Khi Kiều Tâm Duy nói cầu báo cảnh sát, cô hung tợn trừng mắt với Giang Hạo.
Tốt đấy, hèn chi anh bận bịu như vậy, thì ra là bận làm mấy việc kiểu này.
Ngay cả kết hôn cũng lừa dối người khác, phẩm chất của anh quá cặn bã mà.
Cảnh sát làm sao trị nổi anh, có khi diêm vương cũng không trị được anh đâu.
“Báo cảnh sát?”
Câu nói này càng khơi dậy sự hứng thú của người đàn ông: “Ha, anh nói chứ, anh chỉ mới mấy ngày không đến thôi mà phong cách ở đây thay đổi lớn quá.
Ừ, mẹ nó chứ bọn bây biết chọn người thật, anh đây rất thích mấy cô gái nhỏ bé cứng cỏi như em đấy”
Thấy anh Chung càng lúc càng hứng thú với Kiều Tâm Duy, còn Kiều Tâm Duy vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Giang Hạo cảm thấy nôn nóng, mặc dù trước đây anh luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp, nhưng quá trình huấn luyện lâu dài đã giúp anh không bộc lộ điều đó ra mặt.
“Anh Chung, đại ca đang chờ chúng ta trong phòng, không nên gây chuyện trong lúc quan trọng thì hơn, nếu đại ca nổi giận, em cũng không giúp được anh đâu.”
Dường như câu nói này có tác dụng, anh Chung rút lại vẻ huênh hoang của mình, mê đắm nhìn Kiều Tâm Duy, nói: “Được, được, cô gái, diễn đạt đấy, khơi dậy hứng thú của anh rồi, xong chuyện anh sẽ đến chơi với em, phải chờ anh đấy”
Anh Chung lại ôm mỹ nữ kia, vừa ngả nghiêng vừa bỏ đi.
Giang Hạo theo sát phía sau, lặng lẽ nhìn Kiểu Tâm Duy.
“Anh không xứng làm người!”
Kiều Tâm Duy vẫn nhìn chằm chằm Giang Hạo, thốt lên một câu độc địa.
Giang Hạo khựng lại, thật sự không thể hình dung được gương mặt khốn khổ của mình bây giờ.
Anh còn nhớ cố nàng từng bảo anh không xứng làm quân nhân, bây giờ hình tượng của anh trong lòng cô đã nhảy vọt đến độ không xứng làm người rồi.
Nhưng anh chỉ dừng lại một chút mà thôi, sau đó lại sờ eo cô gái bên cạnh: “Lộ Lộ, em xịt nước hoa gì thế: Thơm lắm, chờ anh ở ngoài, xong việc anh dẫn em đi khách sạn, chờ anh đó”
“Được mà, anh Hạo”
Anh Hạo, anh Hạo, kinh tởm, quá buồn nôn! Kiều Tâm Duy vẫn trùng bóng lưng của Giang Hạo, đồng thời chửi thầm.
Nghĩ đến việc đã đăng kí kết hôn với một người đàn ông mà mình không hiểu rõ, cô thật muốn nôn quá.
Coi như cuộc đời cô đã bị hủy hoại mất rồi.
Tuy nhiên, sự khó chịu từ cơ thể khiến cô không thể nào chạy đến hỏi Giang Hạo cho ra nhẽ.
Cô bám vào tường, chầm chậm lết đến nhà vệ sinh.
Vừa khát, vừa sốt ruột, cô cảm thấy cực kì khó chịu.
Kiều Tâm Duy cứ ngồi yên trên bồn cầu nghỉ ngơi, không gian nhỏ hẹp mà tù túng khiến cô cảm thấy khó thở.
Cô huơ huơ, tay đổ đầy mồ hôi.
Kiều Tâm Duy nắm cổ áo, lúc này, cô cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu.
Không sai, cô chỉ có thể diễn tả bằng một từ chính xác -
- khô nóng.
Bị tù túng đến mức không chịu nổi, cô ra khỏi phòng.
Vừa mở vòi nước, cô vội lấy hai tay hứng nước táp lên mặt.
Dòng nước lạnh buốt khiến mặt cô hạ nhiệt, nhưng vô dụng, lồng ngực khô nóng vẫn không được làm dịu đi chút nào.
Cảm giác đó kéo đến còn mãnh liệt hơn khi nãy.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nên quay về phòng tìm Nguyễn Tấn hay đi thẳng đến bệnh viện đây? Ngay lúc cô đang vừa hoang mang vừa lo lắng, trước cửa bỗng vang lên tiếng ồn, có người xông vào.
Nước lạnh làm mờ tầm mắt, khi cô còn chưa nhìn thấy người đến là ai thì đã bị người đó đè xuống đất, cánh môi bất ngờ bị đè lên.
“Ưm...”
Cô trợn tròn, chớp mắt mấy lần mới nhìn thấy rõ người đến, đúng là Giang Hạo.
Lúc trước, trong lần đầu tiên bị cưỡng hôn, cô cũng nhìn thấy đôi mắt của anh, nó sâu thẳm và khó hiểu.
Thật kì lạ, hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh làm dịu đi cơn khô nóng trong người cô.
Rõ ràng cô đang cố gắng đẩy anh ra, nhưng hai tay lại bất giác níu chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh.
Hai đối mối quấn quýt lấy nhau mê say.
Giang Hạo giống như kẻ chỉ huy, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào miệng cổ càn quét qua lại, còn cô chỉ biết vâng theo anh.