Cô ấy là Vu Đan Đan, sau này là đồng nghiệp mới của mọi người.” Vu Đan Đan có vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu, cột tóc đuôi ngựa, áo sơ mi trắng kết hợp với váy bút chì màu xanh nước biển, cộng thêm một đôi giày bệt bằng vải màu trắng, hình tượng hoa khôi giảng đường tiêu chuẩn trong trường đại học.
Cô ta hơi cong eo một cách lễ phép và lịch sự: “Chào mọi người, mọi người gọi em là Đan Đan được rồi
Sau này mong mọi người chỉ bảo em nhiều hơn.” Sau khi giới thiệu xong, Dương Thâm dẫn cô ta đi lên lầu hai, hai người ngồi ở trong phòng làm việc của Nguyễn Tấn một lúc lâu
Dưới lẩu đã sớm bùng nổ, nhao nhao bản về lai lịch của thực tập sinh này
Lý2Hiểu Mai: “Đây là người của ông chủ nào giới thiệu tới vậy? Nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô ta kìa, đừng chơi đùa hai tháng xong lại phủi mông chạy lấy người đấy.” Hoắc Kiến: “Văn phòng của chúng ta lại có thêm một người đẹp, trông cũng rất mướt mắt, không biết cô ấy có bạn trai chưa?”
Hà Tử Tuấn: “Hoắc Kiến, anh thấy thú vị thì đi hỏi thăm thử đi, tiện thể kể lại cho tôi với, ha ha ha.”
“Dương tổng đích thân dẫn tới, chắc chắn địa vị không nhỏ.”
“Ôi chà, lại muốn chia chác chén cơm với chúng ta
Xã hội này mà muốn kiếm nhiều tiền, không có chống lưng là không được.”
Hạ Chỉ cũng tò mò, nhưng cô không nhiều chuyện đến mức vậy
Đồng nghiệp mới tới cơ quan không phải rất bình9thường sao? Làm gì phải đi hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà người ta? Làm tốt công việc của mình là được rồi.
Cô không hỏi, nhưng Đường Từ Điểm thì không kìm được nên tìm đến cô tám chuyện trước, hai người hàn huyên vài cầu trên máy vi tính.
Đường Tư Điềm: [Vu Đan Đa này là cháu gái giám đốc vật liệu xây dựng Hoa Đông, chống lưng gắt cực.]
Hạ Chỉ: [Sao cậu biết]
Đường Tự Điểm: (Dương tổng nói với mình, bảo mình chăm sóc cô ta một chút
Mình chỉ muốn nói, chống lưng của cô ta thế kia còn cẩn mình chăm sóc à? Cô ta chăm sóc mình còn tạm được.] Hạ Chí: [Vậy sau này không thể đắc tội cô ta.
Đường Tư Điềm: [Đúng vậy, cũng không biết đầu óc con bé này có thông6minh hay không nữa
Nhưng mà chống lưng và tài nguyên của nó tốt vậy, đầu óc đần mấy cũng ăn đến khôn ra
Sau này đừng thành Phùng Tinh Tinh thứ hai là được, đều là cái kiểu họ rồi tên lặp lại, gọi lên nghe cũng giống nhau phết.] Hạ Chí: [Đừng nhìn người khác bằng thành kiến, người ta chỉ đến làm việc, điểm xuất phát cao không phải lỗi của cô ấy.] Đường Tự Điểm: Được rồi, là mình hâm mộ nên ghen tị
À đúng rồi, gần đây cậu và Chu Hạo Lâm còn liên lạc với nhau không? Hạ Chỉ: [Không còn từ lâu rồi.]
Đường Tư Điềm: [Được rồi, là hai người không có duyên
Mình cảm thấy thật ra Nguyễn tổng đối xử với cậu rất đặc biệt, hay là cậu theo đuổi Nguyễn tổng thử xem?] Hạ0Chỉ nhìn màn hình vi tính bật cười
May là Đường Tư Điềm ngồi trong phòng làm việc của cô ấy, nếu không chắc chắn cô sẽ bị cô ấy tủm lấy ép hỏi, cô nghiêm túc gõ một hàng chữ, bảo: [Đừng có suy nghĩ không yên phận về sếp trực tiếp tiếp xúc với mình mỗi ngày nữa được không?
Đường Tư Điềm nhanh chóng trả lời: [Cũng đúng, với quan hệ của hai người mà không lâu ngày sinh tình thì vô vọng rồi.]
Hạ Chỉ ngắt lời bảo: [Lo làm việc đi quản lí Đường.
Đường Từ Điểm gửi một icon “OK” sang cho cô.
Một lát sau, Dương Thâm dẫn Vu Đan Đan đi xuống, anh dẫn người mới đi làm quen môi trường làm việc: “Đan Đan, vị trí của cháu ở chỗ này, sau này cháu đi theo Nguyễn7tổng, giúp Nguyên tổng một vài công việc, cũng phải hòa thuận với các đồng nghiệp khác nhé.”
