Nếu không phải vì đứa trẻ trong bụng thì cô cũng đừng hòng ở lại căn hộ Cảnh Phương Đình
Nếu cô chịu sinh đứa con này ra thì tôi sẵn lòng nuối, nhưng mà chỉ đứa con này thôi chứ không bao gồm cô trong đó
Nếu cô không muốn sinh thì bây giờ lập tức đi phá thai đi
Tôi không thiếu con cái, con trai hay con gái với tôi mà nói đều như nhau, đừng tưởng rằng mang thai con trai thì kiểu ngạo giống như cứu vớt cả thế giới.”
Cả người Phùng Tinh Tinh lạnh đi, cô ta còn cho rằng ông ta đồng ý đi khám thai cùng cô ta đã nói lên ông ta coi trọng đứa2con trai này, ai ngờ ông ta chỉ cần con không cần mẹ chứ
“Ông..
ông là đồ không có lương tâm.”
Cao Thần Khang cúi người nhìn cô ta và nói: “Có mắng đi, mắng sao cũng được, có mắng khó nghe ra sao thì tôi cũng không mất miếng thịt nào
Ngược lại là cố đó, danh tiếng đã nát từ lâu rồi, còn ai muốn lấy cô đây? Cô coi tôi là thằng ngốc hả? Nếu tối hôm đó tôi biết cổ giở thủ đoạn thì tôi còn để cô mang thai con của tôi sao? Cô đúng là không biết xấu hổ, mang thai con của tôi rồi còn lên giường với Quách Vĩnh Niên
Tối xui tám kiếp mới bị cái9thứ quỷ yêu như cô bám lấy
Cô dứt khoát cho tôi, sinh hay không sinh thì nói thẳng, bệnh viện ở ngay đây rồi.”
Lần này Phùng Tinh Tinh đơ luôn, đều là tự mình làm cả, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định: “Rõ ràng là ông nói muốn mua nhà cho tôi, là chính miệng ông nói mà.” “Ha ha, lúc đó tôi nào biết cô tằng tịu với Quách Vĩnh Niên? Bây giờ thì đám nhân tình của cô đều chế cô rồi, mẹ nó chỉ còn tôi đi đổ vỏ.” Phùng Tinh Tinh hoàn toàn bị đánh gục, mặt không còn ra vẻ nữa, giọng điệu cũng dịu lại, cô ta kéo ống quần của Cao Thần6Khang, cầu xin: “Xin lỗi anh, em không quậy nữa, tính tình của phụ nữ sau khi mang thai đều rất dễ nóng giận
Anh hãy thương em cả ngày ở trong phòng trọ ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, nên trong lòng mới buồn phiền.”
“Anh xem, anh xem! Mỗi lần đi khám thai em đều phải chi biết bao nhiêu tiền, em cũng không lừa anh
Đã ba tháng nay em không nhận lương thì lấy đâu ra tiền chứ? Con là của anh, em không đòi tiền anh thì đi đòi ai đây?”
“Ba mẹ em đã đuổi em ra khỏi nhà, với cái bụng to này thì chẳng ai chứa chấp em, em có dễ dàng gì0đâu...” Phùng Tinh Tinh vừa nói vừa khóc hu hu rất đáng thương
Nếu là trước đây còn có thể gọi là hoa lệ ướt mưa, nhưng bây giờ thật sự không có chút đẹp đẽ nào để nói
Trọng lượng mười cân cũng không thể xem thường, bào thai có thể lớn lên bao nhiêu đểu thể hiện trên người cô ta cả
“Đứng lên!” Cao Thần Khang lạnh lùng nói
Phùng Tinh Tinh không nói lời nào tự mình đứng lên, xem như không có chuyện gì cả
“Lên xe hay là đến bệnh viện? Tự cố chọn đi!”
