Cha mẹ anh ta từng khuyên nhủ rất nhiều lần, anh ta còn trẻ, không thể chơi bời cả đời, cũng nên tìm một nửa để chung sống nửa đời sau, nhưng anh ta vẫn không gặp được người khiến mình rung động. Anh ta cảm thấy mình sẽ không yêu được nữa. Đối với anh ta mà nói, phụ nữ là một công cụ giải tỏa, là nhu cầu sinh lý bình thường.
Trong hoàn cảnh đó anh ta gặp Dương Đan, một người lấy việc lên giường là mục đích đồng thời đã làm vài lần, bạn tình giỏi. Anh ta đã gặp nhiều kiểu phụ nữ giống như Dương Đan, tham hư vinh là nhãn hiệu của các cô ả đó, đàn ông có tiền2có quyền là con mồi của các ả, anh ta rất vinh dự trở thành “người giàu có” trong mắt Dương Đan.
Nhưng con người ai cũng có tình cảm, nỗi cô đơn ở sâu trong lòng anh ta đã từng cảm thấy ấm áp bởi một buổi sáng nào đó Dương Đan tự tay nấu cháo cho anh ta.
Ngoại trừ công việc, thời gian còn lại hầu như Dương Đạn đều dành cho anh ta, chuẩn bị những thứ vụn vặt trong sinh hoạt cho anh ta, bày mưu tính kế cho sự nghiệp của anh ta. Có một khoảng thời gian việc kinh doanh của anh ta gặp phải khó khăn, không đủ tài chính, vậy mà Dương Đan lấy tiền tiết kiệm của mình cho8anh ta. Lúc ấy đích thực là anh ta vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Anh ta không biết Dương Đan ra sao, bây giờ cũng không thể chứng thực với cô ta cái gì, nhưng bản thân anh ta biết trong khoảng thời gian đó, anh ta cũng muốn sống ổn định lại. Vậy nên mới chịu để Dương Đan là bạn gái mình, nên mới dẫn Dương Đan đến gặp đám bạn bè của mình.
Thay vì nói rung động thì hãy nói anh ta khát vọng một người làm bạn, anh ta chưa hề rung động mà chỉ hơi ỷ lại kiểu làm bạn ấy mà thôi.
Anh ta quá cô đơn. Lúc trái tim anh ta có dấu hiệu tan chảy, Dương Đan đột nhiên bị2bắt, anh ta đột ngột được cho biết Dương Đan là tình nhân của một quan chức lớn. Đột nhiên bị đánh tỉnh táo, anh ta cảm thấy bản thân quả thật ngu ngốc, lại bị một người phụ nữ bỡn cợt trong lòng bàn tay.
Trái tim anh ta lại lần nữa đóng băng, thậm chí càng kiên cố hơn so với trước. Được ăn một bữa ngon lành, anh ta đề nghị uống chút rượu. Vừa uống vào, tâm trạng anh ta không những không tốt lên mà còn càng trở nên mất mát hơn.
“A Hạo, Tâm Duy, may mắn có những người bạn như hai người. Hai người đều biết rõ tôi mà, mẹ kiếp tôi thật sự nhớ Vân Thanh...” Chỉ có ở trước2mặt họ, anh ta mới dám bày tỏ tiếng lòng. Vân Thanh là cô gái duy nhất khiến anh ta rung động, cũng là cô gái đã lấy anh ta khi anh ta chẳng có gì cả.
Kiều Tâm Duy không khỏi cảm thấy thương cảm. Cô cũng tự biết mình ở lại đây gây bất tiện nhiều hơn, cô nhìn Giang Hạo rồi nói: “Em ăn xong rồi, các anh cứ từ từ ăn, A Hạo chăm sóc anh ấy một chút.”
Giang Hạo gật đầu. “Hi Bảo đi nào, mẹ dẫn con lên lầu vẽ tranh được không?” Hi Bảo không vui nói: “Mẹ, con muốn xem phim hoạt hình.” “Con xem rất lâu rồi, không tốt cho mắt, không nghe lời là không nhìn thấy gì6đâu.”
“Không mà mẹ ơi, cho con xem một lát nữa đi.”
Sắc mặt Kiều Tâm Duy nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc không nói lời nào, Hi Bảo vội tắt TV: “Mẹ đừng giận, tức giận sẽ làm mẹ xấu đi, tuổi mẹ đã cao rồi mà còn xấu nữa thì không hay, con không xem là được.”
“...” Kiều Tâm Duy thật sự cạn lời, không biết nên vui vẻ hay là nên đau lòng đây?!
Bên phòng ăn, Trần Kính Nghiệp bật cười ha ha, “Con trai của hai cậu hài hước thật.” Cười xong, anh ta lại cảm thán, “Haiz, thế này thật tốt.” Kiều Tâm Duy kéo Hi Bảo vào phòng trên lầu hai, Giang Hạo ở dưới lầu uống ít rượu với anh ta.
