“Dą.”
Đi vào trong văn phòng, Điển Lệ nghiêm mặt nói: “Tôi vừa gọi điện thoại xin lỗi Mã tổng. Ông ấy nói chỉ cần cô tự nói xin lỗi với ông ấy để ông ấy có bậc thang xuống là được. Hôm nay ông ấy gặp bạn ở quán bar Hiểu Khách. Cô biết nên làm như thế nào rồi chứ?” Hạ Chí sững sờ chớp mắt, không thể tin mà hỏi: “Thật ư? Mã tổng... Không phải ông ấy rất tức giận à?” “Ông ấy rất tức giận, nhưng tức giận cũng phải nể mặt mũi của tôi. Tối nay cô cầm hợp đồng đi gặp ông ấy, nhận lỗi với thái độ tốt một chút. Ký hợp đồng xong thì mọi việc êm xuôi, hiểu chưa?” “Dạ dạ dạ.” Hạ Chí gật đầu như giã tỏi, trong lòng rất đỗi biết ơn, “Cảm ơn chị Lệ2giúp tôi giải vây. Hôm nay chắc chắn tôi sẽ ký xong hợp đồng.” Điền Lệ nhìn cô, thở dài một hơi, “Ừ, cô đi ra ngoài chuẩn bị lại hợp đồng đi. Tuyệt đối đừng để sai sót gì nữa.” “Vâng vâng, cảm ơn chị Lệ.” Hạ Chí khom lưng rất thấp tỏ lòng biết ơn. Hạ Chí vừa đi, vẻ mặt Điền Lệ tỏ ra vừa có lỗi vừa bất đắc dĩ, trong lòng chị ta lặng lẽ nghĩ: Hạ Chí, đừng trách tôi. Coi như cho cô một bài học trên trường đời, sau này đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.
Chín giờ tối ở quán bar Hiểu Khách.
Hạ Chỉ một thân một mình lần mò trong bóng đêm đi vào quán bar. Nói là lần mò cũng không hề làm quá chút nào. Bên trong đèn đóm tối tăm, tiếng nhạc xập8xình đinh tai nhức óc. Trong sảnh lớn, một đám người đông nghịt đang múa may điên cuồng, cô không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Cô nhìn khi đường đi, men theo tường đi đến quầy bar và gào lớn: “Xin hỏi phòng VIP của Mã tổng ở đâu?” Nhân viên phục vụ lại gần rồi hỏi lại: “Cái gì?”
“Phòng VIP của Mã tổng ở đâu?” Hạ Chí tăng âm lượng lên cao.
Nhân viên phục vụ chỉ về phía khúc của hành lang. “106.”
Hạ Chí gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, lại men theo tường đi vào phía trong. Dọc đường đi cũng không hề thuận lợi, thỉnh thoảng một con ma men lại đến gần, nói vài câu trêu ghẹo. Cô rất ghét những nơi như thế này nên chỉ ôm chặt túi và vội vàng đi sâu vào trong.
Ánh sáng bên trong hành lang còn tốt9hơn bên ngoài, ít ra bên ngoài còn có đèn led thỉnh thoảng chiếu vài tia sáng tới, nhưng trong hành lang hoàn toàn tối đen như mực.
Chỉ có hộp đèn nhỏ có bảng số phòng ở trên cửa là sáng. Từng phòng VIP thường xuyên có người ra vào, trong khoảnh khắc mở cửa cũng sẽ chiểu ra chút ánh sáng. Nhờ vậy, Hạ Chỉ nhìn thấy những người ra vào đó, các cô gái ăn mặc cực kỳ lộ liễu, áo dây và váy ngắn chính là trang phục tiêu chuẩn của họ, chắc là gái tiếp rượu. Mặc dù Hạ Chí là người mới vào xã hội, những loại chuyện này, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy hay sao?! Hơn nữa trong phòng làm việc, cũng thường nghe những đồng nghiệp khác kể. Vừa suy nghĩ vừa tìm kiếm, rốt2cuộc cũng tìm được phòng VIP 106. Nhưng lúc cố định mở cửa đi vào, cửa bỗng nhiên mở ra từ bên trong, còn có một cô gái tiếp rượu lao ra, đâm thẳng vào người cô. “Ui da, ai vậy?!” Cô gái cực kỳ bực bội, nghe giọng điệu như đã say, bước chân cũng loạng choạng không vững. Hạ Chí cũng đau, nhưng cô cũng không muốn nhiều chuyện, “Thành thật xin lỗi, tôi đi tìm người, xin hỏi Mã tổng ở bên trong phải không?” “Hả?” Bên ngoài quá ồn ào, cô gái không nghe rõ. “Xin hỏi, Mã tổng ở bên trong phải không?” Không đợi cô gái trả lời, Mã tổng đã đi ra. Âm thanh bên trong phòng VIP không ồn ào