Kiều Tâm Duy dở khóc dở cười, trẻ con bây giờ thật sự cái gì cũng hiểu, cô từng thấy một cô bạn nhỏ vẽ thư tình cho Hi Bảo, tất cả đều là hình trái tim. Giang Hạo ôm lấy mặt cô ngấu nghiến, “Rốt cuộc có nhớ anh không? Nói mau, nói mau.” “Nhớ.” Đúng lúc này, đột nhiên ở cửa có một người nhảy ra, cô hoảng sợ, cả người đều run bần bật. Không kịp nghĩ đã hét lên chói tai, cô sợ đến mức trốn thẳng vào lòng Giang Hạo.
“Hi, chị dâu.” Miệng Trần Kinh Nghiệp rất ngọt, bình thường đều gọi thẳng tên họ của cô, bây giờ lại mở miệng gọi chị dâu, không có việc gì mà xum xoe, không phải lừa đảo cũng là trộm cắp.
Không đợi Kiều Tâm Duy phản ứng lại, Giang Hạo đã2mắng trước: “Trần Kinh Nghiệp, cậu đột nhiên nhảy ra làm gì, dọa vợ của tôi rồi.”
Kiều Tâm Duy vừa bối rối vừa tức giận nhưng không tiện nổi nóng. Cô vội vàng đẩy Giang Hạo ra, mặt đỏ lựng lên, làn da trắng nõn đỏ lên nên hết sức rõ ràng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Trần Kính Nghiệp cố tình nói: “Ngại quá chị dâu, quấy rầy hai anh chị, tôi đến ăn chực. Nếu muốn bày tỏ hết tình cảm gì đó hai anh chị có thể hoàn toàn xem tôi là không khí.” Càng đùa mặt của cô càng đỏ. Cô trừng Giang Hạo. Đều tại anh dẫn Trần Kính Nghiệp về nhà cũng không gọi điện thoại trước. Giang Hạo cười xảo trá, kéo tay cô nói: “Bà xã em tha thứ cho anh, anh nhớ em quá, không8hôn em một cái anh sẽ chết đó.” Nói xong, anh nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên bờ môi có một chút.
Kiều Tâm Duy đẩy hẳn anh ra, che mỗi oán trách: “Da mặt của anh còn dày hơn tường thành, có ăn cơm hay không?”
“Ăn chứ, ăn chứ, anh đói đến mức bụng dán vào lưng rồi đây.”
“Vậy đừng lề mề nữa, hai người thay giày, em đi múc canh ra.” “Vâng, bà xã đại nhân.”
Trần Kính Nghiệp trêu chọc: “A Hạo, cậu đúng là xem tôi như không khí nhỉ?” Giang Hạo đôi giày, rồi tìm ra một đôi dép cỡ lớn, “Mang vào, đừng giẫm bẩn nhà của tôi. Hi bảo chào chú đi con.”
“Chào chú ạ.” “Ôi, chào Hi Bảo, cháu đang làm gì thế?”
Hi Bảo chỉ vào TV nói: “Cháu đang xem phim hoạt hình, chẳng lẽ chú không2biết Cừu vui vẻ sao?”
Trần Kinh Nghiệp đổi dép xong đi vào phòng khách chơi đùa với Hi Bảo, “Chú không biết Cừu vui vẻ.”
“Chú đúng là kiến thức hạn hẹp, ngay cả Cừu vui vẻ cũng không biết.” Kiến thức hạn hẹp? Trần Kính Nghiệp sốc thật rồi, kinh ngạc hỏi: “Hi Bảo, cháu lại còn biết kiến thức hạn hẹp à? Ai dạy cháu thế?” Hi Bảo đảo trong mắt đen bóng nhớ lại và đáp: “Cô giáo dạy ạ.” Trần Kinh Nghiệp không thể tin nổi hỏi: “Vậy cháu biết viết không?” Hi Bảo không lên tiếng mà giơ tay lên không trung múa may, “Viết như vậy ạ.” “Cái gì, cái gì? Viết như thế nào vậy? Cháu múa tay nhanh quá chú không thấy rõ, viết lại một lần đi.” Trần Kinh Nghiệp vừa nói vừa cầm lấy bút vẽ2và giấy trắng trên bàn trà, “Nào, viết cho chú chữ kiến thức hạn hẹp để chú mở mang tầm mắt nào.”
Hi Bảo lanh lợi liếc mắt, mẹ ở trong phòng bếp, ba đang xới cơm, đều không giúp bé được, bé bỗng nói: “Chú ơi, chú không biết viết thành ngữ kiến thức hạn hẹp sao?” “Đương nhiên là chú biết.” Trần Kinh Nghiệp dài giọng.
“Cháu không tin, không thì chú viết xuống để cháu kiểm tra một chút chú viết có đúng không.”
“Được.” Trần Kinh Nghiệp nâng bút lên viết, nhưng viết được một nửa anh ta bỗng tỉnh ra, “Bố tiên sư Giang Hạo, con của cậu cũng thông minh quá đáng rồi đấy, còn lừa cả tôi cơ.”