“Kể một chút đi, tình huống hôm nay ở cục Cảnh sát ấy.”
Trần Kính Nghiệp nhấp một ngụm rượu, “chập” một tiếng rồi nhíu chặt mày lại, “Rượu này đã thật...” “Đừng uống rượu không, ăn nhiều thức ăn một chút.”
“Hôm nay họ hỏi tình trạng hẹn hò của tôi và Dương Đan. Ở ngân hàng cô ta có một két sắt, tình cờ tôi thấy tin nhắn thông báo của cô ta nên mới biết, cũng chỉ tình cờ thấy được vậy thôi, cái gì tôi cũng không biết.”
“Hồi đầu năm, tôi có một dự án cần tiền, Dương Đan cho tôi hai trăm vạn, đương nhiên tôi không thể lấy không tiền của cô ta, nên đã ghi phiếu nợ. Hai tháng sau tôi đã trả lại tiền, giấy nợ vẫn còn giữ, đều nộp cho cảnh sát rồi. À, cô ta còn nói hai trăm vạn này là toàn bộ tài sản của cô ta, mẹ nó tôi còn tin chứ lại.”
“A Hạo, cậu nói những phụ nữ đó xấu xa biết bao nhiêu, làm tình nhân kiếm đủ tiền xong còn muốn tìm hiệp sĩ đổ vỏ, cô ta tìm ai không tìm hết lần này đến lần khác cố tình tim tôi, tôi dễ bị lừa có phải hay không?”
Giang Hạo hỏi một câu: “Cậu thật sự định kết hôn với cô ta à?”
Trần Kính Nghiệp lắc đầu: “Chưa nghĩ xa đến việc kết hôn, nhưng mà hy vọng có thể xác định. Bất kể như thế nào, có một người ở bên cạnh cũng có thể nói năng với ba mẹ. Nhưng mà con mẹ nó, gần đây tôi phát hiện cô ta không giống trước, cứ ầm ĩ với tối hết lần này tới lần khác. Tôi thấy phiền quá nên mấy ngày trước đã đề nghị chia tay, sau đó đột nhiên nghe cô ta bị bắt.” Đến bước này, Giang Hạo cũng không giấu giếm nữa, anh nói: “Dương Đan có thể vào đài truyền hình, có thể làm người dẫn chương trình là nhờ Đổng Tất Thắng trải đường. Vụ án Nam Phương đào ra được Đỗ Lương Nhân, Đỗ Lương Nhân là anh vợ của Đổng Tất Thắng, thường xuyên qua lại nên Đổng Tất Thắng cũng bị phát giác. Đổng Lương Nhân bị bắt, chắc chắn Đổng Tất Thắng không rảnh mà quan tâm đến Dương Đan, quan hệ của bọn họ vốn dĩ không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Đối với việc thay đổi nhân sự trong đời của Dương Đan, Đổng Tất Thắng còn khó bảo đảm bản thân làm sao có thể giúp đỡ cô ta, nên cô ta đã đi tìm tôi.”
“Cô ta còn tìm cậu?Trần Kính Nghiệp giật mình. “Đúng vậy, ngay hôm Tân cầu hôn. Trong lúc nói chuyện phiếm cô ta có lòng ghi nhớ lại rồi tới móc nối quan hệ. Cậu biết tôi luôn không thích loại người này, nhưng cô ta nhắc đến Đổng Tất Thắng nên tôi giúp cô ta để tìm hiểu nguồn cơn, nhằm thông qua cô ta biết được nhiều chuyện của Đổng Tất Thắng hơn, cô ta thật sự không làm tôi thất vọng, cảnh sát đã báo tin cho tôi, thứ trong két sắt mà cậu phát hiện chính là chứng cứ phạm tội của Đổng Tất Thắng, Dương Đan vẫn giữ lại một ưu thế để bảo vệ mạng sống của mình.”
Trần Kinh Nghiệp không biết nên nói cái gì, trong lòng hết sức phức tạp.
Giang Hạo lại khuyên: “Vậy nên cậu chia tay cô ta là quyết định chính xác nhất. Lần này có thể tìm được chứng cớ phạm tội của Đổng Tất Thắng, cậu có công lao rất lớn.” Trần Kính Nghiệp cười khổ: “Bị một người phụ nữ đùa giỡn, thật tình tôi không cam lòng, nhưng bị cậu nói kiểu này, tôi đột nhiên cảm giác mình còn có chút tác dụng.”
Giang Hạo mỉm cười nói: “Tác dụng lớn, đừng tự giận mình nữa, tỉnh lại đi người anh em, cậu có thể mà.”
Trần Kinh Nghiệp cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Vậy cậu phải đốc thúc tôi đấy.”
“Ha ha, không thành vấn đề.”