Mọi người thầy Nguyễn Tấn dừng chân lại thì nhìn theo ánh mắt anh. Giang Hạo và Trần Kinh Nghiệp đã từng gặp Thẩm Giai Dĩnh, Giang Hạo kinh ngạc “ồ” lên, Trần Kinh Nghiệp thì bật ra tiếng huýt sáo, “Ôi chà, Tân, có cần đi qua chào hỏi một câu không?”
Kiều Tâm Duy nghi ngờ nhìn Giang Hạo, muốn tìm ra kết quả từ trong ánh mắt anh. Giang Hạo chỉ cười nhạt, lắc đầu ám chỉ không có gì. Hạ Chí nhạy cảm, từ ánh mắt của Nguyễn Tấn cùng với lời trêu chọc của bạn bè, chắc là đã thầm đoán ra được thân phận của người kia. Nguyễn Tấn quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười để cô yên lòng rồi nói: “Đó chính là2Thẩm Giai Dĩnh, bên cạnh chắc là người yêu của cô ấy. Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp.” Hạ Chí không biết nói gì, cô và người phụ nữ này không có bất kỳ liên quan gì, nhưng bởi vì thân phận của nhau mà khiến các cô từng có một đoạn giao thoa. Thẩm Giai Dĩnh ở bên kia đã nhìn thấy họ, thoải mái kéo tay bạn trai đi về phía họ.
“Chào mọi người, trùng hợp vậy, mọi người cũng đến đây chơi à?” Giang Hạo khoác lên vai Kiều Tâm Duy và nói: “Đúng vậy, đây là vợ của tôi, còn có con trai tôi, Hi Bảo, chào chú và dì đi con.” Hi Bảo ngẩng đầu lên, “Chào chú, chào dì.” Thẩm Giai Dinh cười,8hâm mộ nhìn thoáng qua phần bụng hơi phồng lên của Kiều Tâm Duy, “Chào cháu Hi Bảo, cháu đáng yêu quá!” Có thể sinh con cho người mình yêu, đó là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Đáng tiếc là cô không có cơ hội này. Cô lại kéo nhẹ người đàn ông bên cạnh, giới thiệu cho mọi người, “Anh ấy là bạn trai tôi, Triệu Nhất Mặc. Nhất Mặc, vị này chính là Nguyễn Tấn, đây là Giang Hạo, đây là Trần Kinh Nghiệp, bọn họ đều là bạn của Nguyễn Tấn.”
Nguyễn Tấn và Triệu Nhất Mặc rất ăn ý, liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng cười.
Triệu Nhất Mặc: “Chào anh, nghe tiếng đã lâu.” Nguyễn Tân: “Chào anh, tôi cũng thế... đây là6vợ chưa cưới của tôi, Hạ Chí.”
Hạ Chí hơi căng thẳng, Thẩm Giai Dĩnh thoải mái vươn tay tới bắt tay với cô và nói: “Cô giống như trong tưởng tượng của tôi, đúng kiểu mà Nguyễn Tấn thích. Tôi muốn cảm ơn cô đã đón nhận Nguyễn Tấn, thật đấy! Chúc hai người hạnh phúc.”
Hạ Chí thầm cảm động, không ngờ lần đầu gặp Thẩm Giai Dĩnh lại là tình huống hài hòa như vậy, cô hơi lắp bắp: “Tôi... tôi cũng chúc hai người hạnh phúc.” Thẩm Giai Dĩnh và Triệu Nhất Mặc nhìn vào mắt nhau, hết thảy đều không cần diễn đạt thành lời. Thẩm Giai Dĩnh nói đúng sự thật: “Tôi không có sự may mắn như cô, cô có thể gả cho người mình yêu,3tôi lại không thể, ha ha. Có điều tôi đã chẳng để ý nữa, chúng tôi như bây giờ cũng khá tốt.”
Nguyễn Tấn nhìn kĩ Triệu Nhất Mặc, cao lớn khôi ngô, nho nhã chín chắn, sự cao quý và tự tin toát ra từ trong xương cốt, không hề thua Giang Hạo, càng không kém anh. Anh thật sự không rõ, vì sao bí thư Thẩm lại phản đối bọn họ như vậy.
Sau khi chào hỏi, họ chia tay nhau. Thẩm Giai Dĩnh và Triệu Nhất Mặc tiếp tục tay trong tay tản bộ, giữa họ rất thân mật khăng khít. Vừa đi tiếp, Trần Kính Nghiệp vừa thường xuyên quay đầu lại nhìn bọn họ, buồn bực nói: “Tôi vốn nghĩ người Thẩm Giai Dĩnh yêu sẽ là một5tên du côn đầu đường xó chợ, chỉ có mỗi cái mẻ ngoài đẹp, nhưng mà nhìn không giống nhỉ? Giơ tay nhấc chân đều có nội hàm. Tân, cậu biết tại sao bí thư Thẩm lại phản đối bọn họ như vậy không?” Nguyễn Tấn lắc đầu, “Việc này đúng là tôi không biết thật, tôi chỉ biết là bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm rồi. Cho dù Thẩm Giai Dĩnh kết hôn với tôi, anh ta vẫn không rời không bỏ. Chắc hẳn là họ đã rất dửng dưng với chuyện hôn nhân rồi.”
