“Anh Hạo, nói thật với anh, em nghi ông ta rất nhiều chuyện nhưng chỉ nghi ngờ thôi.” “Cho dù xác định hay nghi ngờ thì cứ nói với tôi, chỉ cần cậu cảm thấy khác thường đều có thể nói, Phân tích, điều tra và tìm chứng cứ là việc tối am hiểu nhất. Tử Duệ, công việc bây giờ của tôi thật sự không buông tay được, huống chi ông già nhà tôi vẫn phản đối tôi làm kinh doanh, tôi không muốn trái lời ông.”
“Được rồi, dù anh quyết định sao em cũng tôn trọng anh. Anh Hạo, anh yên tâm, em sẽ trông nom Thịnh Thế”
Giang Hạo thở dài cúp điện thoại, anh chưa bao giờ e ngại trách nhiệm và2áp lực, nhưng nếu có thể ít được chừng nào thì hay chừng đó.” Hi Bảo đẩy cửa phòng sách ra, vội vội vàng vàng nói, “Ba ơi ba, con chuẩn bị xong rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
Giang Hạo quay đầu nhìn con trai và bật cười, Hi Bảo cởi lớp áo lông dày nặng, mặc bộ đồ thể thao màu xanh biển nhẹ nhàng phối với áo khoác có mũ trùm hình con khỉ miệng rộng, vừa nhẹ nhàng vừa nghịch ngợm. Bé đội nón bảo hiểm, trên khuỷu tay và đầu gối đều đeo đồ bảo vệ, một tay còn xách giày trượt patin, dưới nón bảo hiểm là đôi mắt linh hoạt không kìm được niềm háo hức đang nhảy nhót.8Buổi tối hôm trước, lúc anh dỗ con trai ngủ đã hứa với con cuối tuần dẫn con ra ngoài học trượt patin, anh cứ tưởng Hi Bảo sẽ quên, không ngờ trí nhớ của nhóc con tốt thế, cũng hào hứng thế, mới sáng sớm đã chuẩn bị xong đồ rồi.
“Wow, cục cưng nhà ai đẹp trai vậy nè?”.
Hi Bảo chớp mắt, “Nhà ba mẹ đó, con đẹp trai vậy là vì gien của ba tốt đó.”
Giang Hạo nghe vậy thì trong lòng như nở hoa, đi tới bế con trai lên, “Ừ, cái đầu thông minh này cũng nhờ gien ba tốt này.” Kiều Tâm Duy thổn thức không thôi, “Rồi rồi rồi, hóa ra không có phần nào của tôi hết.” Hi2Bảo ôm cổ ba nói, “Ba, con hẹn bạn học rồi, con nói hôm nay ba muốn dạy con chơi trượt patin, họ đều nói muốn tới xem đó. Ba, mình đi nhanh lên được không?”
Giang Hạo ngạc nhiên, “Con còn hẹn bạn cơ à?” Hi Bảo cười hì hì, “Vâng, bạn học lớp con rất thích ba, bảo ba vừa cao vừa đẹp trai lại ngầu nữa, con nở mày nở mặt lắm đó.” “..” Giang Hạo hơi lâng lâng, “Có thể làm Hi Bảo nở mày nở mặt là vinh dự của ba, mẹ có đi không?”
Kiều Tâm Duy lườm anh và nói, “Đắc ý nữa đi... Hai cha con đi đi, hôm nay dì Hoàng có việc không đến nên em ở2nhà quét dọn một chút.” “Gọi người làm theo giờ là được.” “Ôi, đâu phải chuyện gì cũng tìm người khác, đâu phải em không biết làm, hơn nữa ngày nào dì Hoàng cũng quét dọn, nhà không bẩn lắm đâu. Hai cha con cứ đi trước, em dọn dẹp xong thì sẽ xuống tìm.” Giang Hạo thấy dáng vẻ chờ không nổi nữa của con trai nên ôm con xuống nhà, hai cha con vừa đi vừa hát. Có một số việc quả nhiên là mưa dầm thấm đất, bây giờ Hi Bảo đã có thể hát hoàn chỉnh bài “Quân ca lanh lảnh”, câu chữ rõ ràng và âm rung cũng rất đúng chuẩn rồi.
