Lọc Truyện

Quân Hôn Chớp Nhoáng - tác giả Ngư Ca

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé



“Phải không ạ? Vậy sao ông nội tức giận như vậy?”

“Là ba không ngoan làm phiền ông nội câu cá, nên ông nội tức giận.” “Phải không ạ?” Đôi mắt lanh lợi của Hi Bảo tràn ngập sự nghi ngờ, rõ ràng nhìn thấy ông nội rất hung dữ trừng mắt ba mà.

Giang Hạo nói: “Ba có lừa con bao giờ chưa?”

Hi Bảo lắc đầu.

“Vậy được rồi, không phải con thường xuyên gây chuyện làm ba mẹ tức giận sao, ba cũng gây chuyện nên làm ông nội tức giận.” Hi Bảo rất đau lòng nhìn vết thương trên trán Giang Hạo, “Ba ơi, ba đập phải cần câu cá của ông nội phải không ạ?”

“Ha ha, Hi Bảo thông minh quá, ba làm hỏng cần câu của ông nội rồi nên bây giờ ông rất tức giận,2Hi Bảo phải giúp ba dỗ dành ông nội nhé.”

“Được ạ.” Hi Bảo quay ra sau nhìn, “Vậy con đi tìm ông nội bà nội đây.” Hi Bảo chạy đi, Kiều Tâm Duy thay một miếng khăn ướt cẩn thận từng li từng tí lau miệng vết thương của anh, “Hơi sượt qua lông mày, trông hơi sâu, chắc phải đi bệnh viện xử lý một chút.” “Vết thương bé xíu này không có gì đáng ngại.” Kiều Tâm Duy trừng mắt liếc anh, hỏi ngược lại: “Đối với anh là bị súng bắn mới đáng ngại phải không?”


Giang Hạo lại thở dài một hơi, không phản bác được. “Tâm Duy, anh...” “Không cần nói, em biết ba không đồng ý.” Kiều Tâm Duy nhìn anh, “Sức khỏe của ba không bằng lúc trước, anh đừng nóng vội,8từ từ thôi.”

Giang Hạo gật đầu, “Trước đây ba nói cái gì anh cũng luôn đối nghịch với ba, ba không quản lí anh và anh cũng khăng khăng không cho ông ấy quản. Bây giờ có Hi Bảo, anh mới dần dần hiểu được ba đã đặt kỳ vọng cho anh rất lớn.”

“Anh đừng động đậy, em lấy băng dán.” Kiều Tâm Duy mở túi lấy bằng dán dán lên miệng vết thương đang thấm ra chất lỏng trong suốt, cô nói. “Công việc của anh cũng không phải là không thể chậm dù chỉ một giây, nhưng sức khỏe của ba không thể chịu kích thích như thế. Nếu như anh khăng khăng muốn từ chức mà không quan tâm đến ý kiến của ba, hễ ba xảy ra chuyện gì thì chắc chắn anh sẽ2hối hận.” “Vẫn là em hiểu anh nhất, hôm nay anh đã xúc động quá rồi.” Cuối cùng Kiều Tâm Duy sửa lại tóc của anh một chút, “Được rồi, vẫn là anh chàng đẹp trai. Chúng ta dọn dẹp rồi qua đó đi.”

“Được.”

Trên ghế đá trong vườn hoa, Giang Chí Trung và Lâm Thái Ấm đang ngồi, Hi Bảo vừa hát vừa múa trước mặt bọn họ, hai ông bà cười vỗ tay, cũng không nhìn thấy có chỗ nào không thoải mái.

Đúng là thương yêu cách một thế hệ, chẳng sai chút nào. Giang Hạo đi đến gọi “Ba..” Giang Chí Trung không để ý đến anh, anh lại nói: “Ba, con sẽ ở lại Viện kiểm sát, ba yên tâm.” Giang Chí Trung vỗ tay nhìn Hi Bảo, hoàn toàn xem anh là không khí.2Hi Bảo vội vàng nói: “Ba đừng ngắt ngang, đừng làm ảnh hưởng ông nội xem con biểu diễn.” Lúc này Giang Chí Trung mới quay đầu nhướng mày trừng mắt nói: “Đi ra, đừng ảnh hưởng đến Hi Bảo.” “...” Giang Hạo biết điều ngậm miệng, địa vị của anh so với trước đây thật sự là tụt dốc không phanh mà.

