhà hai tầng, tầng trên và tầng dưới tính ra khoảng hai trăm mét vuông. Trang trí bán thành phẩm cũng thành hình, cửa sổ sát đất cao cấp thông thoáng, tông màu chính của tường là vàng nhạt, phòng khách vừa rộng rãi vừa ngập tràn ánh mặt trời, chỉ là chưa gắn đèn và rèm cửa.
Giang Hạo lập tức đi đến ghế sofa, mở ngăn kéo dưới bàn trà màu trắng rồi lấy ra hai chiếc chìa khóa: “Đây là chìa khóa nhà, cho em, thứ Hai sẽ có người đến gắn đèn và rèm cửa, nếu em muốn thì có thể qua đây xem”
“Đấy là chìa khóa xe, xe ở gara dưới hầm, lúc nào cũng có thể dùng”
Ngoài chìa khóa, Giang Hạo còn lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, những thứ này đều là anh chuẩn bị sẵn từ trước cho VỢ: “Những đồ điện và đồ dùng gia đình khác ở đây đều gần đủ hết rồi, nếu em còn muốn mua gì thêm thì cứ dùng thẻ này, sau này đây là thẻ của em, dùng tùy ý. Sau khi trang trí xong, em có thể dọn sang đầy bất kỳ lúc nào. À quên, nhà đã mua hẳn rồi, nên em không cần lo lắng chuyện trả nợ sau khi kết hôn?
Giang Hạo đứng trước mặt cô như một vị vua tối cao, kiêu ngạo tuyên bố rằng anh có thể thỏa mãn mọi yêu cầu về vật chất của cô. Nhưng không ngờ, mỗi câu mỗi chữ ấy đều đang thách thức lòng tự trọng tột bậc nhưng lại hèn mọn đến đáng thương của cô.
Từ lúc bắt đầu, giữa bọn họ đã có sự chênh lệch, hơn nữa còn rất lớn, cô biết điều này. Thế nhưng ít nhiều gì cô vẫn có hy vọng, hy vọng người chồng chớp nhoáng này có thể thật lòng với mình dù chỉ một chút, cô thật sự rất muốn sống hạnh phúc cùng anh.
Tất nhiên, hôn nhân không lấy tình cảm ra làm cơ sở, nó chỉ là một cái vỏ rỗng hào nhoáng.
Kiều Tâm Duy nhìn quanh, đa số đồ dùng gia đình đều được vải bố trắng phủ lên, mùi sơn vẫn còn nhưng không nặng, ngoài phòng khách còn có một ban công rộng, trên ban công đặt mấy bồn hoa to nhỏ khác nhau, đều là những loại cây dễ trồng.
Nhưng những điều đó đều không đủ để khiến cô cảm thấy vui vẻ.
“Những thứ anh cho, tôi sẽ nhận cả, nhưng tôi không có gì để cho anh hết, tôi tin là anh đã điều tra rất rõ rồi. Anh yên tâm, bên phía anh, tôi sẽ phối hợp làm vợ hiền dâu thảo, còn về phía tôi, cũng hy vọng anh sẽ làm chồng giỏi rể hiền”
Giang Hạo nhướng mày nói: “Chuyện đó là đương nhiên”
“Hiện giờ ba mẹ anh rất có thành kiến với tôi, chuyện này thì em bất lực, em có thể làm được con dâu thảo hay không còn phải nhờ xem ba mẹ anh có cho cơ hội đó hay không?
Giang Hạo gật đầu: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này, em chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được”
“Được, vậy còn chuyện liên quan đến hôn lễ...”
“Ngày lành thì để ba mẹ em chọn, xem như là sự tôn trọng của con rể anh dành cho hai người lớn, những chuyện khác cứ giao hết cho công ty tổ chức hôn lễ. Tôi đã chuẩn bị đủ tiền rồi, nhà họ Giang cưới vợ không giống nhà bình thường các em, chắc chắn sẽ để nhà em có đủ mặt mũi. Còn nữa, khách khứa nhà em cần bao nhiêu bàn thì đến lúc đó cứ nói, chỉ là thêm vài đối đũa, mấy cái bát là được.”
Đến lúc này hoàn toàn là đang đàm phán với nhau, Giang Hạo nghĩ thầm, em cứ giả bộ thanh cao đi, không biết đã mừng thẩm đến mức nào rồi.
Kiều Tâm Duy nghẹn cơn tức, Giang Hạo càng nói càng bộc lộ bản tính cao ngạo của mình, biểu cảm giác trời sinh đã hơn người của anh khiến cô rất không thoải mái.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh như cũ, thản nhiên quăng lại một câu khiến Giang Hạo phát điên luôn: “Xem ra người đàn ông của tôi có rất nhiều tiền nhỉ, tôi giẫm chuẩn cái vận cứt chó này thật” Cô cất chìa khóa và thẻ ngân hàng vào túi: “Giang Hạo, một bãi cứt trâu phì nhiêu như anh đã bị bụi cỏ nhỏ như tôi cắm rễ rồi, đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn”
“Này, Kiều Tâm Duy, em nói cái gì đấy hả?!” Vừa là cứt chó vừa là cứt trâu, cô cho rằng anh không nghe ra cô đang châm chọc à?
Đúng rồi, có thích nhất là dáng vẻ anh phát điên lộ nguyên hình, Kiều Tâm Duy cầm túi xách lên, tự nhiên quay lưng, vừa đi vừa vẫy tay với anh: “Được rồi, xem xong nhà rồi, tôi rất hài lòng, giờ tôi muốn đi thử xe mới của mình, anh có việc bận thì đi đi”
“Em...” Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trường mà!