Kiều Tâm Duy bật cười, cô không thể không6thừa nhận rằng, một gia đình hoàn chỉnh quan trọng biết nhường nào với một đứa trẻ, người làm cha cũng quan trọng nhất. Mới bốn, năm tháng ngắn ngủi mà Hi Bảo đã hoạt bát hơn trước kia, cho dù ở mặt học tập hay làm quen bạn bè đều tiến bộ rất nhiều, rất biết cách biểu đạt bằng ngôn ngữ, thậm chí cô còn thường xuyên không nói lại Hi Bảo. Tuổi của Hi Bảo là cái tuổi thích hỏi này nọ, hở một chút là sẽ có mười vạn câu hỏi vì sao, trước kia cô bị hỏi tới mức không kiên nhẫn nổi, có rất nhiều vấn đề cô không biết nên không dám trả lời bậy, thường xuyên lừa gạt cho qua. Nhưng bây giờ thì khác, Giang Hạo học rộng biết nhiều, anh chính là kho giải đáp mười vạn câu hỏi vì sao. Mỗi khi Hi Bảo đặt câu hỏi gì, anh đều có thể kiên nhẫn và cẩn thận trả lời con, Hi Bảo cũng rất thích nghe anh nói. Dần dài Giang Hạo đã trở thành siêu anh hùng trong cảm nhận của con trai, bởi vì không có vấn đề gì có thể làm khó được ba cả.
Đột nhiên tiếng tin nhắn “tít tít” vang lên 2 lần cắt đứt suy nghĩ của Kiều Tâm Duy, cô buông cây lau nhà xuống và đi ra phòng khách. “Thật là, ra ngoài mà sao không mang theo điện thoại Lớn tuổi nên nhanh quên à?” Nói xong, cô tiện tay cầm điện thoại lên.
Không xem còn đỡ, xem rồi là không chịu được tin nhắn được gửi từ số lạ, thấy rõ là của một cô gái, cô ta nói trong tin nhắn, “Chủ nhiệm Giang, bài luận của em đã qua rồi, cảm ơn anh giúp đỡ, có tiện thêm WeChat không ạ?”
Còn có tin nhắn thứ hai, trong đó ghi: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ không làm ảnh hưởng công việc và cuộc sống của anh. Em chỉ mong nếu trong việc học tập gặp phải vấn đề gì thì có thể hỏi thầy bất cứ lúc nào. Đến khi thấy rảnh rồi trả lời em cũng được, có thể đồng ý lời mời thêm bạn của em không?”
Nhìn sang bên app WeChat đã có một lời mời thêm bạn, còn có một ghi chú chỉ hai chữ, “Là em.”
Kiều Tâm Duy nhìn màn hình di động mà trong lòng hụt hẫng, đối phương đã để ý anh rõ ràng, còn “Là em” nữa, là con quỷ nào đây hả? Cô không để ý tới những tin nhắn đó nữa, để điện thoại lại chỗ cũ, ai dè vừa mới xoay người đi thì tiếng tin nhắn “tít tít” lại vang lên, cô không nén nổi lòng tò mò nên lại xem, đối phương nói trong tin nhắn: “Anh đang bận à? Em biết anh rất bận, đợi anh hết bận thì nhắn lại em nhé. Đúng rồi, hôm nay là thứ bảy, em mời anh ăn cơm được không? Xem như cảm ơn sự giúp đỡ của anh, đừng từ chối em.”
Kiều Tâm Duy điên máu thật rồi, cô à, cô là ai thế?! Cô không biết chủ nhiệm Giang trong miệng cô là người đàn ông đã có vợ à? Làm người đừng vô liêm sỉ đến mức này chứ! Ba mẹ cô, giáo viên của cô không dạy cô cái gì gọi là tam quan đúng đắn à?
Đang ngổn ngang thì điện thoại bàn trong nhà vang lên, không sai, vào cái năm mà điện thoại di động quá phổ biến này mà nhà họ vẫn có điện thoại bàn. Bình thường chỉ có mẹ chồng gọi vào số này, vì vậy Kiều Tâm Duy cố thở xuôi lại để nhận điện thoại, giọng điệu cũng rất bình thản, “Alo?”
Nhưng bên kia không có âm thanh trả lời. “Alo?” Kiều Tâm Duy hỏi lại một tiếng, cô vốn tưởng mẹ chồng gọi hỏi buổi tối họ về nhà muốn ăn món gì, nhưng mà mẹ chồng không thể nào không lên tiếng được.
“Alo? Ai thế?” Kiều Tâm Duy hơi khó chịu, giọng điệu càng sốt ruột, cũng càng không kiên nhẫn, “Còn không lên tiếng thì tôi...” Cô chưa nói xong thì đối phương đã cúp máy, cúp ngang! Trong tay cô còn cầm điện thoại của Giang Hạo, so sánh số gửi tin nhắn với số hiển thị trên điện thoại bàn, giống y nhau.