Kiều Tâm Duy cười kéo cánh tay anh nói: “Đi, chúng ta ra bờ hồ.” Hai người đi dạo ở bờ hồ. Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời tốt, hồ nước sóng gợn lăn tăn, bên bờ hoa súng nở một hai đóa, còn có rất nhiều nụ hoa, vừa lười biếng vừa kiêu ngạo nằm ở trên mặt hồ. Cuối tuần, người đến vùng ngoại thành này dạo chơi cũng không ít, người6đi ngang qua đối diện đều tròn mắt kinh ngạc và hốt hoảng nhìn Giang Hạo. “Sao vậy, anh kỳ lạ như thế à?” Anh mất tự nhiên sờ lên miếng dán miệng vết thương một bên góc lông mày. Kiều Tâm Duy nhìn rồi bật cười nói: “Ngực toàn máu mà không làm cho người khác chú ý ư? Thôi thì... anh cởi áo sơ mi ra đi?”


Giang Hạo nhìn vết máu trên ngực rồi nhìn xung quanh, rất đông người nên anh ngại, “Bỏ đi, đợi lát nữa đến khách sạn giặt.” Trên mặt hồ có một chiếc ca nô chạy qua, theo tiếng vang lớn của ca nô là bọt nước văng lên hình cánh quạt, mặt nước khuấy động, bọt sóng đập vào con đế bằng đá trên bờ, lại bắn lên một tầng bọt nước rất cao ập vào bờ.

Người đi đường trên bờ nhanh nhẹn thì né được, người phản ứng chậm thì bị nước tung tóe cả người. “Đồ không có đạo đức, ai vậy hả trời?” “Có người quản lý không, ai chịu trách nhiệm ở đây?”

Giang Hạo và Kiều Tâm Duy cùng lúc mà nhìn về phía ca nô, trên đó có một nam và một nữ đang ngồi, người đàn ông điều khiển, người phụ nữ ngồi ở phía sau điên cuồng hét lên. Chiếc ca nô vòng một vòng trong cái hồ nhỏ kéo theo một trận bão táp, phớt lờ sự không vừa ý và phàn nàn của du khách trên bờ.

Hoặc có lẽ là bọn họ hoàn toàn nghe không thấy. Bỗng nhiên cô gái đứng lên, đẩy kính râm lên gài vào tóc, gió lao vùn vụt về phía sau thổi mái tóc dài của cô bay lên, dưới ánh mặt trời cố cười gọi, tay vung vẩy, trông dáng vẻ vô cùng vui sướng. Khi ca nô chạy qua chỗ bọn họ một lần nữa, Giang Hạo và Kiều Tâm Duy vừa nhìn đã đồng thanh thốt lên: “Thẩm Lộ.” Lâu rồi không có tin tức của Thẩm Lộ, đã mấy năm rồi, lần cuối cùng Giang Hạo nghe tin tức của cô là khi cô gia nhập Vạn Đạt của Thẩm Đại Hải.

Thẩm Đại Hải từng thuế Cổ Vinh Sâm làm giám đốc Vạn Đạt. Sau khi Cổ Vinh Sâm bị vạch trần, Vạn Đạt cũng bị vạ lây, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh đến mức bị đình chỉ, mấy lần bù đắp lại nhưng cũng không thấy khởi sắc. Vạn Đạt đã từng to mồm trong giới kinh doanh, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã đi từ phồn vinh thịnh vượng cho đến sự thất bại ngày hôm nay.

Nhưng mà Vạn Đạt thất bại không có nghĩa là Thẩm Đại Hải thất bại, ông ta vẫn còn một khách sạn xa xỉ năm sao là khách sạn Bác Lan. Thẩm Đại Hải không còn lớn lối như trước đây, Thẩm Lộ lại đến Bác Lan giúp đỡ Thẩm Đại Hải.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhà họ Thẩm vẫn được coi là danh môn vọng tộc ở Đô Thành như trước đây.


Lúc bọn họ thấy Thẩm Lộ, Thẩm Lộ cũng nhìn thấy bọn họ, ca nô dừng lại, chầm chậm dừng lại ở trên bến tàu. “Hi, Giang Hạo, Kiều Tâm Duy, sao hai người lại ở đây?” Thẩm Lộ nhảy lên bờ, quay đầu nói với cậu con trai kia, “Tôi gặp bạn, cậu lái về đi, chút nữa tôi về sau. À đúng rồi, nói với chú Ba tôi là buổi trưa chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, Thủ trưởng Giang tới.”

“Vâng ạ, cô cả, vậy cô đi cẩn thận.” Hóa ra đó là người hầu của Thẩm Lộ. Thẩm Lộ vẫn đường hoàng như vậy. Ba cô ta đã về hưu, chú Ba có sự nghiệp thành công nhất cũng gặp khó khăn, nhà họ Thẩm đã không còn như trước đây, được hết người này đến người khác nịnh bợ. Nhưng Thẩm Lộ trời sinh đã có thần thái của tiểu thư nhà danh giá, sự tự tin toát ra từ xương cốt là thứ mà các cô gái xuất thân từ gia đình bình thường không có.

