Kiều Tâm Duy cười nói, “Không sao ạ, chú ý nhiều hơn một chút là được.” Cô yên lặng nắm góc áo của Giang Hạo ám chỉ anh đừng nói. Lâm Thái Âm: “Mẹ cũng nghĩ không có chuyện gì, là A Hạo lo quá, ai chẳng bị đau đầu đau não chứ? Mẹ thường xuyên bị đau nửa đầu có thấy con trai quan tâm mẹ đâu.” Giang Hạo thở dài bất đắc dĩ, lời mẹ nói cũng là thật, “Mẹ, bình thường mẹ phải chú ý nhiều vào, đừng chơi mạt chược lâu quá, ngồi lâu cũng không tốt.” Lâm Thái Âm trừng anh, “Con đó, mẹ thương con như không... Nếu Tâm Duy không sao thì hai đứa mau về đi, để Hi Bảo lại cho mẹ.”.
Giang Hạo không2buông tay, anh nói: “Mẹ, chúng con đón Hi Bảo về, không phải mẹ bị đau nửa đầu sao, buổi tối đừng để ảnh hưởng giấc ngủ của mẹ.”
“A Hạo, con có ý gì hả?” Lâm Thái Âm giận sôi máu, chỉ vào Kiều Tâm Duy nói, “Cô cố ý không cho Hi Bảo thân thiết với tôi đúng không? Chế tôi chiều cháu chứ gì? Tôi chiều được nên cứ chiều đấy, nó vui là được. Ông, ông nói một câu đi, ông không chiều cháu sao?”
Cách một thế hệ càng thân hơn, cách Giang Chí Trung đối xử với Hi Bảo khác hẳn với Giang Hạo trước đây, ông không kiềm chế được muốn chiều cháu. Nhưng nghĩ lại lúc trẻ mới làm ba, ông cũng đồng ý với Giang8Hạo, “Được rồi, cãi cọ ồn ào cả một ngày, đừng dọa cháu nữa. Tâm Duy không khỏe, các con về sớm nghỉ ngơi đi.” “Ôi, ông...” Lâm Thái Âm giận run cả người.
Không đợi Lâm Thái Âm lên cơn, Giang Hạo đã nói lờ mờ, “Hi Bảo, ngày mai mẹ còn phải đến bệnh viện kiểm tra, chúng ta đi gặp em gái nhé?”
“Em gái gì ạ?” Hi Bảo hỏi.
Giang Hạo cười nhẹ, “Mai con sẽ thấy, bây giờ em gái mới chỉ nhỏ như móng tay vậy thôi.” Lâm Thái Âm vừa nghe thì cảm thấy tâm trạng khó diễn tả được bằng lời, “A Hạo, con nói cho rõ, con có ý gì?” Giang Hạo một tay ôm Hi Bảo, một tay ôm vai Kiều Tâm Duy, nói bằng6lời lẽ chính đáng: “Con dâu của mẹ lại mang thai. Bác sĩ bảo cô ấy không được tức giận, không thể để cảm xúc dao động quá lớn, phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Lại lại lại... lại có thai?” Lâm Thái Âm mới là người bị cảm xúc dao động quá lớn đây này, đột nhiên cực kỳ kích động, “Con không lừa mẹ đó chứ?”
“Chủ nhiệm Lưu nói, kết quả thử máu đúng 100%, ngày mai hẹn đi siêu âm xem tình hình phát triển của thai nhi.”
Lúc này Lâm Thái Âm mới thực sự quan tâm tới sức khỏe của Kiều Tâm Duy, ánh mắt nhìn cô cũng thay đổi, “Chủ nhiệm Lưu còn nói gì không?a Sao đột nhiên lại ngất? Có ảnh hưởng gì với đứa trẻ không?”
Giang Hạo3nói thẳng không kiêng dè, “Mẹ tiếp tục chọc giận cô ấy thì sẽ ảnh hưởng thật đấy, tâm trạng của thai phụ ảnh hưởng trực tiếp tới sự phát triển của đứa trẻ.”
Kiều Tâm Duy đúng là cạn lời, cô nói nhỏ, “Anh thôi nào, trẻ con thế?!” Cô nói với mẹ chồng, “Mẹ, con không sao, mẹ đừng nghe Giang Hạo nói bậy, mại chỉ kiểm tra bình thường thôi.”
