“Được, không bàn nữa.”
Giang Hạo cố tình chú ý lời nói việc làm của Cao Ngạn Chính, không hề nhìn ra chút lo âu sốt sắng nào, anh do dự có cần nói vấn đề của Cao Y Nhụy cho anh trai cô ta hay không.
“Chủ nhiệm Cao, chuyện đó...”. Cao Ngạn Chính dùng đũa lại, nói: “Anh có biết chống lưng của Đỗ tổng là ai không?” Giang Hạo lắc đầu, điều này đúng là anh không biết.
Cao Ngạn Chính nhìn trái nhìn phải, cẩn thận nói: “Đổng Tất Thắng.”
“Anh ta à?”
“Ừm, chính là Đổng Tất Thắng của trung đoàn hai, thấp hơn anh hai cấp đầy. Nếu anh làm vụ này thì không bị cản trở.”
“Để nói sau đi, tất cả xem chứng cứ thôi.”
Buổi chiều, mới vừa vào làm không lâu, điện2thoại văn phòng của Giang Hạo đã vang lên. Anh nhìn thử thời gian, hai giờ đúng. Tiếp điện thoại, anh vừa nghe giọng đã biết là ai, giọng nói rất quen thuộc. Thủ trưởng Giang, tôi là Đổng Tất Thắng.”
Giang Hạo cũng không thấy ngoài ý muốn. Lúc ấy trong lòng anh nghĩ ngay tới lời Cao Ngạn Chính nói lúc ăn cơm trưa.
Tập đoàn Nam Phương là một doanh nghiệp nhà nước lớn, trước mắt người phụ trách tập đoàn là Đỗ Lương Nhân đã bị giam giữ điều tra. Hiện giờ lòng người trong toàn bộ tập đoàn đều hoảng sợ, ai cũng không biết giữa bọn họ còn ai có vấn đề nữa. Có lẽ chính là người nào đó bên cạnh, có lẽ còn có thể liên lụy tới bản8thân mình.
Vấn đề trước mắt của Tập đoàn Nam Phương là tra ra một người, bứng lên cả đám. “Thủ trưởng Đổng, tôi đã thuyên chuyển công tác rồi.” Giang Hạo cẩn thận nhắc nhở.
Trước kia, Giang Hạo là nhân vật trung tâm, nhân vật anh hùng trong toàn bộ quân đội. Đổng Tất Thắng cũng vẫn luôn kính trọng anh. Mặc dù anh đã thuyên chuyển công tác, nhưng phần kính trọng này không bị ảnh hưởng chút nào.
Mà Giang Hạo gần như có thể tưởng tượng được trạng thái của Đổng Tất Thắng ở đầu bên kia, đứng thẳng ưỡn ngực, đẩy lòng ngưỡng mộ. Điều này làm cho Giang Hạo cũng không tự giác mà thẳng người lên, đây giống như một loại phản xạ có điều kiện. “Thủ trưởng Giang, tôi2nghĩ đại khái là anh biết nguyên nhân tôi gọi cuộc điện thoại này. Thủ trưởng Giang, anh có rảnh ra ngoài ăn một bữa cơm không? Tôi mời riêng.” Giang Hạo: “Nếu đều đã biết nguyên nhân này rồi, như vậy tôi cũng nói thẳng, vào thời điểm căng thẳng và nhạy cảm này, tôi không tiện ăn cơm với anh.” Đổng Tất Thắng im lặng trong chốc lát, lại hỏi: “Thủ trưởng Giang, như vậy anh có tiền tiết lộ một chút, chuyện này còn có đường xoay xở không?... Đỗ Lương Nhân là anh vợ của tôi.”
Giang Hạo hít sâu một hơi, nếu đổi lại là thân phận trước kia, anh nhất định sẽ trách cứ nghiêm khắc hành vi không biết tránh nghi ngờ giống như của Đổng Tất Thắng. Còn2bây giờ, anh chỉ nói: “Tất cả đều xem chứng cứ. Cuộc điều tra vẫn đang tiến hành, tôi không trả lời được cho anh bất kỳ vấn đề gì mang tính kết luận cả, ám chỉ cũng không có.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Cuộc trò chuyện ngắn gọn này kết thúc rất nhanh, tâm trạng vốn bình tĩnh của Giang Hạo từ từ trở nên căng thẳng. Anh sợ chuyện này liên lụy tới quân đội, hoặc có lẽ chính là Đổng Tất Thắng.
Bằng hiểu biết của anh đối với Đổng Tất Thắng, chắc là sẽ không phạm phải sai lầm kiểu này mới đúng. Tuy nhiên, trước kia có phó Thủ trưởng Vương Trạch, lại có cựu Thủ trưởng Cận Tử Kiếm, ai ai cũng đều là người quyền cao chức trọng. Bọn họ đã6trải qua trui rèn khó khăn ở quân đội, đã trải qua chiến đấu sinh tử trên chiến trường, lại cũng không thể tránh khỏi sự cám dỗ của tiền tài và sắc đẹp.
Sự cám dỗ trong xã hội này thật sự là quá nhiều, trèo lên càng cao, cám dỗ sẽ càng lớn.