bằng bên ngoài. Người ngồi bên trong đều nghe thấy. Mã tổng đi ra, không nói thêm lời nào mà2kéo Hạ Chí vào, “Tiểu Hạ tới rồi, vào đi, vào đi.” “Ấy ấy... Mã tổng, ha ha, tôi tới đây để xin lỗi ông vì chuyện lỡ hẹn hổi chiều, tôi...” “Lại đây ngồi.” Mã tổng hoàn toàn không nghe lọt tai câu nói của cô, kéo cô ấn xuống ghế sofa, “Ngồi đi ngồi đi. Nếu đã tới, không uống một ly sao được?!” Cô gái ở cửa thấy cô được Mã tổng gọi tới, cũng không quan tâm nữa. Cô ta cười và kéo tay người phía sau nói: “Nguyễn tổng, đi theo em. Bên ngoài tối, em dẫn anh đi.” Cửa phòng VIP đóng lại hiệu quả cách âm của chỗ này quả thực rất tốt. Vừa đóng cửa là tiếng ồn đinh tai nhức óc bên ngoài đã bị ngăn cách. Người bên trong không nhiều, trong phòng VIP khá lớn cũng coi như trống trải. Trên ghế sofa dài chỉ có bốn người ngồi, hai nam hai nữ. Trên màn hình lớn bên trong đang bật một bài hát mà không ai cầm microphone để hát. Tất cả mọi người đều đang uống rượu mua vui.
Mã tổng ấn Hạ Chỉ ngồi xuống ghế sofa, bên cạnh chính là một cô gái tiếp rượu. Cô ta trang điểm rất đậm, cười cực kỳ nịnh nọt, “Ôi chao Mã tổng, ngài không hài lòng về em à, còn tự gọi người đến nữa?” Tay của Mã tổng lướt qua người Hạ Chí, sờ soạng lên xuống đùi của cô gái, “Tiểu Nhã, em đừng dọa em gái sợ, cô ấy đến làm việc.” Tiểu Nhã nhấp một ngụm rượu, ý cười đậm hơn: “Làm việc? Em cũng đang làm việc đây. Em gái à, biết uống rượu không?” Hạ Chí có người lại lắc đầu nguây nguậy: “Không không không, tôi không biết uống rượu, chuyện đó... Mã tổng, tôi thấy ông đang bận. Tôi cũng không tiện quấy rầy ông quá nhiều. Tôi đã đem hợp đồng đến, các điều kiện giống với những gì chúng ta đã thỏa thuận trước đó, mời ông ký ạ.” Hạ Chỉ hớn hở vội vàng mở túi, định lấy hợp đồng ra. Mã tổng đề thi cô lại và nói: “Tiểu Hạ, cô vội cái gì? Uống một ly trước rồi bàn tiếp.” Nói xong, Tiểu Nhã đã cầm ly rượu đầy, tự mình đưa đến trước mặt cô, “Em gái, uống đi.” Hạ Chí bị bọn họ kèm trái cặp phải, bên cạnh có một cặp nam nữ ôm nhau đang nhìn qua bên này, dường như là đang xem cuộc vui. “Uống đi, em gái, đừng làm Mã tổng mất vui. Chỉ cần Mã tổng vui vẻ, hợp đồng nào ông ấy cũng có thể ký.” Tiểu Nhã không ngừng xúi giục. Hạ Chí rất bất lực, nhưng cũng không còn cách nào, cô không muốn mất chén cơm, “Được, tôi uống, chỉ một ly này thôi được không? Nhiều hơn nữa thì tôi thật sự không uống được.”
Mã tổng cười to, “Được.”
Thể là Hạ Chỉ cầm ly rượu lên và ngửa đầu uống. Mùi rượu đó vừa đắng chát vừa cay, rất khó uống! “Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ khụ..” Cô thực sự không chịu nổi, đột nhiên ho khan, miệng tràn ngập cảm giác buồn nôn.
Người khác cười ngả trước ngả sau, đều bởi vì sự xấu hổ của cô mà cảm thấy buồn cười.
“Mã tổng, khụ khụ khụ... hợp đồng...” Hạ Chỉ chịu đựng sự khó chịu ở cuống họng, lấy hợp đồng từ trong túi ra. Mã tổng vừa cười vừa lắc đầu, “Ái chà tôi nói này Tiểu Hạ, sao cô lại gây mất hứng như thế? Tôi thấy cô uống được mà, lại rót đầy đi.” “Không không không, thật sự tôi không biết uống. Mã tổng, vừa rồi ông đã đồng ý với tôi, bạn của tôi còn đang chờ tối ở bên ngoài.” Cô cảnh giác nhắc nhở. Nhưng mẹo nhỏ ngây thơ của cô là thứ dễ dàng chọc thủng nhất. Mã tổng cười nói: “Tôi đã đồng ý cái gì với cô? Cô nói uống rượu, tối nói được mà, ha ha ha ha, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.”