“Vâng, chú Dương, à không, Dương tổng, chú cứ yên tâm.” Một câu chú Dương như cố tình hay vô tình lộ ra lập tức nâng cao giá trị của cô ta lên
Sau khi Vu Đan Đan vào công ty thực tập, trong vòng hai tuần ngắn ngủi, cô ta dựa vào tài nguyên của cậu mình và mang về hợp đồng hai mươi triệu cho công ty, đây là thành tích một năm ròng của rất nhiều nhân viên kinh doanh.
Chẳng những Vu Đan Đan có vẻ ngoài xuất sắc, hơn nữa trí thông minh và EQ đều rất cao, rất lanh lợi, miệng cũng rất ngọt, trong công ty quả thật thuận lợi mọi bề
Nhưng mà cô gái trẻ rất có dã tâm, người sáng suốt đều có thể nhận ra cô ta nhìn trúng người đàn ông độc thân vàng ưu tú nhất công ty - Nguyễn Tấn
“Chị Hạ Chí, em đang rảnh, hay là em đi pha trà cho Nguyễn tổng nhé! “Chị Hạ Chí, em có thể cùng hai anh chị đi đến buổi xã giao tôi hôm nay được không? Dẫn em đi để thấy chút việc đi đi.” “Chị Hạ Chí, hôm nay da của chị hơi khô, em có mang theo kem dưỡng ẩm, chị cầm dùng thử xem.” Vu Đan Đan mở miệng ngậm miệng là chị Hạ Chí, gọi Hạ Chí đến độ muốn cáu kỉnh cũng không được
Cô bé này thật sự biết cách xử sự, đến đâu cũng đều xài được
Vì thế Hạ Chí không ít lần phát ghen với Nguyễn Tấn
Một ngày nọ, ở trong căn hộ khách sạn, hai người đang xem phim
Hạ Chỉ thoải mái nằm trên ghế sofa, đầu gối lên bắp đùi của anh, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim
Bỗng nhiên, điện thoại di động của Nguyễn Tân đỗ chuông, trong bầu không khí vừa yên tĩnh vừa căng thẳng, chuông điện thoại vang lên có vẻ rất đột ngột
“Đã trễ thế này còn ai gọi cho anh vậy?”
Nguyễn Tấn cầm điện thoại di động lên xem, nhíu mày: “Vu Đan Đan.” Lập tức đầu óc Hạ Chí căng lên, cầm điều khiển từ xa ấn tạm dừng rồi vểnh tai, tập trung cao độ
“Alo, chuyện gì thế?” Đầu bên kia điện thoại là giọng nói như cừu non của Vu Đan Đan: “Nguyễn tổng, đã trễ như vậy còn gọi điện thoại cho anh, không biết có làm phiền anh không?” Nguyễn Tân bình tĩnh nói: “Không, cô có chuyện gì cứ nói đi.” “À, là thế này, em vừa viết xong một phần kế hoạch, là hoạt động của Hội sinh viên trường
Em biết anh rất giỏi về lập kế hoạch, có thể xem thử giúp em được không?” Hạ Chỉ bấm vào đùi của anh, anh nắm lấy tay cô, không thay đổi sắc mặt và nói: “Được, cô gửi qua email cho tôi, sau khi xem xong tôi sẽ trả lời cho cô.” “Nguyễn tổng, thật xin lỗi, bởi vì hoạt động khá gấp, nên em muốn..
em muốn tự đến nhà của anh
Anh xem giúp em ngay được không?” Mắt Hạ Chí trơn lên tròn xoe: “Cô ta, cô ta, cô ta...” dám làm vậy luôn cơ à?! Nguyễn Tấn cúi đầu lắc đầu với cô, bản thân anh có cách để từ chối: “Đừng phiền phức như vậy, bây giờ cô gửi email cho tôi, tôi xem xong sẽ trả lời lại cho cô ngay.” “Nhưng..
nhưng mà em đã đứng ở dưới lầu chỗ ở của anh, là căn hộ khách sạn XX, đúng không?” Lần này Nguyễn Tấn cũng trợn to mắt, kinh ngạc hỏi: “Sao cô biết tôi đang ở đâu?”
“Ha ha, anh quên rồi sao? Có một lần đi xã giao anh và khách hàng nói chuyện phiếm, hàn huyên về căn hộ khách sạn anh thuế bây giờ
Sau đó em nhìn thấy xe của anh, trên kính chắn gió có dán giấy thông hành của căn hộ khách sạn XX
Nguyễn tổng, nhà em cách chỗ anh ở không xa, em qua rất nhanh, không phiền phức chút nào.” Hạ Chỉ ngồi bật dậy, dùng khẩu hình miệng cảnh cáo anh: “Không cho phép cô ta tới, không cho phép, không cho phép!” Điều này là đương nhiên, lòng Nguyễn Tấn có tính toán: “Đêm hôm khuya khoắt, con gái như cô tới đây thật sự không tiện, huống chi trong nhà tôi còn có người
Cứ theo lời tôi nói, gửi báo cáo kế hoạch đến email của tôi là được rồi, cứ vậy đi.”
