Lâm Thái Âm: “Có thím Lý và dì Hoàng trông nom rồi, không sao đâu. Phòng của các con có một vũng nước dầm dề dưới đất là thế nào? Trượt chân hả?”
“Đó là nước ối, Tâm Duy tắm xong ngồi trên giường thì bỗng vỡ nước ối, dọa con chết khiếp.” Lâm Thái Âm: “Mẹ đã gọi điện thoại cho bác sĩ Trương. Bác sĩ Trương nói bà ấy biết rồi, sẽ sắp xếp bác sĩ khoa sản có kinh nghiệm nhất ở bệnh viện đỡ đẻ cho Tâm Duy. Bà ấy cũng sẽ ở bên cạnh trông chừng. Con đừng sốt ruột quá, phụ nữ sinh con đều như vậy.” Giang Chí Trung hỏi: “Đã vào bao lâu rồi?”
Giang Hạo nhìn đồng hồ trên tay và đáp: “Đã ba tiếng rồi, lúc vào phòng sinh bác sĩ nói đã mở năm ngón tay” Lâm Thái Âm an2ủi: “Vậy là nhanh, Tâm Duy mang thai lần thứ hai, sẽ không lâu lắm đâu.”
Một tiếng nữa lại trôi qua, cửa phòng sinh bật mở, y tá báo tin hai mẹ con Trần Tiểu Hổng bình an sau khi chuyển từ sinh thường qua sinh mổ. Người đàn ông to xác kia vui mừng đến mức bật khóc, nhiệt tình kéo tay y tá nói cảm ơn.
Giang Hạo hâm mộ nhìn người đàn ông kia. Anh thật sự hi vọng người tiếp theo nhận được tin tốt sẽ là chính anh. Bất lực đến mức một người không tin thần linh như anh mà lại âm thầm cầu nguyện trong lòng. Ông trời ơi, Giang Hạo con tự thấy đã làm vài việc tốt. Nể tình những điều này, cầu xin ông nhất định phải giúp vợ con của con được bình an.
Cửa phòng sinh lại mở ra8một lần nữa. Lần này, người bước ra là bác sĩ Trương, Giang Hạo cất bước dài đi lên nghênh đón.
“Sinh vào hai giờ sáng, mẹ tròn con vuông, chúc mừng.”
Giang Chí Trung và Lâm Thái Âm đều thở phào nhẹ nhõm, Giang Hạo kích động không thôi, anh hỏi: “Bác sĩ Trương, khi nào thì hai mẹ con ra?” Bác sĩ Trương: “Cô Giang còn cần phải ở bên trong theo dõi hai tiếng, nếu không có tình huống ngoài ý muốn xảy ra thì có thể đưa đến phòng bệnh.”
Giang Hạo nở nụ cười từ tận đáy lòng, cũng không biết cụ thể nên hỏi những gì: “Vợ của tôi có khỏe không?” Bác sĩ Trương: “Cô ấy rất dũng cảm, con gái của hai người rất giống anh.” “Cảm ơn, cảm ơn.” Giây phút này, ngoài cảm ơn, Giang Hạo đã không biết nói gì hơn.9Hai tiếng sau, Kiều Tâm Duy được đẩy ra. Sắc mặt của cô vàng vọt, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt, nhìn con gái trong tã lót, tất cả đau đớn cũng như không còn nữa. Giang Hạo khom người xuống, cúi đầu hôn lên trán cô, “Cảm ơn, em vất vả rồi.” Đến phòng bệnh, bác sĩ Trương nói: “Ba ôm con gái một chút đi.” Giang Hạo vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, y tá đã đưa đứa trẻ qua. Giang Hạo hơi ngây người ra. Con bé rất nhỏ, rất nhẹ, rất mềm, mở cặp mắt tròn xoe không hề chớp, giống như đang nhìn anh. Đôi môi nhỏ của con bé mấp máy, phun ra mấy cái bong bóng nhỏ, đầu lưỡi đang liếm không ngừng, giống như đang khám phá thế giới bên ngoài, lại giống như đang đói bụng. Bác sĩ Trương2nhìn dáng vẻ cứng ngắc của anh thì giễu cợt: “Sao trong anh giống người mới lên chức ba thế, không biết bế con nhỏ à?” Giang Hạo cười, “Biết, biết, ôm một chút là biết.” Nói thật, cảm giác này đúng thật là lần đầu tiên, giống như cảm giác mới được làm cha khi biết Hi Bảo là con của mình vậy. Em bé ngáp một cái, cả khuôn mặt dường như đều giãn ra, Giang Hạo cảm nhận được rõ ràng con bé đang duỗi chân trong tã lót, con bé đang dùng sức lực cả người để ngáp. Lâm Thái Âm trông thấy mà yêu thích quá đỗi, bà thật sự không kìm nén được, “Con nhìn con bé kia, con bé đang phản đối vì ba ôm không thoải mái. Nào, để bà nội ôm một cái... Ôi chao ôi, ông ơi nhìn