Giang Hạo cười ha ha: “Đó là vì cậu ngốc.” Trần Kính Nghiệp kéo Hi Bảo đến bế lên, anh ta đặt hẳn bé6cưỡi lên trên cổ của mình chạy khắp phòng khách, “Bay lên nào, bay lên nào.” Nếu như Vân Thanh không chết, anh ta tan làm về nhà cũng có cơm nóng canh nóng, anh ta cũng được làm ba, con của anh ta cũng thông minh đáng yêu giống như Hi Bảo. Anh ta đã đến nhà Giang Hạo mấy lần, một lần là lúc căn hộ trống mới mua, lần thứ hai là lúc trang trí, A Hạo bận bịu nên anh ta đến trông coi, khi đó nơi này được dọn dẹp sạch sẽ nhưng cả căn nhà đều rất lạnh lẽo, nhìn là biết căn nhà này không có nữ chủ nhân. Mà bây giờ Kiều Tâm Duy đã trở về, còn dẫn theo Hi Bảo. Khắp nơi trong căn nhà này đều tràn ngập hơi thở sinh hoạt, phòng bếp có mùi khói dầu, rèm cửa có mùi vị điền viên, trên bàn trà còn có hoa tươi cùng với dụng cụ học tập và đồ chơi có thể thấy ở khắp nơi, đây mới là một ngôi nhà.
Không giống như chỗ của anh ta, chỉ là một nơi để ở.
Đừng thấy Hi Bảo chỉ là một đứa trẻ, vóc dáng của bé chắc nịch, rất nặng cân, Trần Kinh Nghiệp bế thằng bé vòng hai vòng trong phòng khách đã thở hổn hển. Nhưng Hi Bảo đang đà chơi vui nên ra sức cổ vũ: “Chú ơi nhanh lên nữa đi, chú ơi chạy mau lên.”
Trần Kinh Nghiệp mệt đến thở dốc. Cơ thể vốn cường tráng của anh đã bị bỏ bê mấy năm nay, cơ bụng sáu múi đã sớm biến thành một mủi, sức lực cũng thua xa trước đây, nhưng ở trước mặt trẻ con anh không muốn thừa nhận những điều này.
“Được rồi Hi Bảo, cháu ôm chặt chú, chú phải tăng tốc.” Nói xong, anh ôm đùi Hi Bảo chạy thẳng lên lầu hai, sau khi chạy phóng lên lầu hai rồi lại nhanh chóng chạy xuống, trêu đến mức Hi Bảo thét lên đồng thời cũng làm bản thân mệt đến nỗi thở không ra hơi.
“Chú ơi, thêm một lần nữa đi chứ!!!”
Giang Hạo thấy thế nhanh chóng đến đỡ hộ, “Hi Bảo, thế này nguy hiểm lắm, xuống đi.” Nói xong, Giang Hạo trực tiếp bế con trai từ trên người Trần Kinh Nghiệp xuống, “Chú vẫn chưa ăn cơm, không ăn cơm thì làm sao có sức, để chú ăn cơm trước được không?”
Hi Bảo cũng thở phì phò, trên trán toàn là mồ hôi, “Vâng, chú ơi chú ăn cơm trước, ăn xong lại bể cháu bay lên nha.”
Trần Kính Nghiệp xoa cái đầu nhỏ của thằng bé và đáp: “Được.” Trên bàn ăn có cá quả hấp, bông cải xanh sốt tỏi, thịt thăn chua ngọt, rau chân vịt trộn và một nồi canh gà bắp cải lớn, còn đầy đủ hơn trong nhà hàng. Hơi nóng bay lên, mùi thơm tỏa ra bốn phía, khiến Giang Hạo và Trần Kính Nghiệp đều thèm đến mức chảy nước miếng ròng ròng. “Giỏi quá Kiều Tâm Duy, đây thật sự là cô làm à?”
Kiều Tâm Duy cũng không tranh công, thành thật nói: “Canh gà là dì giúp việc hầm, những món ăn khác thì dì giúp việc đã chuẩn bị trước, tôi chỉ chế biến lại một chút thôi.”
“Vậy cũng giỏi rồi, để tôi nếm thử... Ừm, mùi vị rất tuyệt.”
Giang Hạo có vẻ hơi kiêu ngạo nói: “Cho nên dạ dày của tôi đã bị nắm chặt rồi, bụng nhỏ cũng sắp phình ra rồi.” Da gà của Kiều Tâm Duy rơi đầy đất, nhanh chóng ngăn cản họ tâng bốc, “Được rồi hai người các anh mau bình thường lại một chút cho em.” Trần Kính Nghiệp hỏi: “Chị dâu, tôi có thể thường xuyên đến nhà chị ăn chực không?” Kiều Tâm Duy cũng hài hước đáp: “Anh cứ mở miệng gọi chị dâu là tôi đã biết tình hình không ổn, anh vẫn nên gọi tên của tôi đi, trong lòng tôi khá vững, thật đó.”