Cảnh lúc ấy gây chú ý cho nhiều người, mọi người xôn xao tránh né, cô gái trên ca nô thoạt nhìn đúng là loại người không dễ trêu chọc, mà trên người của người đàn ông kia lại có máu.

Giang Hạo và Kiều Tâm Duy hơi xấu hổ.

“Đã sớm nghe nói hai người về với nhau rồi. Kiều Tâm Duy, hẳn là chị nên cảm ơn tôi. Trong mấy năm chị đi đó tôi không tìm Giang Hạo, nếu không thì Giang Hạo chắc chắn là của tôi.”

Giang Hạo cười cười: “Cô Thẩm, cô lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?” Thẩm Lộ cười duyên nói: “Em cứ tự tin như vậy không được sao? Kiều Tâm Duy chị cười cái gì? Chị chế giễu tôi à?” Kiều Tâm Duy vội vàng lắc đầu: “Không không không, chẳng qua tôi cảm thấy nhiều năm không gặp mà thấy cô vẫn... bốc như trước đây.” Đúng, chính là chữ này. Thẩm Lộ chính là một cô em cực kỳ bốc, dáng người bốc lửa, tính tình càng bốc lửa nốt. “Tôi sẽ xem như chị đang khen tôi, cảm ơn chị, chị cũng không tệ, trên mặt không có nếp nhăn, chị có đi tiêm không? Có chỗ nào giới thiệu cho tôi đi, tôi cảm thấy hiệu quả rất tự nhiên.” “...” Bàn về tài ăn nói, Kiều Tâm Duy không phải là đối thủ của cô ta, cô há miệng nhưng tắt tiếng.

Giang Hạo thật sự không nhịn được cười, anh xoa bóp mặt Kiều Tâm Duy và nói: “Mặt hàng thật giá thật, collagen hàng thật giá thật.”

Thẩm Lộ trợn trắng mắt khinh thường, cô ta tháo kính râm xuống, làm động tác vén tóc rất gợi cảm, “Được rồi được rồi, hiếm khi gặp hai người đến chơi ở khu du lịch của em, làm chủ nhà lẽ ra phải tiếp đón thật chu đáo, giữa trưa hai người đến khách sạn nghỉ dưỡng của em thăm thú đi.”


Giang Hạo: “Nơi này là của cô?” Thẩm Lộ kiêu ngạo ngẩng đầu, hài hước nói: “Đúng vậy, bây giờ phải chăng anh đang hối hận đã bỏ qua một nữ doanh nhân thành đạt?”

Giang Hạo cười không đáp, anh đưa tay ôm eo Kiều Tâm Duy kéo vào lòng, dùng hành động thực tế chứng minh rằng anh không hối hận với lựa chọn của mình. “Vừa đi vừa nói chuyện, khách sạn nghỉ dưỡng của em ở ngay phía trước.”

“Biết rồi, tôi đã đặt phòng, hôm nay cả nhà tôi cùng đi chơi.”

Giang Hạo chỉ về phía vườn hoa bên kia, Thẩm Lộ kinh ngạc hỏi: “Đứa trẻ kia là ai?... Con của hai người?”

Giang Hạo gật đầu.

“Chậc chậc, Kiều Tâm Duy chị được đấy, đã sinh cả con trai cho Giang Hạo rồi. Gọi họ vào khách sạn ngồi đi, trong khách sạn còn có sân chơi Thiên đường cho cha mẹ và bé, đủ cho con trai hai người chơi.” “Được.” “Ấy Giang Hạo, vết máu trên áo sơ mi là sao vậy?” “Trán bị va nên rách, vết thương nhỏ thôi.” “Đúng là vết thương nhỏ! Đi vào khách sạn để nhân viên phục vụ giặt cho anh.” “Tôi cũng định thế.”

Ba người vừa trò chuyện vừa đi đến bên cạnh băng ghế đá, Thẩm Lộ nhiệt tình chào hỏi hai người lớn. Giang Chí Trung thấy Thẩm Lộ nên cũng không tiện cáu gắt với Giang Hạo, kéo Hi Bảo đi theo bọn họ.

Thẩm Lộ vừa đi vừa giới thiệu, thì ra mấy năm nay cô ta đều bận rộn cho khách sạn nghỉ dưỡng này. Kết hôn rồi lại ly hôn vì không có con, cô ta quá tập trung vùi đầu vào sự nghiệp. Bây giờ cô ta đã học được cách buôn bán từ Thẩm Đại Hải, gây dựng sự nghiệp thành công. Thẩm Lộ của hiện giờ vẫn đanh đá và điêu ngoa như cũ, nhưng trưởng thành hơn so với trước đây rất nhiều. Đối với việc điên cuồng theo đuổi Giang Hạo xưa kia, cô ta nói rằng chẳng qua đây là một sự cố chấp, buông tay thì qua thôi.


Danh sách truyện HOT