Phùng Tinh Tinh lau nước mắt, lặng lẽ đi về hướng bãi đỗ xe phía đối diện
Cao Thần Khang bực bội oán trách: “Sớm như vậy7có phải tốt không, làm mất biết bao nhiêu thời gian của tôi, đúng là xui xẻo!” Cách đó không xa, nhóm Nguyễn Tấn không khỏi thổn thức
Dù thế nào thì trước đây Phùng Tinh Tinh cũng là người mỗi tháng thu nhập hai mươi nghìn tệ, hiện giờ ngay cả tiền khám thai cũng phải xin của đàn ông, quả nhiên là chuyện đời thay đổi không chừng
Nguyễn Tân: “Đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi! Ở công ty đừng nói lung tung, sau này chúng ta còn phải hợp tác với Đại Đồng.” Đang muốn đi, Phùng Tinh Tinh đột nhiên quay đầu trở lại, thì ra là cô ta quay lại nhặt cái túi bị rơi, giờ thì vừa vặn đụng mặt nhau
Đường Tư Điềm bày ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, còn nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường
Phùng Tinh Tinh không nói gì, nhặt túi lên rồi đi ngay.
Cao Thần Khang đã lái xe ra, cô ta bước qua và lên thẳng xe
Đường Tư Điềm lo lắng nói: “Cũng không biết Cao tổng có nhìn thấy chúng ta không? Nếu như ông ta biết chúng ta ở đây không chừng lần sau không tìm chúng ta để hợp tác nữa.”
Nguyễn Tấn thở dài: “Tùy ông ta thôi, công ty chúng ta thiếu một khách hàng như ông ta cũng không sụp đổ.”
Đoàn đi bộ đồng hành đã đi rất xa, nhìn thấy trò hay này, trong lòng họ ít nhiều cũng hơi bùi ngùi, đã không còn tâm trạng mà đuổi theo đoàn nữa.
“Tôi thấy mọi người đều hết hứng đi tiếp rồi, hay là chúng ta tìm một quán cà phê gần đây ngồi đi.” Nguyễn Tấn đề nghị
Đường Tư Điềm nhìn đường và nói: “Phía trước có quản Tình Cờ Gặp Gỡ, là của bạn học tối mở, có muốn đến không? Vừa hay gần đây cô ấy cũng muốn đầu tư quản lý tài sản, nói không chừng chúng có còn có thể kéo được một khách hàng đó.”
Nguyễn Tấn cười: “Được, thật không hổ là quản lý Đường của chúng ta, ngay cả cuối tuần cũng nghĩ tới công việc, bạn bè thân thích của mình cũng không bỏ qua.”
“Nguyễn tổng, nếu anh nói như vậy tôi sẽ coi như anh đang khen tôi đấy!”
“Cô vốn có khả năng mà, cần gì tôi khen? Không giống cô ấy” Nguyễn Tấn dùng cằm chỉ Hạ Chí: “..
trời sinh thiếu sợi gân, không làm chuyện lớn được, chỉ có thể làm trợ lý nho nhỏ thôi.” Hạ Chỉ cạn lời, cuối tuần rồi còn phải bị cấp trên phê bình, thật sự là đủ lắm rồi.
Ảnh hưởng của vụ Phùng Tinh Tinh với công ty từ từ nhạt đi, dưới sự nỗ lực của mọi người, công ty cũng coi như yên ổn vượt qua non nửa năm
Đảo mắt đã đến kỳ nghỉ 1/5, kỳ nghỉ lễ này Hạ Chí nhất định phải về một chuyến, đương nhiên cô càng hy vọng Nguyễn Tấn có thể cùng về với cô
Hôm đó, cô đưa tài liệu vào cho anh ký tên, anh thấy vẻ mặt tâm sự ngổn ngang của cô thì hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?” “Anh..” Hạ Chỉ muốn nói lại thôi.
“Có chuyện thì nói đi.”
“Ngày 1/5 anh có bận không?”
