“Thế nào, ăn được không?” Hạ Chí ăn và nhẹ gật đầu: “Tạm được.” Nguyễn Tấn lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, còn đắc chí: “Anh đã nói rồi, anh chỉ không làm mà thôi, muốn làm là sẽ làm thành công cho xem.” Bỗng nhiên, anh nhớ tới một chuyện nên nói: “Chờ một chút, anh lấy một thứ cho em.” “Cái gì vậy?” Nguyễn Tấn đứng dậy đi đến cửa chính, lấy từ trong cặp da ra một xấp tài liệu
“Nguyễn tổng, đang ăn cơm mà, đừng bàn công việc được không?” Nguyễn Tấn bật cười: “Không phải công việc, là chuyện nhà...” Anh đưa tài liệu cho cô và nói: “Sau này em không cần trả tiền thuê2nhà nữa
Về sau chỗ này thuộc quyền sở hữu của em, cô Hạ” Hạ Chí kinh ngạc nhìn anh, nét mặt của anh không hề giống như nói đùa
Cô vội vàng nhận tài liệu đọc, đây là hợp đồng mua bán nhà đất và giấy tờ sang tên, còn có giấy chứng nhận bất động sản, có dấu mộc của bộ ngành liên quan, thủ tục vô cùng hợp pháp.
“Anh làm khi nào vậy? Sao anh không nói cho em biết?”
“Nói cho em thì làm sao tạo niềm vui bất ngờ cho em được.”
“Vậy sao anh tìm được chủ cho thuê nhà?” Trong lòng Hạ Chí có rất nhiều thắc mắc, trong lúc thần không biết quỷ không hay anh đã mua9căn phòng này và sang tên cho cô, việc này thật sự không cần báo cáo với người trong cuộc ư?
“Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em kìa, bị người bán cũng không biết, hợp đồng cho thuê phòng đặt ở trong ngăn kéo còn không thèm khóa lại, số điện thoại của chủ cho thuê phòng nằm trên hợp đồng
Còn nữa, anh lấy chứng minh nhân dân của em ba ngày nay em cũng không biết, may mà là anh lấy đi đấy” Hạ Chí nói không thành lời, chẳng biết cô đang cảm động hay kinh ngạc nhiều hơn, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là không nhận được
Mặc dù căn hộ hai phòng ngủ một phòng6khách này không lớn, nhưng với giá nhà đắt đỏ ở thành phố, ít nhất thì giá khởi điểm cũng phải từ tiền triệu
Anh còn cho cổ đứng tên, hơn nữa chỉ viết tên của cô mà thôi.
“Cái này cái này..
em không thể nhận, quá quý giá
Anh tặng cái gì cũng được sao lại tặng em nhà?”
“Chẳng phải anh cũng ở đây sao?” “Thật sự không được, anh muốn đứng tên thì em cũng không có ý kiến, nhưng anh để em đứng tên thì em không nhận nỗi đâu, thật đấy!” Nguyễn Tấn ấn tay của cô, nhẹ giọng thì thầm: “Tiểu Chí, em cứ nhận đi
Anh muốn cho em một cuộc sống ổn định, mua nhà cũng không phải là0anh xúc động nhất thời
Anh đã suy tính kĩ càng mới làm
Sau này chắc chắn anh sẽ về Đô Thành, chỉ tạm thời ở chỗ này thôi, nên nhà không cần lớn
Sau này khi chúng ta kết hôn, em theo anh đến Đô Thành, nhà ở đây có thể để lại cho ba mẹ em, ở hay cho thuê, hay bán đi cũng được.”