Kiều Tâm Duy lại có cách giải thích khác, “Đối với phụ nữ mà nói, hôn nhân chính là lần đầu thai thứ hai. Đã có người yêu thương, ai không hy vọng có thể dắt tay nhau bước vào hôn nhân? Cho đối phương một lời hứa hẹn, cho đối phương một sự bảo đảm? Theo em thấy, Thẩm Giai Dĩnh nhất định là rất hiếu thảo, vừa không muốn phụ lòng người yêu, vừa không muốn trái ý cha mẹ.”
Nguyễn Tấn gật đầu: “Chuyện này em nói đúng, Thẩm Giai Dĩnh đích thực là rất để ý đến ba mẹ mình, trên cơ bản, lời của bí thư Thẩm đối với cô ấy là nói một không hai. Haiz, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, hy vọng họ có thể hạnh phúc.”
Trần Kính Nghiệp huơ tay, “Vẫn là độc thân tốt hơn, một người ăn no cả nhà không đói bụng. Đi đi đi, trở về ăn đại tiệc hải sản thôi.”
Hi Bảo giãy khỏi tay Giang Hạo, chạy lên đuổi theo Trần Kinh Nghiệp trên bờ cát, “Chú ơi, chú ơi, cháu xách giúp chú.”
“Được.” Trần Kinh Nghiệp để cho Hi Bảo cũng xách thùng nước cùng, đương nhiên, chắc chắn là anh ta xách phần lớn trọng lượng, “Hi Bảo, cháu thích ăn gì?”
Hi Bảo chỉ một ngón tay vào thùng, “Tôm hùm to.” “Được rồi, tôm hùm to phần hết cho cháu ăn.”
Chuyến đi đảo Bali năm ngày bốn đêm kết thúc rất nhanh. Cảm giác đầu tiên khi trở lại Đô Thành chính là mùa hè nóng bức thật sự tới rồi. Sức nóng lên tới 40 độ khiến con người thực sự khó chịu.
Sau khi xuống máy bay là sắc trời đã gần tối, họ ăn bữa tối ở sân bay luôn. Nguyễn Tấn và Hạ Chí đổi chuyến bay về quê của Hạ Chí. Nguyễn Tấn muốn chính thức chào hỏi cha mẹ vợ tương lai với thân phận con rể.
Chu Tử Duệ ra sân bay đón, vừa đến thì sắc mặt đã nghiêm trọng. Vừa về đến nhà là hai người lập tức vào thư phòng bàn chuyện. Hi Bảo rất mệt, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay. Kiều Tâm Duy cũng mệt mỏi, cũng không biết họ muốn bàn tới khi nào nên cô ngồi chờ ở ghế sofa trong phòng khách lầu hai đến khi ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, đã rất khuya, bên ngoài là màn đêm tối đen. Chu Tử Duệ về rồi, Giang Hạo đi lên lầu hai và nhìn thấy vợ ngủ trên ghế sofa. Anh vội vàng bước lên trước và nhẹ nhàng ôm cô lên. Kiều Tâm Duy tỉnh lại, “Bàn xong rồi à? Trưởng phòng Chu đâu?”
“Cậu ấy về rồi. Em cũng thật là, sao lại ngủ ở chỗ đầu gió của điều hòa?! Sẽ bị cảm lạnh đấy, về phòng ngủ đi.”
“Có phải công ty có chuyện gì không?” “Không có chuyện gì.” Giang Hạo nhìn cô, ánh mắt lo lắng kiểu này không cho phép anh lừa cô, kể cả là lời nói dối có ý tốt. Anh an ủi, “Có chút việc nhỏ thôi, nhưng anh có thể giải quyết. Em không cần phải lo lắng.”
Kiều Tâm Duy dựa vào cổ anh và nói: “Ngủ cùng với em đi, có chuyện gì chờ ngủ dậy rồi nói, được không?”
“Được.”
Nằm ở trên giường, Kiều Tâm Duy cảm thấy nhóc con trong bụng động đậy, cô vội vàng nói: “Con đang đá em.” “Phải không?” Giang Hạo cúi người xuống, áp lỗ tai vào bụng cô, cũng không dám đè mạnh quá, chỉ khẽ dán lên, “Ở đâu thế?” Kiều Tâm Duy kéo tay anh đặt lên vị trímáy thai, “Dùng tay thử cảm nhận xem... cảm thấy không? Bé đang động đậy.”
Đó là một cảm giác rất thần kỳ! Lần đầu tiên Giang Hạo sờ được máy thai, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên bụng và nói: “Con cưng, chào con nhé, ba là ba của con.” Dường như bé con thật sự có thể nghe hiểu được, bắt đầu quơ chân múa tay. Tại Giang Hạo cũng cảm nhận được sự chấn động nhỏ, “Ai da, con đúng là có sức lực! Đừng đá đau mẹ, bằng không ba không khách sáo với con đâu.”
Kiều Tâm Duy cười anh trẻ con, “Được rồi được rồi, anh càng nghịch con sẽ càng hưng phấn, ngủ đi, đã mệt mỏi nhiều ngày vậy rồi.” Giang Hạo ngẩng đầu, hôn lên môi cô và nói: “Bà xã, cảm ơn em. Chỉ cần có mẹ con em ở đây, anh làm gì cũng đều có động lực cả, thật đó!”
“Ha ha, nhưngốc ấy. Có để cho em ngủ không?” “Có, anh ru em ngủ, ngoan.”