Nguyễn Tấn vừa nghe lập tức hiểu được suy nghĩ của Hạ Chí, anh áy náy nói: “Ngày 1/5 anh phải về Đô Thành một chuyến.” Xem như là mượn cớ đi, nhưng cũng không hẳn là vậy
Mẹ anh bảo anh phải cổ tranh thủ trở về, gần đây sức khỏe của ba anh không tốt
“Vậy em cùng đi với anh nhé?” Hạ Chí buột miệng nói, cô là như vậy, trong lòng nghĩ gì miệng sẽ nói đó, cũng bất chấp rụt rè hay không rụt rè
Nguyễn Tấn buông bút xuống nhìn cô, nghiêm mặt nói: “Hiện giờ vẫn chưa phải lúc.” “Vậy lúc nào mới phải lúc? Kếu anh về nhà với em anh không chịu, em nói cùng về nhà anh thì anh cũng không chịu
Lẽ nào anh không muốn nói với ba mẹ sự tồn tại của em sao? Họ cũng không sốt ruột chuyện hôn nhân của anh sao?” Nói đến nóng nảy, Hạ Chí lại thấy hơi nổi cáu
Nguyễn Tấn không biết nói gì, nên nói thì anh đều đã nói rồi, anh lấy sự im lặng để đối phó.
Hạ Chỉ mím môi, đây là văn phòng, cô biết anh sẽ không tranh luận với cô
Bỏ đi, nếu anh đã không gấp thì em gấp cái gì chứ?
“Nếu hồ sơ không có vấn đề gì thì em ra ngoài trước đây.” Không đợi Nguyễn Tấn trả lời, Hạ Chí đã cố chấp xoay người đi, lúc ra ngoài đóng cửa còn đóng rất mạnh, “rầm” một cái, xem chừng lầu dưới đều nghe thấy hết
Tan làm, Hạ Chí không chào hỏi gì đã về trước, Nguyễn Tân nhìn chỗ ngồi của cô trống không chỉ có thể thở dài
Vấn đề gặp người lớn dường như đã trở thành vực sâu không thể vượt qua giữa hai người, chỉ cần vừa động tới là sẽ xảy ra chuyện ngay
Buổi tối Nguyễn Tấn mở máy tính ra muốn xem thử Hạ Chí có đang online không, avatar của cô hiện invisible, anh gõ vào khung chat cho cô: [Đã ăn cơm chưa?]
Không có trả lời
Nguyễn Tấn không biết làm sao đành đóng máy tính lại, chuyển qua dùng điện thoại di động gửi tin WeChat: [Đang làm gì đó?] Vẫn không có trả lời
Chiến tranh lạnh lần trước, cô oán trách anh không chủ động, lần này anh đã chủ động liên lạc với cô rồi, cô vẫn không trả lời như trước đây, anh không biết nên làm thế nào
Anh bất đắc dĩ, gửi cho cô một đoạn tin nhắn thoại: “Hết giận rồi thì trả lời WeChat nhé, anh còn công việc, anh đi làm trước đây.” Lát sau điện thoại di động vang lên, Nguyễn Tấn tưởng là Hạ Chí, mừng rỡ cầm điện thoại, nhưng người gọi đến là Dương Thâm, anh không khỏi thất vọng
“Alo, có chuyện gì vậy?” “Sao mà nói chuyện nghe ỉu xìu vậy, chưa ăn cơm hả?”
“Vẫn đang tăng ca, anh không biết ngại còn hỏi.”
Dương Thâm cười cười, thấy hơi áy náy, đương nhiên là cảm động nhiều hơn: “Tôi biết cậu cực khổ rồi, cảm ơn người anh em.” “Là anh em thì đừng nói mấy lời này, tôi thế này anh còn tìm tôi có chuyện gì không?” “Mẹ cậu tìm tôi, bảo tôi khuyên cậu quay về.”
Nguyễn Tấn im lặng một lúc, Dương Thâm lại nói: “Với tư cách ông chủ thì tôi không hy vọng cậu quay về, nhưng với tư cách anh em thì tôi không thể miễn cưỡng cầu, cũng cần phải nói cho cậu biết
Tần à, mẹ cậu nói gần đây sức khỏe của ba cậu không ổn, cậu nên trở về thôi.” “Tôi biết...”