Hạ Chỉ cảm thấy khó chịu
“Nhưng mà, rất đắt...” “So với Đô Thành, giá này cũng không đắt lắm
Em yên tâm đi, anh chắc chắn có năng lực kinh tế thì anh mới mua, em không cần lo lắng.” Nguyễn Tấn thấy cô vẫn chưa yên lòng bèn nói tiếp: “Tiểu Chí, em chưa từng trải qua điều gì,7mà anh thì đã trải qua quá nhiều
Em giao hết tất cả cho anh không giữ lại chút nào là vinh dự của anh, đáng lẽ là anh phải cảm ơn em
Nhưng mà bây giờ ngay cả thứ cơ bản nhất là danh phận" anh cũng không thể cho em, anh cảm thấy rất có lỗi, em hiểu không?” “Không công khai cũng là lựa chọn của em, sao có thể chỉ trách anh?”
“Có cô gái nào yêu đương mà không muốn công khai? Anh biết em cũng vì anh.”
“Nhưng mà, nhưng mà...”
“Đừng nhưng mà nữa, mau ăn đi, không thì nguội mất.”
Hạ Chỉ bật cười: “Đây vốn dĩ là mì lạnh mà.”
“...” Nguyễn Tấn nghẹn lời, xoa đầu của cô nói: “Cứ như vậy đi, ăn xong cất kĩ giấy tờ chứng nhận đi nhé.”
Nói đến chuyện tiền nong thì quá thô tục, nhưng một người đàn ông bỏ ra hơn một triệu cho một người phụ nữ vô điều kiện, điều này cũng đủ chứng minh anh ấy thật lòng, tiền cũng không phải là do gió to thổi đến
Liên quan đến chuyện mua nhà, trước đây lúc cổ vừa tốt nghiệp, vì muốn cô có thể ổn định sống ở Hàng Châu, ba cô cũng muốn mua nhà cho cô, cũng coi như là có chỗ đặt chân
Nhưng giá phòng thấp thì ở vùng ngoại thành quá xa, ngoại ô thì quá lộn xộn, trung tâm thành phố thì tấc đất tấc vàng
Nếu để ba mẹ dồn tất cả mua một căn hộ, sau này sống trong túng thiếu, chẳng bằng thuê nhà ở
Ba cô nhắc đến chuyện mua nhà, lúc đó cô từ chối ngay
Cô không muốn để ba mẹ phải gánh áp lực lớn như vậy
Ban đầu thuê nhà ở đây cũng phải qua sự chọn lựa kĩ càng của cả nhà: khu vực tốt, hoàn cảnh tốt, quan trọng nhất là an ninh trật tự được đảm bảo.
Cho nên lần này, Nguyễn Tấn bỗng nhiên nói với cô, anh đã mua nơi này cho cô, cô thật sự không thể tin nổi
Ai nói gái ế không có mối tình vắt vai thì sẽ tìm không thấy đàn ông tốt? Cô đột nhiên cảm thấy, quá khứ hai mươi tám năm cô đơn chờ đợi đều đáng giá.
Từ khi Nguyễn Tấn nghiêm khắc cảnh cáo Vu Đan Đan, quả thật Vu Đan Đan đã bớt sỗ sàng hơn
Nhưng mỗi lần họp, khi Nguyễn Tân nói chuyện ở phía trên, cô ta luôn dùng ánh mắt mê mẩn xuất thân nhìn anh chằm chằm.
Nhìn anh cũng đâu có phạm pháp đâu! Ánh mắt của cặp nam nữ đang yêu nhau chắc chắn sẽ khác với ánh mắt đối phương nhìn người khác, dù là yêu đương bí mật, hơn nữa Đan Đan lại chú ý đến Nguyễn Tân như vậy, cô ta chắc chắn có thể nhìn ra được gì đó
Ngày đó, Hạ Chí hơi bị cảm, ban đêm ham mát nên bật điều hòa, thể là bị cảm lạnh
Sáng sớm cô đã liên tục hắt hơi và chảy nước mũi
Ngày nắng to mà bị cảm quả thật là một việc hành hạ.
[Khá hơn chút nào không?] Trên máy vi tính, Nguyễn Tấn gửi lời hỏi thăm ân cần
Hạ Chí chùi nước mắt, bắt đầu gõ chữ: [Không ổn, hình như còn nghiêm trọng hơn, nước mắt và nước mũi đều chảy ra cả rồi.] [Lo thế, họng có đau không? [Một chút.]