Lâm Thái Âm yên tâm gật đầu, “Được, mai mấy giờ, mẹ đi chung.” “Không cần, chỉ làm siêu âm thôi mà.” “Mẹ phải đi, mấy giờ?” Kiều Tâm Duy không lay chuyển được bà, đành phải nói: “Chín giờ.” “Được, chín giờ, mẹ gọi cho bác sĩ Trương, bảo bà ấy phụ trách con. Bà ấy là bác sĩ khoa5sản có kinh nghiệm nhất bệnh viện quân y.” Giang Hạo không nhịn được phải nói rõ, “Mẹ thay đổi nhanh quá đấy, mẹ đừng thiên vị cháu trai cháu gái thể. Con dâu cũng là con gái của mẹ, mẹ phải quan tâm con dâu nhiều một chút chứ. Cô ấy tốt biết bao, vừa chăm sóc con trai mẹ lại còn sinh cháu trai cho mẹ.”
Lâm Thái Âm không nên một tiếng, trừng trừng nhìn con trai, tên nhóc thối tha, chỉ biết chặn đường lui của bà. Giang Chí Trung vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng điệu nhẹ nhàng vẫn để lộ sự thật là lòng ông đang vui vẻ, “Ôi dào, không nói nữa. Muộn rồi, về nhà ngủ đi. Mai rồi nói.”
“Vâng ạ, ba mẹ, chúng con về đây, Hi Bảo, tạm biệt ông bà nội đi con.” Hi Bảo vẫy tay ngọt ngào nói: “Tạm biệt ông bà nội, cháu sẽ nhớ ông bà lắm.”
Lâm Thái Âm không quên nhắc nhở, “Hi Bảo ngoan, về nhà đừng nghịch, để mẹ con nghỉ ngơi nhé!” Lái xe về nhà, Hi Bảo chẳng mấy chốc đã ngủ, Kiều Tâm Duy không kiếm được muốn cười, mấy lần đều bật thành tiếng. Giang Hạo nhìn qua gương chiếu hậu, cười hỏi: “Chuyện gì buồn cười thế?” “Ôi, em đúng là phục mẹ anh rồi.” “Xin lỗi, anh cũng thấy mẹ vậy không ổn.” Kiều Tâm Duy lắc đầu, “Anh không cần xin lỗi em, anh không có lỗi. Nhìn từ góc độ của mẹ thì em thấy mẹ chỉ đang ghen thôi. Bởi vì chỉ cần nghĩ tới sau này Hi Bảo cũng vây quanh người phụ nữ khác rồi ném em sang một bên, em cũng sẽ rất đau lòng.”
Nuôi con mới biết ơn ba mẹ, có lẽ chính là đạo lý này, trước kia cô cũng không hiểu sao mẹ chồng cứ nhằm vào mình, cho dù cô cố gắng cỡ nào mẹ chồng vẫn luôn rất không hài lòng. Giờ nghĩ lại, cô hoàn toàn có thể hiểu được. Trong mắt mẹ, con cái mình là giỏi nhất, không ai sánh được với con mình cả. Mà khi con trai mình xem người khác là trung tâm, cảm giác mất mát và đau lòng này chỉ có người làm mẹ mới hiểu.
“Giang Hạo, sau này anh đừng cãi với mẹ, anh nên gọi điện thoại quan tâm mẹ nhiều hơn, như thể mẹ sẽ không ghen tị nữa.” Giang Hạo cười, cảm thán từ tận đáy lòng: “Anh thật hạnh phúc vì có người vợ tốt như em.” “Hừ, em sẽ không để anh khó xử vì kẹp giữa em và mẹ anh đâu, dù sao chúng ta lại chẳng ở chung, có thể tránh được nhiều việc. Còn một việc nữa, sau này em sinh con, đừng để mẹ anh chăm em ở cữ, hiểu không?” Giang Hạo cảm động gật đầu, “Hiểu, cực kì hiểu, em yên tâm, anh sẽ sắp xếp thỏa đáng”.
Tối hôm ấy, Giang Hạo hào hứng không ngủ được, cảm giác hào hứng này không khác là bao với lúc anh được ôm Hi Bảo lần đầu tiên vậy. Anh suy nghĩ cả một đêm, nghĩ xem cần mua những gì, nghĩ xem anh nên chăm sóc Tấm Duy thể nào, ăn uống này, đồ dùng này, đủ mọi mặt. Anh suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng hào hứng.
Anh thậm chí còn nhẹ nhàng sờ bụng Tâm Duy, cho dù vẫn như bình thường nhưng anh vẫn thấy khác, chỉ cần nghĩ trong đấy đang ươm mầm một sinh mạng nhỏ, anh đã cảm thấy thần kì bội phần.