Vu Đan Đan rõ ràng vẫn chưa nói xong, vừa hít một hơi đã bị Nguyễn Tấn cúp điện thoại
Hạ Chí muốn phát điện, từ đầu đến chân đều bắt đầu bốc mùi chua loét: “Cô ta có ý gì vậy? Có phải giống đưa tới cửa hay không? Em thấy cô ta có ý với anh từ lâu, anh còn nói em nhạy cảm
Anh xem anh xem, người ta đã tìm tới cửa rồi kìa.”
Nguyễn Tấn đề vai cô lại và nói: “Em quan tâm suy nghĩ của con bé đó làm gì, anh không quan tâm tới là được
Nếu không chúng ta công khai luôn, bằng không thì em đừng gây chuyện với anh.”
“Hu hu, anh biết rõ công khai gây bất lợi cho em mà anh còn đe dọa em
Ôi, sống thế này em không sống nổi nữa.”
Nguyễn Tấn cười hì hì, đột nhiên kéo mạnh cô ngã nhào xuống ghế sofa, anh sà tới rất gần, môi gần như dán vào cô, anh nói: “Em đã lên thuyền giặc rồi còn muốn xuống thuyền thì khó đấy, sống thế này có khổ mấy em cũng phải chịu.”
“Hu hu hu, thật sự là không có công lý mà.” “Cô nhóc này, đừng giả vờ..
Được rồi, anh hứa với em, nếu cô ta tiến thêm một bước ám chỉ, anh sẽ xua đuổi cô ta giống như đuổi San San.”
Hạ Chí đẩy anh ra, cầm điện khiển từ xa lên nhẫn và tiếp tục xem phim: “Hừ, đang đến đoạn hay, chờ xem hết rồi tính sổ với anh.” Nguyễn Tấn cười nhéo má cô, để cô tiếp tục gối đầu lên đùi của mình
Rất nhanh hòm mail vang lên tiếng nhắc nhở, anh cầm iPad, mở email, đúng là bản kế hoạch của Vu Đan Đan gửi tới
Bản kế hoạch không dài, cũng chỉ có hai trang, nội dung rõ ràng, kết cấu rõ ràng, không có vấn đề gì
Vì thế anh nhanh chóng trả lời lại cho Vu Đan Đan: [Tốt, không có vấn đề gì.] Không đến ba giây đồng hồ, số điện thoại của Vu Đan Đan lại gọi tới
Hạ Chí quay đầu trừng mắt liếc anh và nói: “Không nhận, ồn ào muốn chết.” “Ngoan, chỉ nói mấy câu mà thôi.” Nói đoạn, Nguyễn Tấn nhận điện thoại: “Alô, có chuyện gì không?” “Nguyễn tổng bản kế hoạch này thật sự có thể thực hiện sao?” “Được
Hội sinh viên tổ chức đến viện dưỡng lão, đây là một chuyện rất đơn giản, không cần quá phức tạp, cô viết như thế là được rồi.” “Nhưng mà em còn có rất nhiều vấn đề.”
“Cô hỏi đi.”
“Những vấn đề này khá phức tạp, lại rất lộn xộn, em nói qua điện thoại không rõ ràng
Em nghĩ vẫn nên tự đến nói trực tiếp với anh thì hay hơn.” Nguyễn Tấn thở dài, hơi mất kiên nhẫn: “Bây giờ đã gần chín giờ rưỡi, thật sự không tiện.” “Không sao ạ, em không ngại đâu.” “Nhưng tôi ngại, bạn gái của tôi cũng để ý.” Vu Đan Đan khẽ sửng sốt, cách hai giây mới thốt lên được: “Nguyễn tổng, anh..
anh có bạn gái rồi ư?” “Đúng vậy, tôi có bạn gái ở tuổi này chẳng lẽ rất lạ sao?” “Nhưng mà chưa nghe anh nhắc đến bao giờ.” “Ở công ty tôi chỉ nói chuyện công việc, việc tư không cần thiết nhắc đến.” Giọng nói của Vu Đan Đan rõ ràng là ủ rũ hơn rất nhiều: “Ồ, vậy xin lỗi, quấy rầy hai người.” “Không sao, sau này có việc thì cố gắng hỏi tôi trong giờ làm.” Nguyễn Tấn cúp điện thoại một cách dứt khoát, rồi nhào thẳng đến hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn đang chu lên của Hạ Chí
Nhưng mà anh không phải đang hôn cô, mà giống như đang trêu cô vậy, anh chặn môi của cô, lưỡi to quét sạch khoai tây chiên trong miệng cô, còn không cho cô thở
Hạ Chỉ thật sự choáng rồi, đẩy mạnh anh ra: “Này, anh có buồn nôn hay không?” “Ai buồn nôn? Em nói ai buồn nôn?” “Anh, là anh đó, cướp khoai tây chiên của em, không có đạo đức.” Nguyễn Tấn cố tình khiêu khích: “Vậy em cắn anh đi.”
Hạ Chỉ hất đầu lên, “hừ” một tiếng và tiếp tục nằm xuống xem phim: “Đừng làm phiền em, em muốn xem phim.”