[Có sốt không?]
Hạ Chỉ sờ thử trán mình: [Tạm thời thì chưa.] [Cẩn đến bệnh viện không?] [Không cần đâu, không bị sốt.] [Vậy thì về nhà nghỉ ngơi đi.] [Không sao đâu, cảm vặt thôi mà, em có thể chịu được.] [Thật sự không ổn thì đừng gắng gượng, hôm nay em làm ít lại, nghỉ ngơi nhiều vào.] [Vâng ạ.]
Đang trò chuyện, Vu Đan Đan bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô, đồng thời khom người áp sát vào màn hình máy tính phía trước, hỏi: “Chị Hạ Chi, trò chuyện với ai mà hãng vậy? Mr.R" này là bạn trai của chị phải không? Xem ra anh ấy rất quan tâm chị đấy.” Hạ Chí giật nảy mình, theo bản năng đóng khung chat lại, nhưng không kịp rồi, Vu Đan Đan đã đọc được hơn nửa nội dung cuộc trò chuyện
Nhưng mà cũng may cô đặt biệt danh khác cho Nguyễn Tân, ở đây cô ghi chú Nguyễn Tấn là Mr.R
“Sao em lại không nói gì mà nhìn lén thế?” Hạ Chỉ cảm thấy không vui.
Vụ Đan Đan lại giải thích kiểu rất đương nhiên: “Em đi tới quang minh chỉnh đại mà, chỉ là chị quá tập trung nên không nghe thấy thôi, hơn nữa em đầu nhìn lén, đi qua chỗ chị thì tự nhiên thấy thôi, lỡ thấy rồi em còn cách nào khác đâu?”
“...” Hạ Chí không phản bác lại được câu nào, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt
Vu Đan Đan cười hì hì dời ghế đến ngồi cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị Hạ Chí có bạn trai đúng không? Mr.R là Mr.Right đúng không?” Ánh mắt Hạ Chí lóe lên, cô rút khăn giấy lau nước mũi, càng lúc bệnh cảm càng nặng hơn: “Em xích ra xa chị một chút, chị bị cảm.” Vu Đan Đan không buông tha mà hỏi tiếp: “Hay nói cách khác, em có thể cho rằng là tên chàng trai có chữ R ở trước? Nguyên tổng của chúng ta có thể là Mr.R”, chị nói đúng không?” (*) Nguyễn (BTC) phiên âm tiếng Trung là “Ruăn” nên có âm đầu là R.
“Đừng đoán mò.”
Vu Đan Đan lại hỏi: “Chị Hạ Chí, chị đi làm bằng tàu điện ngầm hay là xe buýt?” “Nhà chị cách chỗ này không xa, đôi khi đi tàu điện ngầm đôi khi đi bộ.” Tuy nhiên dạo này cô đều ngồi xe Nguyễn Tân đi làm.
“Ổ, vậy hôm nay thì sao?” Hạ Chí hơi mất kiên nhẫn, thật sự không thích bị người khác đặt nghi vấn, cô là người không che giấu việc gì được, sợ rằng không cẩn thận sẽ bị lộ tẩy
Thế là, cô tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Đan Đan, hôm nay em rảnh rỗi lắm sao? Không có chuyện gì làm thì chị báo Nguyễn tổng cho em thêm chút chuyện để làm nhé
Vì hôm nay trong người chị khó chịu, nên chị đành nhờ em hỗ trợ một chút cho chị.”