“Tôi biết trong lòng cậu còn vướng bận ai, làm anh lớn nên tôi cũng muốn khuyên cậu một câu
Cứ coi như là vì Hạ Chỉ thì cậu cũng nên sớm về nhà đối mặt
Chuyện của hai người có thể thành là tốt nhất, không thể thành thì sớm buông tay, đỡ cho sau này càng khó khăn hơn, cậu hiểu không?” “Ừm, hiểu rồi.” Nguyễn Tấn trầm giọng nói: “Gần đây Hạ Chí cũng vì chuyện của ba mẹ cô ấy mà hối thúc tối
Cô ấy muốn Lễ 1/5 đưa tôi về gặp ba mẹ cô ấy nhưng tôi đã từ chối
Cô ấy giận đến giờ vẫn chưa để ý tới tôi.” “Vậy sao? Tuổi của hai người cũng không còn nhỏ, nhất là cậu
Cô ấy là con gái nên nhất định trong nhà hối thúc chuyện hôn nhân lắm, nếu như không thành cậu đừng làm chậm trễ con nhà người ta.” “Lễ 1/5 này tôi sẽ về một chuyển, trước tiên thăm dò ý của người nhà rồi tính tiếp
Hiện giờ ngoài lo lắng trong nhà, tôi còn lo lắng cho Hạ Chí, tôi thật sự không muốn cô ấy buồn, càng không muốn làm cô ấy tổn thương” “Haiz, cậu đó..
Nhưng mà chuyện này nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng không biết làm sao, cậu về rồi nói chuyện với ba cậu đi.”
“Um.”
“Vậy được rồi, tôi không làm phiền cậu nữa
Cậu đừng làm việc khuya quá, làm cậu mệt tới không ra hình người thì mẹ cậu không tha cho tôi đâu.”
“Ha ha, được.”
Gác máy, Nguyễn Tấn lại rơi vào nỗi buồn phiền không lối thoát, một mặt là người cha bảo thủ, một mặt là sự sốt ruột của Hạ Chí, anh thật sự không biết làm sao mới vẹn cả đôi đường
Đang nghĩ anh lại cầm điện thoại lên gửi cho Hạ Chỉ một đoạn tin nhắn thoại, anh nói: “Tiểu Chí, anh đã đặt vé máy bay chiều mai về Đô Thành Sáng mai anh đưa em đến bến xe, em về vui vẻ cùng với người nhà, được không?” Lần này Hạ Chí trả lời, cô nói: “Ba em sợ ngày nghỉ đông người cho nên sáng sớm mai sẽ lái xe qua đón em
Nếu như anh không muốn gặp ba em thì không cần đến đâu.”
Nguyễn Tấn hơi nhíu mày, đành phải nói: “Được, vậy khi nào trở lại thì gặp.”
Hạ Chí không trả lời, nghĩ thôi cũng biết vẫn còn đang giận, giọng điệu của cô cố ý như vậy mà
Đêm đã khuya, Nguyễn Tấn vẫn miệt mài làm việc, công việc là phương thức duy nhất giúp anh quên được phiền não
Mà ở một nơi khác, Hạ Chí trên giường trằn trọc, làm sao cũng không ngủ được
Đã là lần thứ hai cãi nhau vì chuyện gặp người nhà rồi, cô rất muốn hiểu cho anh nhưng thật sự không hiểu nổi
Nguyên nhân duy nhất cô có thể nghĩ đến là anh không hề nghĩ tới chuyện kết hôn với cô, thậm chí không muốn công khai mối quan hệ của hai người.
Trước đây anh không muốn gặp ba mẹ cô thì cô tạm thời có thể hiểu là vì anh hồi hộp, anh sợ không đủ chu đáo làm cho người lớn trong nhà thích anh
Nhưng lần này cô chủ động đề xuất muốn gặp cha mẹ anh mà anh cũng từ chối.
Cái này không thể trách cô nghĩ nhiều dược
Rõ ràng anh nói với San San là có bạn gái đang muốn tính tới chuyện kết hôn, vậy người đó lẽ nào không phải em sao? Nếu như nhắm tới kết hôn vậy tại sao cha mẹ hai bên không thể gặp mặt nhau một lần?
Hạ Chỉ thực sự nghĩ không ra.