Kiều Tâm Duy bật cười lạnh, thời đại này xem việc làm người thứ ba là vinh quang à?
Trong vườn hoa của tiểu khu, Giang Hạo dắt một đám trẻ con học trượt patin, ai có đủ đồ bảo hộ thì đều đeo lên đủ, ai không có thì xúm quanh xem.
Dạy một người còn dễ, bây giờ dạy một đám thì khó vô cùng, trượt patin rất dễ bị thương, trẻ con quá nhỏ và đều mới học, té ngã va chạm là khó tránh khỏi, huống chi còn có ông bà nội của bọn nhỏ ở cạnh nhìn làm anh không dám dạy thật.
Cho nên chỉ chơi một lát anh đã vác Hi Bảo bỏ chạy, “Hi Bảo, chúng ta còn phải sang nhà ông bà nội nữa, sân nhà ông bà nội rộng hơn, tới đó ba dạy con được không?” Hi Bảo không có quyền lựa chọn, Giang Hạo đã nhanh nhẹn bế bé lên rồi đi luôn, “Các bạn nhỏ, các ông bà, bọn cháu đi trước ạ, còn phải về nhà ba mẹ cháu nữa, hôm sau gặp lại.” Trong thang máy, Hi Bảo đong đưa chân vì chưa đã thèm. Giang Hạo đỡ vai con, bé vòng vòng chung quanh như đang đi đường, “Ba, ba đừng buông tay nhé, ba buông là con ngã đó.” Giang Hạo cố ý hơi thả tay để trêu con, chọc Hi Bảo thét to, vừa cười vừa hét. Mở cửa vào nhà, người chưa thấy mà tiếng cười đã vào trước, hai cha con chơi đùa khá vui vẻ. “Hi Bảo, cởi giày patin ra rồi nghỉ ngơi một chút, lát sang nhà ông bà nội hẵng mang vào.” Giang Hạo cởi giày cho con trai, quay đầu nhìn vào trong thì thấy Kiều Tâm Duy đang ngồi trên sofa quay lưng lại, không thèm nhìn họ. “Bà xã, ba con anh về rồi.” Kiều Tâm Duy đang buồn bực, đặt mạnh điện thoại của anh xuống rồi đứng dậy cầm cây lau nhà đi vào toilet, cô không muốn để lộ cảm xúc ra trước mặt con, nhưng lại không thể giả vờ như không có gì xảy ra trước mặt Giang Hạo
được.
Giang Hạo sờ đầu con trai nói, “Hi Bảo, con vào phòng làm bài tập đi, làm xong bài thì sang nhà ông bà nội là có thể chơi.”
“Vâng.” Hi Bảo chạy lên trước, chạy tới đầu cầu thang thì đứng nghiêm chào ra dáng ra hình, “Tuân lệnh.”
Giang Hạo bật cười, “Đi đi, đi đi, nghiêm túc một chút.” Kiều Tâm Duy đang giặt cây lau nhà trong toilet, Giang Hạo đi tới ôm cô từ đằng sau, “Bà xã, em sao thế?” “Tự hỏi mình ấy.”
Giang Hạo vô tội, “What"s wrong?” “Anh quên điện thoại trong nhà, có tin nhắn, xin lỗi nhé, em đã thấy thứ không nên thấy rồi.” “Nói linh tinh gì đó, có gì không thể để em thấy chứ? Của anh là của em mà.” Giang Hạo thấy nét mặt của cô không ổn, cũng không phải nói đùa, anh nghi ngờ đi ra xem điện thoại. Lúc nhìn thấy những tin nhắn đó anh cũng rất kinh ngạc, ý đồ của cô gái kia rất rõ ràng, anh cũng cảm nhận được chứ đừng nói Kiều Tâm Duy, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy giúp người làm niềm vui có lẽ cũng là một sai lầm.
Mở WeChat ra, anh từ chối lời mời thêm bạn không chút do dự, bạn bè trên WeChat của anh chỉ hạn chế những người thân quen. Anh cũng lười trả lời tin nhắn, bấm gọi thẳng qua.
“Tiểu Cao, sao cô biết số của tôi?”
“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ không tốn sức gì cả, không cần phải mời cơm.”
“Không thể, thân thiết tôi mới thêm WeChat, tôi và cô không thân.”