“Không có vấn đề gì, nhưng mà...” Vu Đan Đan xích lại gần Hạ Chí, giống như là dán sát lại, cô ta thấp giọng nói: “Hôm nay trên đường đi làm em gặp Nguyễn tổng, anh ấy xuống xe đi vào tiệm thuốc mua thuốc cho cô gái ngồi ở trong xe anh ấy
Chị Hạ Chí, cô gái đó..
có phải là chị không?” Sắc mặt Hạ Chí hơi tái nhợt, nhưng mà hôm nay cô bị bệnh, sắc mặt vốn dĩ đã không tốt: “Nói đùa gì đấy, sao lại là chị?!” Giọng nói của cô rất yếu ớt, nếu không phải là bị bệnh nên thể trạng không tốt, có lẽ đã bị lộ tẩy
Lúc này, Đường Tư Điềm từ phòng làm việc đi ra, cầm một túi thuốc đi tới
“Hạ Chỉ, cậu đã uống thuốc cảm tớ đưa cậu lúc sáng chưa? Có hiệu quả không?” Hạ Chỉ tiện thể dời chủ đề: “Ừm, uống rồi, sao mà có hiệu quả nhanh như vậy được?” “Cho này, tớ vừa tìm lại và thấy mấy loại thuốc này
Giảm sốt, nghẹt mũi, ho khan, cậu xem thử rồi uống đi, thật sự không ổn thì xin nghỉ bệnh.” Vụ Đan Đan còn đang chờ đáp án bên cạnh bèn hỏi: “Quản lý Đường, thuốc của chị Hạ Chí đều là do chị cho ạ?” “Đúng vậy, mỗi lần cậu ấy bị cảm đều không chịu uống thuốc, nhất định phải để hai ngày, hai ngày mà không đỡ thì mới chịu uống, còn nói gì mà nâng cao sức đề kháng
Sức đề kháng của cậu cao như vậy mà còn bị cảm à?!” “...” Hạ Chí bị hỏi đến mức trả lời không được, nhưng trong lòng rất biết ơn Đường Tư Điềm, thật sự là chị em tốt của cô
Về phần Nguyễn Tấn thì quả thật có mua thuốc cho cô, nhưng thuốc Nguyễn Tấn mua giống với thuốc của Đường Tư Điềm, Đường Tư Điềm vừa đến đã biết cô khó chịu trong người, vừa hỏi thăm ân cần vừa đưa thuốc, cô không tiện từ chối
Đường Tư Điềm nhắc nhở: “Nhớ uống thuốc, vừa bị cảm mà uống thuốc ngay mới hiệu quả nhất
Ngày nắng gắt thế này mà còn bị cảm thì khó chịu cỡ nào, nhớ uống đấy.” Nói xong, Đường Tư Điểm thả túi thuốc xuống rồi về phòng làm việc, Hạ Chí cẩm thuốc, cô pha thuốc Đường Tư Điềm cho lúc cô bị cảm trước đó để uống, rồi nói: “Nếu như chị có phúc đó, thì không cần quản lý Đường đua thuốc cho chị đâu, em nói xem?” Lúc này Vu Đan Đan mới coi như là thôi không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, lẩm bẩm một câu: “Chẳng lẽ là mình nhìn lầm? Nhưng mà cô gái trong xe đó, thật sự rất giống chị, cũng cột tóc đuôi ngựa.”
Hạ Chí cười nói: “Ai cột tóc đuôi ngựa cũng chắc chắn là chị à? Vậy công ty chúng ta nhiều người cột tóc đuôi ngựa lắm, em không thấy sao? Những công ty khác càng nhiều
Đan Đan, em đừng đoán mò nữa
Thay vì đặt mối quan tâm vào người không có hi vọng, em tập trung làm việc đi, em thấy thế nào?”
Vu Đan Đan không vui, bĩu môi nói: “Cái gì mà người không có hi vọng? Chị biết chắc dù thế nào Nguyễn tổng cũng không thích em sao?” Hạ Chỉ giơ tay đầu hàng: “Được rồi, coi như chị chưa nói câu đó, chị muốn qua phòng giải khát rót nước, em có việc gì nữa không?” “Không.” Vu Đan Đan tức tối nói, đứng dậy quay lại chỗ ngồi của mình, ngay cả ghế cũng không thèm đặt lại chỗ cũ.
Hạ Chỉ chỉ biết thở dài.