Giang Hạo chợt bừng tỉnh hiểu ra, bây giờ anh đã biết rõ lý do tại sao nhiệm vụ này được giao cho anh. Viện kiểm sát đã nhìn chằm chằm rất lâu vụ án Nam Phương này, mãi vẫn không làm được. Sớm không làm muộn không làm, cố tình sau khi anh tới thì giao cho anh làm. Anh nghĩ, có lẽ chính là vì Đổng Tất Thắng chăng? Trong lòng anh có một linh cảm không tốt.
Di động vang lên, là tin nhắn Cao Y Nhụy gửi tới, “Chủ nhiệm Giang, anh ngủ trưa chưa? Chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều vào nhé.”
Giang Hạo thở dài nặng nề, anh cần phải nói chuyện đàng hoàng với Cao Ngạn Chính một lần.
**
Tan làm, Kiều Tâm Duy nhìn thấy xe của Giang Hạo ở dưới lầu công ty. Sau khi chào tạm biệt các đồng nghiệp, cô nhảy lên xe. “Sao vẻ mặt lại thế này?” Giang Hạo khẽ nhếch lông mày, đáp: “Ừ, không vui.” Anh không vui, ngược lại có rất vui vẻ, “Ôi chao ông lớn Giang à, ai chọc ông không vui? Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám trêu cho ông không vui mãi thế?” Giang Hạo lái xe, quay đầu liếc nhìn cô, “Anh thấy trái lại em rất vui vẻ nhỉ?”
“Ha ha, coi là vậy đi.”
Giang Hạo nói: “Bà xã, chuyện đã giải quyết rồi, về sau cô ta sẽ không quấy rầy chúng ta nữa.” “Giải quyết như thế nào?” ít nhiều cô vẫn tò mò, phải dùng cách gì mới có thể làm một cô gái ngoan cố như vậy tỉnh ra đây?
“Nói cho anh của cô ta, giải quyết như thế nào đó là chuyện của nhà bọn họ, anh không muốn biết.”
Cả đoạn đường an toàn về tới nhà, công ty thật sự cách nhà rất gần, tuy rằng giao thông kẹt cứng, nhưng có kẹt thì qua một ngã tư là đến rồi.
Kiều Tâm Duy tháo dây an toàn, nói: “Anh đi đậu xe đi, em đi lên nấu ăn trước.”
“Được.”
Đang nói, phía đầu xe đột nhiên nhảy ra một bóng người, Giang Hạo vội đạp phanh dừng xe lại, may mắn anh phản ứng kịp thời, bằng không đã đâm phải người rồi. Kiều Tâm Duy thực sự hoảng sợ, cô mới vừa tháo dây an toàn, vừa phanh gấp, mông cô trượt khỏi chỗ ngồi, cả người đều bật ra ngoài. “Không sao chữ Tâm Duy?” Giang Hạo nhíu mày, lo lắng không thôi. “Không sao...” Nhìn về phía trước, cô thấy một cô gái trẻ. Cô ta có mái tóc màu đen thật dài thẳng tắp, mặt mũi khá xinh, trẻ trung mĩ miều, trên người đeo chéo một chiếc túi nhỏ hiệu Chanel, quần áo đúng mốt theo phong cách phương Tây. Cô lập tức đoán ra thân phận cô gái này.
Giang Hạo cẩn thận nhìn về phía trước, Cao Y Nhụy thế mà lại canh ở cửa tiểu khu của họ để chặn xe, việc này thật sự rất quá đáng. Cả việc xuống xe anh cũng khinh thường, chỉ hạ cửa sổ xe và ló đầu ra nói: “Cao Y Nhụy, cô muốn làm gì? Tư liệu của nhân sự cũng đã xem rồi mà cô vẫn còn tìm đến nhà quấy rầy tối ư? Cô cứ như vậy tôi hoàn toàn có thể tố cáo cô, đến lúc đó người bị liên lụy chính là anh trai cô đó!”
Cao Y Nhụy như hoa lê dính mưa, đã khóc cả ngày, hai mắt sưng đỏ, “Chủ nhiệm Giang, em... em có chuyện cần nói...”
“Tôi không có chuyện gì để nói với cô!”
“Em thề, nói xong em sẽ không quấy rầy hai người nữa. Có một vài lời, em nhất định phải nói cho anh biết.” Giang Hạo thật sự không nói nổi, Kiều Tâm Duy vỗ vai anh và nói: “Tìm một chỗ cho cô ta nói đi, cô ta không nói được sẽ không hết hi vọng đâu. Em gọi điện thoại để di giúp việc cho Hi Bảo ăn cơm trước.”
Giang Hạo bực bội nói: “Lên xe.”.
Cao Y Nhụy lau nước mắt, chạy đến ghế sau, kéo cửa xe ra lên xe. Cảnh vệ đứng gác nhìn đến vô vàn sửng sốt, đây là làm loạn kiểu gì đây?! Hóa ra là cô ta chặn đường Thủ trưởng Giang à, đúng là chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, không biết Thủ trưởng Giang có tiếng là chung thủy hay sao?