“Đúng vậy, uống rượu đương nhiên là được rồi.” Người khác đều ồn ào.
Hạ Chí không phản bác được, rõ ràng Mã tổng đang cố tình trêu ghẹo cô. Xem ra với tình hình hôm nay là không ký hợp đồng được. Vậy phải làm sao bây giờ? Không ký được hợp đồng, có thể cô sẽ mất việc.
Trong lúc đang hết sức do dự, cánh cửa nhỏ bên cạnh cô bật mở. Hóa ra là cửa toilet, một nam một nữ ôm nhau đi từ bên trong ra, nữ tùy tiện sửa lại tóc, nam đang kéo khóa quần. Rất rõ ràng, bọn họ vừa làm trò gì bên trong. Bọn họ vừa đi ra, bốn người khác trong phòng VIP lại bắt đầu ồn ào. “Đệch, nhanh như thế đã xong rồi? Lão Lý, ông không được rồi.” “Lão Lý, tôi canh thời gian cho ông này, vừa đúng mười phút, mới mười phút thôi, ông làm bọn tôi mất mặt quá.” “Đúng đấy, nếu biết ông ra sớm như thế, Nguyễn tổng cũng không cần phải ra bên ngoài đi vệ sinh.”
Hạ Chí vừa thấy tình huống này thì lập tức cảm thấy luống cuống. Mấy tên đàn ông này đều đến đây tìm kiếm niềm vui, làm gì có ý định ký hợp đồng chứ? Tuy công việc rất quan trọng, nhưng sao mà bằng trinh tiết được! Nghĩ vậy, Hạ Chỉ quyết định mau chóng rời đi. “Mã tổng, tôi thấy ngày mai tôi vẫn nên đến quý công ty tìm ông ký hợp đồng. Tôi thật sự phải đi rồi, bạn của tôi ở bên ngoài chắc đã chờ sốt ruột.” Mã tổng thầy cô muốn đi nên vội nói: “Ngày mai? Ngày mai tôi không ở công ty, cũng không rảnh. Tôi chỉ rảnh bây giờ thôi.” Đang nói chuyện, cửa phòng VIP lại mở, cô gái kéo Nguyễn Tân quay lại phòng VIP. Vừa rồi Nguyễn Tấn cũng thấy Hạ Chí, buổi sáng mới ở sân bay phàn nàn về anh, anh không thể không nhận ra. Anh thấy cô ngồi ở chỗ Mã Lực thì lông mày không khỏi nhíu lại. Mã tổng lôi kéo cô, ép cô uống rượu, “Tiểu Hạ à, hôm nay vui vẻ. Uống với tôi một ly nữa, tôi đánh giá cô cao mà.” Hạ Chí chỉ muốn đi, cũng không chú ý có người đi vào. Cô đứng dậy, ôm chặt túi của mình và nói: “Ngại quá Mã tổng, tôi tới ký hợp đồng chứ không phải tới uống rượu. Buổi chiều để ông chờ là tôi không đúng. Tôi xin lỗi, hy vọng ông vẫn đặt lợi ích của hai công ty lên trên hết.”
Một người ở đối diện nói: “Ôi chao, cơn tức của em gái không nhỏ nhỉ. Mã Lực, ông chưa nói rõ ràng với người ta hả? Chuyện ép buộc chúng tôi không làm đâu.” Hạ Chỉ nghe xong thì càng sợ hãi hơn. Cũng không biết bọn họ đang âm thầm tính toán cái gì, dù sao cô không ở đây nổi dù chỉ một giây nào nữa. “Á!” Cô bị Mã Lực giơ tay kéo xuống, lại ngồi phịch xuống ghế sofa, đồng thời tay Mã Lực còn giằng lấy túi của cô, “Mã tổng, ông muốn làm gì?” Mã tổng cười hì hì nói: “Tiểu Hạ, cô đừng có giả vờ, chẳng lẽ Điền Lệ không nói rõ với cô sao? Cô đã tới đây chứng tỏ cô đồng ý, hôm nay cô theo tôi, tôi lập tức ký hợp đồng cho cô. Đồng thời về sau các đơn hàng của công ty tôi đều có thể cho cô. Chẳng lẽ cô không hiểu quy tắc chốn công sở?”