này,2trông xinh xắn chưa này. Giống y hệt lúc A Hạo vừa ra đời.” Giang Hạo đến gần bên tại Kiều Tâm Duy và thì thầm, “Em nhìn mẹ anh kia, lại đang khoe khoang.” Kiều Tâm Duy nở nụ cười nói: “A Hạo, lúc thêm con vào sổ hộ khẩu, tiện thể sửa họ của Hi Bảo lại đi. vẫn nên theo họ anh thì hơn. Em không muốn mấy đứa bạn ở nhà trẻ cứ mãi hỏi Hi Bảo rằng tại sao không cùng họ với ba.” Giang Hạo xoa trán cô, anh biết cô nhường bước vì danh dự đàn ông của anh, “Cảm ơn bà xã, cái gì em cũng suy nghĩ cho anh. Cảm ơn em đã tha thứ cho anh, cảm ơn em sinh cho anh một cặp trai gái, cảm ơn, em vất vả rồi.” Trong lúc ở cữ, Giang Hạo ôm đồm cả mẹ và con, ngay cả bảo mẫu chuyên nghiệp cũng cảm thấy mình dư thừa. Nửa đêm chỉ cần em bé vừa có động tĩnh, ông bà chịu khó hai mươi bốn tiếng này sẽ ngồi dậy trông. Ngoài việc cho con bú anh không làm được, tất cả chuyện khác đều ôm hết một mình. Có bạn bè thân thích tới thăm, Giang Hạo sẽ bế con gái xuống dưới cho mọi người nhìn, nhưng chỉ cho nhìn chứ không cho sờ. “Đừng có đưa miệng lại gần, đừng có hà hơi vào con gái tôi được không?” Giang Hạo ruồng rẫy nhìn Trần Kinh Nghiệp, “Cả người cầu toàn mùi thuốc lá, cách xa con gái tôi ra một chút.” Trần Kinh Nghiệp một hai phải đến gần, “Ba vợ à, ba tác thành cho bọn con đi, để cho con hôn vợ con cái, chỉ một chút thôi.” “cút ngay, ai là ba vợ của cậu? Tôi cho cậu hay, không có cửa đâu nhé!”. Nguyễn Tân: “A Hạo, đặt tên cho con gái cậu chưa? Tên là gì?” Giang Hạo nói rất tự hào: “Giang Thiên Nhiên, nhìn thấy con bé trong phòng sinh, tôi đã cảm thấy con bé là người đẹp thuần khiết rồi, xã hội này chỉ nhìn mặt thôi mà.” Trần Kinh Nghiệp khinh bỉ nói: “Đồ phàm tục.” Vừa quay mặt qua, anh ta lại làm mặt ngáo ộp giả bộ đáng yêu, “Bé Thiên Nhiên, Thiên Nhiên bé bỏng, chủ là chồng tương lai của cháu, cháu nhất định phải nhớ mặt chú nhé.” Bé Thiên Nhiên nheo đôi mắt và bật cười, Trần Kinh Nghiệp vỗ tay trầm trồ, “Đấy đấy đấy, Giang Hạo, cậu nhìn đi, con gái của cậu đồng ý tôi rồi này. Cậu muốn chia rẽ uyên ương cũng không ích gì đâu.”
Giang Hạo quăng thẳng một câu sang bên cạnh: “Tịch Tuyết, quản lí chồng của cô đàng hoàng đi. Đừng có nhận thông gia lung tung.” Tịch Tuyết một mực giữ vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo và nói: “Tôi không quản được, có quản lý nhiều hơn nữa cũng vô ích.” Trần Kính Nghiệp nịnh nọt chạy vội đến bên cạnh Tịch Tuyết, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô: “Anh là người đàn ông không cần quản lý, anh đáng tin cậy tuyệt đối.” Tịch Tuyết bịt mũi né sang một bên, “Mẹ ơi, mùi thuốc lá trên người anh đúng là hôi rình.” Kiều Tâm Duy ở trên lầu, chỉ nghe tiếng cãi cọ ồn ào bên dưới, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui vẻ, trong lòng cô cũng vui lây. Một lát sau, bọn Nguyễn Tân đểu về cả, Giang Hạo bể con gái về phòng ngủ, vừa lắc đầu vừa cười, “Cái đám người này, rõ là ước ao mà ghen tị. Hâm mộ người khác có ích lợi gì, bản thân mình mau sinh di chứ.” “Trần Kinh Nghiệp và Tịch Tuyết có thể đến với nhau, thật sự khiến cho em kinh ngạc. Em phải tìm dịp nào đó hỏi thử Tịch Tuyết.” “Ha ha, không vội, chờ cơ thể em khỏe lại rồi nói...” Bỗng nhiên, anh cảm nhận được cảm giác nóng hổi quen thuộc dưới tay. “Ấy da, bé Thiên Nhiên đi rồi, giỏi quá, điệuổi này!” Hi Bảo ở bên cạnh bật cười ha hả, “Ba ơi, emera thơm lắm hả?” Kiều Tâm Duy cũng không nhịn được mà bật cười. Giang Hạo nói: “Ừ, thơm, rất thơm.”
+++
Hết phần chính